Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăm Sóc Quái Vật

Nó cầm nấm nhìn tới nhìn lui, thật sự tìm không thấy loại giống như Phương Dung miêu tả, dứt khoát gọi người bán lấy loại nấm này cho nó, người bán có bản lĩnh xem mặt đoán ý không tầm thường, vừa thấy nó liền đoán ra được nó là tay mới, vì thế chuẩn bị làm thịt nó!

Đương nhiên tay mới hoàn toàn không biết, còn đang đắm chìm trong lần đầu tiên mua đồ ăn, có cả tâm trạng ngắm cảnh ngắm người. Không nói đến việc nó không nghĩ tới đồ ăn trong tay bị cân thiếu vài lạng, đến giá cả nó còn mù mịt mơ hồ.

Phương Hoa rất vui, nghĩ Phương Dung có lẽ sẽ khen nó, bước chân cực kì nhẹ nhàng, đi dọc theo bảng giá khu chợ tiếp tục dạo.

Còn phải mua thịt, thịt thì nó biết, hơn nữa so với người khác còn biết loại nào tốt nhất, ngon nhất.

Nó chọn một khối thịt đùi nhỏ, bởi vì làm món mộc nhĩ xào thịt, không cần nhiều thịt nên Phương Dung cố ý dặn dò nó mua miếng thịt nhỏ là được.

Xương sườn không có yêu cầu ít hay nhiều, cho nó tự quyết định, nó mua hai miếng sườn heo, sườn heo được người bán cắt thành miếng nhỏ sẵn, thịt cũng tương tự, như vậy lúc mua về Phương Dung có thể thoải mái nấu, không cần tốn nhiều thời gian chuẩn bị, có thể trực tiếp nấu cơm.

Nó mua xong thịt, xách theo nguyên liệu nấu ăn bất tri bất giác đi tới khu hải sản.

Nó biết hải sản, khi nó trốn khỏi căn cứ thí nghiệm thì đến thành phố hải sản đi làm, lúc đó có người nói cho nó nghe về hải sản, sau khi nấu xong mùi rất thơm, hình như ăn rất ngon, vẻ ngoài bắt mắt, khiến người khác muốn nếm thử.

Phương Hoa đứng trước một lồng kính pha lê chứa đầy hải sản, bên trong có không ít loại, cá, tôm, có cả cua.


Nhân viên đang muốn đẩy mạnh tiêu thụ nhìn thấy nó, nghĩ nó muốn mua, chạy nhanh lại giới thiệu, “Ngài có yêu cầu gì ạ?”

Phương Hoa thành thật lấy tất cả tiền ra, “Bao nhiêu đây có thể mua cái gì?”

“Cái này……” Nhân viên lộ vẻ xấu hổ, “Cái này chỉ có thể mua mấy con tôm.”

“Tôm?”

Nhân viên chỉ chỉ lồng kính chứa tôm, hiện tại thức ăn tự nhiên càng ngày càng ít, đa số đều là tự con người nuôi trồng, tiêm chất kích thích thì chỉ sau một tuần là có thể lớn khoẻ đem bán, tuy rằng còn tươi nhưng nếu ăn thường xuyên sẽ không tốt cho cơ thể, thỉnh thoảng ăn một lần vẫn được, dù như vậy thì những đồ ăn như hải sản rau củ vẫn rất quý.

Tới năm 2180 rồi, không có tồn tại sự sống tự nhiên nữa, đồ ăn thức uống tất cả đều dùng chất kích thích, muốn tự nhiên thì phải đi đến thế giới Thú Nhân vớt về, cần phải có mạng lưới quan hệ khổng lồ, trừ Bắc La – thành phố hải sản ra thì trên cơ bản không ai có thể làm được, cho nên hải sản có giá cao như vậy vẫn có người chịu mua.

Một vài vị chức lớn thường dẫn vợ đến Bắc La, chỉ cần nói tên thôi đã được bao trọn bàn ngày hôm đó, người thường góp hết một năm tiền lương cũng không đi nổi một lần, không có biện pháp, đây chính là hiện thực.

Phương Hoa duỗi tay vớt tôm, vừa mới sờ đến thân tôm, theo bản năng con tôm trong lòng bàn tay nó nhảy dựng, không thấy bóng dáng, bắn ra bọt nước văng vào người nó.

!!!!!!!!!!

Nó hoảng!

Phụt! Nhân viên miệt mài kiếm khách hàng nhìn nó cười ra tiếng, lại thấy nó mềm mại đáng yêu, mười phần vui vẻ giúp nó cầm vợt vớt tôm, hơn nữa còn nói với nó, “Tay ngài dơ, không thể duỗi vào lồng kính được, ngài vào trong chờ đi.”

Bởi vì động tác của nó quá đột ngột, nhân viên bán hải sản không kịp chạy tới ngăn cản, đã bị nó giành trước duỗi tay vào.

“À.” Phương Hoa không hề biết chuyện này.

Không biết vì sao mà nhân viên kia đột nhiên nhớ tới loài gấu, gấu là loài động vật sẽ bị doạ sợ nếu gặp phải những gì bản thân không quen biết, ví như con người vốn đứng thẳng, đột nhiên trồng cây chuối chổng ngược lên trời, sẽ dọa nó sợ đến cong chân chạy trốn.

*Truyện chỉ mang tính chất tham khảo, đề nghị không làm theo.


Nhân viên nọ liên tưởng nó giống với loài gấu, vậy nên đối xử với Phương Hoa cũng tăng vài phần hảo cảm, đều là động vật đơn thuần đáng yêu mà.

Có lẽ do hảo cảm tăng, nhân viên lén vớt thêm vài con tôm cho Phương Hoa, đựng tôm trong bịch nilon có nước, ghi giá lên bao nilon cũng ít hơn bình thường, 87.3 đồng tiền.

Bản thân hải sản đã quý, tôm lại là loài sẽ giết hại lẫn nhau, rất khó nuôi sống, một con cũng không được để đói, cho nên giá mắc như vậy cũng là lẽ thường.

Bởi vì bao nilon đựng nước, sức sống của tôm lại mạnh, từ lúc Phương Hoa mua đến lúc mang về nhà còn có thể bảo trì trạng thái dồi dào sức sống.

“Cảm ơn!” Phương Hoa không biết tôm có giá trị như thế nào, nhưng trời sinh nó mẫn cảm, có thể phân biệt được ai đối tốt với nó, ai bạc đãi nó, cho nên theo bản năng cảm thấy người nhân viên nọ là người tốt.

“Không cần khách khí, ngài mau đi tính tiền đi.” Nhân viên vẫy vẫy tay, chỉ đường cho nó.

Phương Hoa gật đầu, xách túi đi tính tiền, lúc đi ngang qua chỗ kẹo que thì dừng lại, cố ý lựa hai cây kẹo sữa bò, một cái cho mình, một cái cho Phương Dung.

Ngày thường Phương Dung sẽ cho nó một ít tiền lẻ, tránh trường hợp đột nhiên nó gặp bánh kem hoặc kẹo muốn ăn nhưng không có tiền mua, cũng sẽ chuyển tiền vào quang não của nó, nhưng nó không dùng quang não, đa số thời gian đều mang theo tiền lẻ.

Trên thực tế, nó còn tiết kiệm hơn Phương Dung, Phương Dung bình thường sẽ hay mua đồ ăn, mua đồ dùng sinh hoạt, một tháng cũng tiêu không ít tiền.

Phương Hoa lúc rảnh rỗi chỉ mua kẹo que vị sữa bò, đương nhiên không quên mua cho Phương Dung một cái, mà kẹo que giá rất rẻ.

Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân nói cho nó một tin sốc, “Quý khách, ngài không đủ tiền.”


“Hả?” Phương Hoa sửng sốt một hồi.

“Tôm giá 87.3 đồng, xương sườn 32 đồng, thịt 19.33 đồng, rau củ 18 đồng, tổng cộng là 156.63 đồng, ngài chỉ có 100 đồng, đương nhiên không đủ.”

Hiện tại rau dưa khó trồng, thịt còn có thể tiêm chất kích thích, còn rau củ thì nhiều nhất là xịt thuốc trừ cỏ, thêm chút dịch dinh dưỡng, quốc gia có quy định liều lượng tiêu chuẩn, vượt quá tiêu chuẩn thì rau củ không thể phát triển, cho nên rau củ có giá một chín một mười với thịt.

Đương nhiên, bởi vì thịt được sử dụng nhiều hơn, cũng có chỉ tiêu rõ ràng, nhưng xưởng sản xuất mọc lên quá nhiều, quốc gia không thể quan tâm chú ý từng xưởng sản xuất được, dẫn đến cạnh tranh gay gắt, vậy nên giá rau củ trước sau không với tới giá thịt nổi.

Phương Hoa không tin, tự mình âm thầm tính, 87.3 thêm 32 thêm 19.33 thêm 18 sẽ bằng……

Sẽ bằng……

Bằng……

……

Nó tính không ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui