Mạnh Tu Viễn nói hết sức nghiêm túc, “Phương Dung, cậu ta càng ngày càng mạnh, thời gian của chúng ta không còn nhiều, nếu anh đã suy nghĩ xong có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đã gửi số điện thoại đến quang não của anh.”
Trong lòng Phương Dung hoảng hốt, “Tôi biết rồi.”
“Anh lên nhà đi, tôi nhìn anh lên.”
“Được.” Hắn không dám quay đầu lại, Mạnh Tu Viễn là người cực kỳ có sức hút, người như vậy mà lại hạ mình ngồi xuống cột dây giày cho hắn, đó là sự thật không dám tưởng tượng đến.
Nhưng Phương Hoa đối với hắn cũng rất quan trọng, trong lúc nguy hiểm như vậy hắn không hề suy nghĩ đã giúp đỡ Phương Hoa chạy trốn, mức độ quan trọng có thể hiểu rõ.
Hắn đang đi lên lầu thì quang não có thông báo.
Là Mạnh Tu Viễn gửi bưu kiện cho hắn, “Tôi nghĩ anh cần phải xem cái này, có thể sẽ có manh mối.”
Đó là ảnh chụp thi thể đặt trong ngục giam, còn có một ít tư liệu, chứng tỏ thân phận của những người mất mạng không bình thường, hắn đọc tư liệu bên cạnh, nhưng không có một tư liệu nào có thể chứng minh thân phận của nạn nhân được.
Lúc hắn gặp Mạnh Tu Viễn ở trong ngục giam, hắn có xem qua một vài tư liệu, tất cả đều có tuổi tác, dị năng sở hữu, chiều cao, thậm chí đến cả lịch sử phạm tội cũng có, nhưng những tư liệu trong ảnh ngay cả cái tên cũng không có.
Chuyện này là chuyện không thể nào xảy ra!
Trừ khi việc bọn họ mất mạng không thể để người ngoài biết, nếu không sẽ khiến cho mọi người hoảng loạn.
“Những người này đều không phải người thường, thân phận của họ xin lỗi tôi không thể nói được, hi vọng anh có thể thông cảm, gần đây truyền đến tin tức, trong một đêm cậu ta giết đến bảy người, những người này anh có quen biết không? Bọn họ có mối quan hệ đặc biệt gì không?”
Trên hòm thư có ảnh khuôn mặt của Mạnh Tu Viễn, bức ảnh phát ra tiếng động giống như Mạnh Tu Viễn đang cùng hắn nói chuyện qua video.
“Tôi không biết.” Phương Dung lắc đầu, ảnh khuôn mặt của hắn trên hòm thư cũng lắc đầu theo, “Tôi không quen biết bọn họ.”
“Anh ở cùng cậu ta lâu nhất, hiểu cậu ta rõ nhất, có thể giúp tôi phân tích cậu ta được không?” Ảnh khuôn mặt run lên, Mạnh Tu Viễn lại gửi bưu kiện tới.
Phương Dung muốn từ chối, nhưng bản thân hắn lại muốn biết tung tích của Phương Hoa, “Được, nhưng bây giờ tôi không biết tình huống cụ thể như thế nào, cũng không dám đảm bảo phân tích của tôi sẽ đúng, nếu sai cũng đừng trách tôi.”
“Không sao.” Mạnh Tu Viễn rất tin tưởng hắn, cảm thấy nhất định hắn sẽ phân tích đúng, “Tôi không quấy rầy anh nữa, anh nhớ nghỉ ngơi sớm.”
“Được.” Phương Dung tắt hòm thư, xem lại mấy tấm ảnh chụp kia, thuận tiện phân tích vì sao nó lại giết nhiều người như vậy.
Theo như ý của Mạnh Tu Viễn, những người này có quan hệ với nhau, có nguyên do khiến Phương Hoa phải giết bọn họ.
Nhưng vì sao?
Hắn không hiểu được.
Tư liệu quá đơn giản, thông tin về người chết cũng không đầy đủ, chỉ có một chút tin tức về năng lực cá nhân của mỗi người.
Hai người dị biến, năm người dị năng, toàn bộ đều là người trưởng thành sống chính trực ngay thẳng, bọn họ hình như không có quan hệ gì với nhau, nhưng lại giống như có, đến cuối cùng thân phận của bọn họ đều không bình thường, người dị năng so với người thường mạnh hơn nhiều, có thể đạt tới Lục Tinh.
Phương Dung không phải là người dị năng, càng không phải là người dị biến, nhưng lại biết rõ về hai loại người này, bọn họ phân chia cấp bậc dựa theo thứ tự sắp xếp của võ taekwondo.
Cấp bật cao nhất là Cửu Tinh, thấp nhất là Nhất Tinh, nếu đạt tới cấp Tam Tinh thì không phải là người thường nữa, nếu không phải là người có quyền lực thì cũng là người có năng lực bẩm sinh cực cao, thuộc dòng dõi thượng lưu.
Dù hiện tại là năm 2180, quốc gia đang thi hành chế độ không giai cấp, nhưng sự phân chia giai cấp vẫn luôn âm thầm ảnh hưởng đến xã hội.
Thân phận thấp hèn đến cuối cùng vẫn không dám mở miệng lớn tiếng, nếu có thân phận cao quý có tiền có quyền thì chỉ càng thêm có tiền có quyền mà thôi, giống như xã hội nhiều năm về trước, thế giới này đối với người nghèo luôn cay nghiệt, Phương Dung biết điều này rất rõ.
Lúc bị bắt nạt chưa từng có người giúp bạn ra mặt, nếu như bạn có thứ tốt sẽ bị người khác bắt lấy ra chia sẻ, không cần biết người hưởng là người keo kiệt như thế nào, còn áp đặt suy nghĩa của mình cho người khác, đáng sợ hơn họ còn cảm thấy việc này là chuyện đương nhiên, đây chính là xã hội hiện tại.
Cho nên khi thấy những người này đã chết, nói thật lòng Phương Dung vẫn rất vui, xem đi, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, anh có tiền thì như thế nào? Cũng chết đấy thôi.
*30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây: là ngạn ngữ Trung Quốc, nói về con sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì 30 năm sau nó đổi thành hướng Đông. Dùng để chỉ sự đời thay đổi, chưa biết trước được điều gì. Tương tự câu: Sông có khúc, người có lúc.
Tuy rằng hắn không quen biết những người này, nhưng những chuyện trải qua khi còn nhỏ nói cho hắn biết, những kẻ có tiền đều độc ác, bọn họ sẽ ỷ mạnh hiếp yếu, hơn nữa còn tỏ vẻ đương nhiên sai khiến bạn làm này làm nọ.
Bây giờ, hiện tượng này càng thêm rõ ràng, bởi vì xã hội đã xuất hiện người dị năng, còn thêm người dị biến, người thường cũng bị chia làm năm bảy loại, làm cho cạnh tranh càng thêm gay gắt.
Nhưng mặc kệ là chuyện của hắn hay không, bây giờ nhiệm vụ của hắn là phân tích hành động của Phương Hoa, lý do vì sao Phương Hoa lại tấn công bọn họ?
Phương Hoa chưa từng giao tiếp với con người, đương nhiên sẽ không quen biết bọn họ, cho nên rốt cuộc nguyên nhân là gì?
Hắn xem đi xem lại một lần rồi một lần, quan sát bốn phía trong bức ảnh xem có cái gì khác nhau, các loại vật chứng nhân chứng, bởi vì tình trạng tử vong quá kinh khủng, hắn không dám nhìn kỹ cho nên chỉ có thể nhìn vào căn phòng hỗn loạn.
Chắc chắn là Phương Hoa đột nhiên xuất hiện, những người này hoàn toàn không biết cho nên vẻ mặt của họ đều kinh hoàng.
Nhân chứng là đứa con của người phụ nữ đã chết, không biết vì cái gì mà nó lại tha mạng cho đứa bé, chỉ giết mỗi ba mẹ.
Có lẽ là do có dị năng trong người, người đàn ông trung niên thoạt nhìn trẻ tuổi hơn so với tuổi thực tế không ít, rất nhiều người dị năng đều như thế, bề ngoài nhìn rất trẻ tuổi như hai mươi ba mươi tuổi, nhưng trên thực tế đã có người đến độ tuổi trung niên, phải có giấy tờ chứng minh thân phận mới có thể biết tuổi chính xác được.
Hắn tìm mãi trong bức ảnh cũng không tìm được điểm khả nghi, hắn lại đổi sang một tấm ảnh khác, nhưng đáng tiếc kết quả cũng như vậy, tổng cộng chỉ có mười mấy bức ảnh, hắn đã nhìn tới nhìn lui vô số lần, trước sau như một không thể đoán được Phương Hoa đang nghĩ gì.
Theo lý thuyết, Phương Hoa chưa bao giờ rời khỏi lồng giam, làm sao phân biệt được đâu là kẻ địch?
Nhưng theo ảnh chụp thì bọn họ cũng không phải là trùng hợp, một gia đình ở khu phố 3, một gia đình ở khu phố 5, sau đó lại cùng nhau dọn tới trung tâm thành phố, đường đi cũng không giống nhau, không có khả năng trùng hợp gặp được nhau.
Nơi xảy ra vụ việc cũng là hai nơi, đường ai nấy đi, cho nên bọn họ rốt cuộc có mối quan hệ gì, rốt cuộc là cái gì?
Phương Dung nghĩ đến đầu muốn nổ tung.
Hắn quyết định bắt đầu suy nghĩ từ lúc Phương Hoa trốn khỏi căn cứ thí nghiệm, chuyện thứ nhất nó làm là xác định mình đang ở vị trí nào trong chuỗi thức ăn, cái này giải thích rất dễ, giống như loài động vật hoang dã sẽ xem động vật yếu hơn mình là đồ ăn, Phương Hoa cũng không ngoại lệ.
Loài người đối với nó quá yếu ớt, hơn nữa không cùng chủng tộc, Phương Hoa biết loài người là chủng tộc khác nó, cho nên yên tâm thoải mái ăn thịt người, uống máu người, đối với nó mà nói loài người giống như loài heo của trước kia, được nuôi từ nhỏ, là động vật cấp thấp, nuôi đến khi có mỡ sẽ ăn thịt.
Cho nên nếu tìm được nó, nhất định phải nói cho nó biết loài người cũng là loài động vật có máu thịt có tình cảm, giống như loài người sẽ ăn thịt heo thịt dê thịt bò, những rất ít ăn thịt chó, bởi vì chó có chỉ số thông minh, khi chó trưởng thành sẽ có trí thông minh của đứa trẻ năm ba tuổi.
Việc này còn phải quyết định bởi Phương Hoa, Phương Hoa chưa từng được giáo dục, không biết cái gì đúng, cái gì sai, đương nhiên cũng sẽ không biết ai là kẻ thù, giết người cũng tùy theo tâm trạng.
Nếu không biết kẻ thù của mình là ai thì việc nó làm không phải vì báo thù, nhưng nếu không phải vì báo thù thì nó còn có nhu cầu gì nữa?
Nếu muốn nói đến nhu cầu, thì nó chỉ có một nhu cầu là càng ngày càng mạnh hơn mà thôi.
Bởi vì cả thế giới đang truy nã nó, không biết từ đâu sẽ xuất hiện người dị biến, người dị năng, chiến sĩ cơ giáp, súng đạn sẽ liên tục tập kích nó, nó cảm nhận được áp lực cho nên muốn trở nên mạnh hơn.
Nó là đứa con của người dị biến và người dị năng, nếu muốn trở nên mạnh hơn thì chỉ có thể không ngừng ăn thịt người, uống máu người, hấp thu năng lượng của bọn họ, nhưng bởi vì DNA khác nhau, những người thường cũng có năng lượng khác nhau, nếu không phải người có quan hệ huyết thống thì rất khó có thể cướp lấy năng lượng của họ.
Phương Dung bỗng nhiên nghĩ ra, những người này chắc chắn là người có quan hệ huyết thống với nó, là cha mẹ của nó.
Cho nên nó mới có thể càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức tạo áp lực ngược lại cho quân đội.
Hắn xem lại ảnh chụp, đột nhiên chú ý tới một chi tiết vừa nãy không nhìn kĩ, có một đứa bé trai, sau lưng nó có một cái đuôi dài, lặng lẽ ngồi bó gối dưới đất.
Phương Dung đã từng nhìn thấy đuôi của Phương Hoa nên chắc chắn đây là em của nó, trong căn cứ thí nghiệm đã từng có năm anh chị em ruột thịt của nó, mỗi người đều có một cái đuôi dài, chỉ có Phương Hoa là ngoại lệ, bởi vì khi còn nhỏ nó quá xấu, đuôi cũng không được đầy đủ, giống như đuôi chuột, lông trụi lủi đặc biệt khó coi, nhưng năm anh chị em của nó lại rất khác, đuôi vừa tròn vừa mềm, trên đuôi mọc đầy lông trắng, có đôi khi còn tự gặm đuôi của bản thân, bò bốn chân chạy tới hắn, bộ dáng đáng yêu mềm mại, về sau bị nó ăn sạch.
Hiện tại nó đã trưởng thành, yêu cầu năng lượng càng nhiều, trẻ con đã không thể thỏa mãn nó, cho nên nó muốn ăn cha mẹ.
“Trời!” Phương Dung hít một hơi khí lạnh.
Không quyết đoán không phải đàn ông, ngay cả hổ dữ cũng không ăn thịt con, huyết thống là ràng buộc chắc chắn nhất, cho dù người thân có đối xử tệ bạc với mình thì mình cũng không thể dồn họ vào đường cùng, nhưng nó lại dám chấm dứt mạng sống của cha mẹ nó.
Quá độc ác, bất cứ Thú Nhân nào hắn từng gặp cũng không tàn ác bằng.
Nhưng đây là người đã cứu mạng hắn, biểu tình của Phương Dung chậm rãi thả lỏng, với hắn mà nói, cho dù Phương Hoa có tội ác tày trời, chỉ cần nó đối xử tốt với hắn thì đó chính là người tốt nhất thế giới, so với ai cũng tốt hơn nhiều.
Hắn do dự không biết có nên nói tin tức này cho Mạnh Tu Viễn hay không, nếu nói sẽ khiến cho Phương Hoa hành động thêm khó khăn, nhưng nếu không nói thì Phương Hoa sẽ tiếp tục giết người, cuối cùng tạo thành hậu quả không thể tha thứ được, quốc gia sẽ phải từ bỏ nó, dốc toàn lực giết chết.
Hắn gọi điện thoại cho Mạnh Tu Viễn, Mạnh Tu Viễn vậy mà còn chưa ngủ, Phương Hoa nhìn sắc trời bên ngoài, không ngờ đã hơn nửa đêm, hiện tại là 3 giờ 20 phút sáng.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy, âm thanh của Mạnh Tu Viễn mệt mỏi, “Có chuyện gì vậy, anh có manh mối gì sao?”
Trên hình ảnh 3D, sắc mặt của Mạnh Tu Viễn không quá tốt, trên vai còn quấn băng gạc, có vết máu tràn qua.
“Anh bị thương à?” Phương Dung muốn nói với hắn việc của Phương Hoa nhưng hiện tại lại đột nhiên sửa câu nói.
“Ừm.”
“Là... Do Phương Hoa làm à?” Phương Dung hỏi thử.
“Ừm.” Mạnh Tu Viễn cười khổ, “Không biết đắc tội nó chỗ nào, cả đoàn quân ba chục ngàn người mà chỉ tấn công mỗi mình tôi.”
Vết thương của Mạnh Tu Viễn nhìn không nhẹ nhưng còn có tâm trạng nói giỡn, chứng tỏ cũng không phải rất nghiêm trọng.
“Tôi có một phát hiện, không biết có nên nói hay không.”
“Anh nói đi.” Cánh tay bên trái của Mạnh Tu Viễn bị thương, động tác giơ lên có chút gian nan, cho nên phải đổi sang một cánh tay khác.
“Tôi đoán người bị Phương Hoa ăn thịt chắc là có huyết thống với nó, bởi vì trước kia nó cũng đã ăn năm anh chị em ruột thịt.” Phương Dung bổ sung thêm một câu, “Các anh dồn ép nó quá, cho nên nó chỉ có thể ăn thịt người khắp nơi, vì muốn trở nên mạnh hơn, nếu các anh để cho nó thả lỏng, sẽ không xảy ra án mạng nữa.”
Mạnh Tu Viễn trầm mặc, “Cái này tôi không làm chủ được, nhưng tôi sẽ cố hết sức tranh thủ manh mối này.”
Phương Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn sợ Mạnh Tu Viễn nghe không lọt tai lời hắn nói, bởi vì hắn cùng Phương Hoa có quan hệ thân thiết, nếu đề nghị như vậy nói không chừng sẽ có người hiểu lầm hai người bọn họ có quan hệ mờ ám.
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì, phải là tôi cảm ơn anh mới đúng.” Mạnh Tu Viễn cầm lấy quần áo đặt trên ghế mặc vào người, “Anh đã cung cấp manh mối rất quan trọng, tôi đã có thể đoán được bước tiếp theo cậu ta sẽ tìm ai.”
Vẻ mặt của Mạnh Tu Viễn vội vàng, “Tôi còn có việc phải đi xử lý, đã trễ thế này, anh đi ngủ đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Phương Dung cúp điện thoại, chui vào ổ chăn, hắn không biết mình làm như vậy đúng hay sai, đối với Phương Hoa sẽ có kết quả tốt hay xấu.
Nhưng tâm tư của hắn là tốt, hắn hi vọng Phương Hoa an toàn, hi vọng nó không cần phải giết người nữa, đây là cục diện rất khó bảo đảm kết quả.
Nó an toàn thì người khác lại không an toàn, nếu nó không giết người thì nó sẽ mất đi tự do.
Rất khó lựa chọn!
Phương Dung gãi đầu, không thể đưa ra lựa chọn được.
Hắn đã trải qua nhiều ngày trong ngục giam, tuy không có nghiêm hình tra tấn, nhưng phải chịu đả kích tâm lý nặng nề, mỗi ngày thần kinh đều căng thẳng, sợ nếu thả lỏng một chút sẽ bị người khác ám sát, ăn không ngon ngủ không yên, về đến nhà lại phải suy đoán hành động của Phương Hoa, hiện tại xong việc mới dám đi ngủ.
Một đêm không mộng mị, hắn ngủ một giấc đến hừng đông.
Không có người tới tìm hắn, Mạnh Tu Viễn cũng không gọi điện thoại tới, sinh hoạt của hắn giống như trở về trước kia, bình thường nhưng không thú vị.
May mắn công ty đã dọn dẹp xong mớ rắc rối, có thể đi làm như bình thường, hắn không màng đến việc sếp khuyên giải, một hai phải đi làm cho bằng được.
Sếp vốn là có ý tốt, muốn cho hắn nghỉ ngơi thêm vài ngày, dù sao hắn cũng bị thương, nhưng hắn lại không chịu, sợ nghỉ nhiều sẽ bị đuổi việc cho nên sáng sớm liền chạy tới trực ban.
Công việc nhân viên chăm sóc này rất vất vả, không chỉ phải làm đồ ăn hợp khẩu vị mà còn phải nhớ thực đơn hàng ngày của các quái vật.
Giống như Phương Hoa, lúc hắn nuôi Phương Hoa cái gì nó cũng ăn, thành ra không biết nó thích ăn cái gì nhất. Nếu ‘thành phẩm' thí nghiệm không thích ăn cái nào thì sẽ không cho vào thực đơn, ghi chú lại cẩn thận, ví dụ như việc không ăn đồ nấu chín, hoặc là đồ ăn nướng vị cay, sẽ khiến cho bọn nó tức giận.
Hiện tại hắn đang nhận chăm sóc một ‘thành phẩm' thí nghiệm, đó là một đứa bé mới sinh ra không bao lâu, toàn thân mọc lông tơ, giống như cún con mềm mại đáng yêu.
Trong tay hắn là bình sữa bò, nhưng mà bé con này lại không thích, ngay cả mắt cũng không thèm mở, cái mũi nhỏ hít một hơi, phát hiện không phải đồ ăn mình thích lập tức lắc cái đầu nhỏ.
Quả nhiên không phải ‘thành phẩm' thí nghiệm nào cũng dễ nuôi như Phương Hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...