Phương Dung chạy nhanh tới ngăn cản nó, “Vết thương còn chưa lành hẳn, không thể cắt chỉ.”
Phương Hoa sửng sốt, nhìn bụng vết thương, rồi lại nhìn Phương Dung.
“Dạ.” Đây là lần thứ ba nó nói chuyện, “Nhưng nó sẽ làm vết thương lâu lành hơn mà.”
“Hả?” Phương Dung nửa tin nửa ngờ, nhưng vết thương của Phương Hoa lành nhanh như vậy, nói không chừng ngủ một giấc nữa sẽ lành hoàn toàn, đến lúc đó nếu chỉ còn trong cơ thể, cùng cơ thể phát triển, lúc cắt chỉ sẽ đau hơn, hắn quyết định đoạt cây kéo trong tay Phương Hoa, tự mình cắt cho nó, “Em không biết điều khiển lực tay, anh giúp em cắt chỉ.”
Hắn thích cắt giấy dán cửa sổ có hoạ tiết, lúc rảnh rỗi sẽ cắt, sau đó bán lấy tiền, rồi cất tiết kiệm số tiền đó, cho nên hắn có kỹ thuật, so với Phương Hoa cũng cẩn thận hơn, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, cắt chỉ xong vết thương cũng chỉ chảy vài giọt máu mà thôi.
Phương Dung dùng cồn khử trùng, xong việc bảo nó nằm xuống, thoa thuốc lên miệng vết thương, sau khi xác định nó sẽ không chạy nhảy nữa mới đứng dậy.
“Không được đè lên miệng vết thương, anh luôn nhìn chầm chầm em đó.” Hắn thu dọn dụng cụ, mới lấy gói hàng chuyển phát nhanh ra.
Bên trong là áo sơ mi và váy, còn có đôi giày sandal màu trắng, nhìn bề ngoài đế giày hơi thấp, có vẻ chuyên dùng cho người cao, nhưng cũng không lo lắng, có khoảng 5 cm đúc trong đế giày, dù Phương Hoa có ở tuổi dậy thì, vóc dáng đang phát triển, nhưng trước mắt vẫn còn lùn, cỡ 1m7, mang thêm đôi giày sẽ cao 1m75, miễn cưỡng đủ tư cách.
Hiện tại con trai thấp hơn 1m75 đều là tàn phế, gen loài người càng ngày càng hoàn thiện, phát triển theo hướng tốt, cao lớn xinh đẹp, toàn dân còn tập võ, thân thể so với trước kia cũng cường tráng hơn nhiều.
Khi loài người phiêu bạc trong vũ trụ, nguy hiểm luôn rình rập, loài người không có nơi dừng chân, chỉ chờ mong có một ngày được xuống đất ở, nhưng uy hiếp cũng theo đó đến, bọn họ phải rèn luyện cơ thể để tùy thời đối phó.
Phương Dung dặn nó đừng cử động, từ trong chăn lôi chân nó ra để thử giày.
Phương Hoa lớn lên xinh đẹp, vóc người gầy, vừa mới sinh ra được ba năm, chưa từng nhìn thấy ánh nắng bên ngoài, ngày thường sinh hoạt trong căn cứ thí nghiệm được chú ý kĩ càng, nó cũng không giống như trẻ con thích chạy nhảy khắp nơi để tạo cơ hội cho cơ thể phát triển, cho nên cơ thể vẫn còn trong trạng thái phớt hồng như em bé, lòng bàn chân cũng không có vết chai.
Hơn nữa ngón chân thon dài trắng nõn, trên mu bàn chân có mạch máu rất nhỏ gần như trong suốt, cứ ẩn hiện trên da chân.
Chẳng trách tên nhân viên biến thái kia thích đến không buông tay.
Phương Dung nắm lấy cổ chân nó, mang giày vào, giày có quai đeo vòng qua cổ chân, đơn giản nhưng lại có thể phụ trợ thêm vẻ xinh đẹp cho mắt cá chân, chỉ là có hơi lớn, phía sau có chút rộng, nhưng cũng không lộ lắm, có thể mang được.
Cho nó mặc thử chiếc váy, eo vừa vặn, chiều dài cũng đẹp, vừa đến cổ chân, quả nhiên màu đỏ rất tôn da, mặc lên khiến làn da nó trắng càng thêm trắng.
Bởi vì nó có vết thương nên không thể mặc áo sơ mi được, nhưng Phương Hoa nhận quần áo mới rất vui vẻ, ôm không chịu buông tay, ngủ cũng muốn ôm, tuy không mặc thử áo sơ mi nhưng Phương Dung có ướm thử, hắn cao hơn Phương Hoa bảy tám xangtimet, áo sơ mi này hắn mặc vừa thì Phương Hoa có thể mặc hơi rộng.
Đương nhiên rộng thùng thình cũng có điểm tốt, có lợi cho vết thương, hoạt động cũng dễ dàng.
Dù sắc trời còn sớm nhưng hôm qua Phương Dung ngủ không ngon, lúc này hơi mệt, cho nên hai người dựa vào nhau cùng ngủ, buổi tối mới tỉnh, ăn một bữa cơm lại ngủ tiếp.
Trong mơ hồ, Phương Dung cảm thấy có người đang nhìn mình, loại cảm giác bị người khác nhìn chầm chầm rất rõ ràng, hắn bị cảm giác này doạ tỉnh, vừa mở mắt đã thấy Phương Hoa ôm cánh tay hắn vào ngực đang nhìn hắn.
Khó tránh cánh tay mất cảm giác.
Phương Dung giật giật, suốt một đêm máu ở cánh tay không tuần hoàn dẫn đến kết quả là cánh tay truyền tới từng đợt tê dại, qua nửa ngày mới khôi phục lại bình thường.
Bận rộn một trận, lại bắt đầu một buổi sáng mới, đi rửa mặt đánh răng, sau khi ăn cơm xong hắn kiểm tra miệng vết thương của Phương Hoa, quả nhiên giống như hắn đã dự đoán, vết thương kia đã lành hoàn toàn, chỉ có vài vệt ửng đỏ.
Quá trình xem miệng vết thương cũng không thuận lợi, Phương Hoa thường xuyên xoay người qua để xem bộ quần áo mới đặt ở mép giường, ánh mắt chờ mong nhìn hắn, sau khi được hắn đồng ý thì gấp không chờ nổi mặc vào, thậm chí còn mở tivi không gian ba chiều ra học khiêu vũ.
Làn váy đỏ rực thường xuyên xoè ra, rất kiều diễm, điệu khổng tước được nó múa giống như thật, tựa như một kiệt tác nghệ thuật, nên đưa vào viện bảo tàng triển lãm.
Sau khi nhảy xong một điệu, Phương Dung cười đi qua chỉnh sửa áo sơ mi và váy cho nó, như vậy nhìn gọn gàng hơn nhiều, quần áo hơi lớn một chút, nhưng vừa lúc đạt tới độ rộng hoàn hảo, có thể mặc như ngày thường để ra ngoài, cũng có thể tùy lúc khiêu vũ, Phương Dung rất vừa lòng.
Hắn dặn dò Phương Hoa như cũ, “Anh ra ngoài xem tình huống thế nào, em tuyệt đối không được bước chân ra khỏi cửa, nghe không?”
Phương Hoa giống như không vui, nó hy vọng có thể được ra ngoài chơi, hoặc là nhìn xem nơi này có gì vui.
Nhưng không được, thân phận của nó đặc thù, trừ việc bỏ mạng nơi sa trường, thì cũng chỉ có thể chạy trốn khắp nơi.
Ông trời mở cho bạn một cửa sổ, sẽ đóng lại một cửa sổ khác, Phương Hoa hoàn mỹ như vậy, đây là sự ưu ái của trời cao, cũng là sự tàn nhẫn đối với nó, tương lai của nó sẽ chịu ảnh hưởng vì nó lớn lên quá đẹp.
Lúc Phương Dung đi có thể cảm giác được cảm xúc của Phương Hoa chùng xuống, quả nhiên nó đối với bên ngoài rất khát khao mong chờ, thật vất vả trốn ra được, còn bị Phương Dung hạn chế tự do.
Phương Dung cảm thấy mình hơi tàn nhẫn, nhưng không có cách, nơi này cách nơi xảy ra chuyện quá gần, một ngọn gió thổi mây bay cỏ lây cũng sẽ chạy tới nơi này điều tra, nếu nó đi ra ngoài sẽ dễ dàng bị bắt trở về.
Bởi vì ‘thành phẩm' thí nghiệm chạy ra rất nhiều, quân đội tốn không ít công sức mới bắt về hơn một nửa, nhưng vẫn còn có rất nhiều ‘thành phẩm' trốn trong đám người, không có dấu vết, cho nên các khu phố lân cận đều xuất hiện người canh gác, ra phố hay về nhà đều phải kiểm tra, nếu không có việc gì không thể ra ngoài.
Tình huống ở công ty đã khống chế được, sếp thông báo cho các nhân viên nếu như không bị thương thì sau hai ngày có thể trở về đi làm.
Hai ngày này còn phải lau dọn mớ hỗn độn trước đó, góc tối của căn cứ thí nghiệm vẫn còn giấu nhiều ‘thành phẩm', bọn nó thuộc loại cực kỳ nguy hiểm, cần phải kiểm tra và canh gác nghiêm ngặt.
Phương Dung đến công ty phụ cận xem thử có chuyện gì mới không, kết quả phát hiện ở cửa công ty có mấy người nhân viên khác, cũng giống như hắn đến xem công ty như thế nào rồi.
Hiện tại công việc rất khó tìm, đa số công ty đều chọn dùng người máy, chuyển phát nhanh phục vụ bàn hay rửa chén đều là người máy, nhân viên bọn họ xin việc rất hạn chế, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy khó lòng bảo đảm có thể tiếp tục làm việc như cũ.
“Phương Dung, ở đây.” Những người nhân viên kia cũng chú ý tới Phương Dung, vẫy tay với hắn.
Phương Dung chạy tới hỏi, “Công ty thế nào rồi?”
“Còn thế nào nữa? Đã qua hai ngày rồi mà còn niêm phong, không cho chúng ta vào.” Nhân viên đang nói chuyện có tuổi khá lớn, công việc này đối với họ rất quan trọng, “Cũng không biết khi nào mới có thể đi làm, ở nhà còn già trẻ lớn bé phải nuôi nữa.”
“Đang cho nghỉ phép mà chú gấp cái gì ạ?”
“Tuổi trẻ thì đương nhiên không vội, tuổi này của chú còn có thể không vội được hả?” Đang là giữa trưa, nắng rất gay gắt, chú nhịn không được lấy tay che nắng, “Công ty đã sớm nói sẽ tinh giảm biên chế, các con tuổi trẻ không lo lắng, nhưng chú lớn tuổi rồi, chỉ sợ... Ai!” Chú nhân viên nhịn không được thở dài.
Phương Dung vỗ vai chú, “Yên tâm đi chú Lý, chú làm việc chăm chỉ như vậy, ông chủ biết rõ mà.”
Dù hắn cũng lo lắng, nhưng có người so với hắn còn cần an ủi hơn nữa.
“Ừ, hi vọng như thế.” Chú Lý được an ủi, tâm trạng cũng tốt lên, “Đúng rồi, sao con lại ở chỗ này?”
“Con tới xem thử ở đây có cần hỗ trợ gì không.”
Chú Lý lắc đầu, “Không có việc cho chúng ta đâu, con trở về đi.”
“Dạ.” Công ty niêm phong hết xung quanh, dây cách ly màu vàng in dòng chữ niêm phong rất to, không cho ai vào.
“Vậy con về trước đây.” Phương Dung đến một chuyến mà không có một chút tin tức, hơi thất vọng, lúc trở về bước chân nhấc không nổi.
Hắn đi nửa đường, đột nhiên thấy có người thuộc quân đội cầm vũ khí bước xuống từ trên xe, chỉ trong thời gian ngắn đã có ba chiếc xe chạy đến, như được báo trước lái về một hướng.
Trùng hợp hướng đó là hướng về nhà Phương Dung, hắn hoảng sợ, chạy nhanh về nhà.
Đám người kia chia làm hai, một nửa đi thang máy một nửa đi thang bộ, muốn bao vây tầng trên.
Phương Dung khiếp sợ, đuổi đến chiếc thang máy cuối cùng chưa di chuyển lên tầng trên, cùng bọn họ đi lên, thang máy hiện số 10, vừa vặn là tầng của hắn.
Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, những người này đã phát hiện cái gì?
Phương Hoa còn chờ trong phòng, bây giờ nó đang đối mặt với nguy hiểm, nếu đã dặn dò nó thì nó nhất định sẽ nghe theo, Phương Dung căn dặn nó tuyệt đối không được bước chân ra khỏi cửa, còn nói tới ba lần, Phương Hoa cho dù muốn ra ngoài cũng không dám.
Phải ngăn cản bọn họ, Phương Dung lấy hết can đảm đến gần, “Trùng hợp vậy, các anh cũng lên tầng 10 hả, tôi cũng ở tầng 10, có cần giúp đỡ gì không?”
Mấy người kia nhìn nhau, “Anh có biết một người tên là Phương Dung không?”
Phương Dung lắp bắp, “Là tôi, sao vậy?”
“Có phải anh vừa mới mua quần áo của nữ không, còn mua đồ ăn dành cho 2 người?”
“Cái đó... Đúng là có, nhưng là do định ở nhà vài ngày cho nên mới mua nhiều như vậy.”
“Quần áo để làm gì?”
“Quần áo...” Hắn thật sự không thể tìm cớ, “Quần áo là mua cho bản thân, tôi có sở thích kì quái.”
Lý do này quá gượng ép, không ai tin.
“Là thật đó, có trong phòng, trong phòng trừ tôi ra không có ai khác, các anh có vào tìm người cũng vô dụng.” Mấy người này đến rất vội, bất tri bất giác đã chạy tới trước cửa nhà hắn, Phương Dung theo sau bọn họ dây dưa.
“Đừng nhiều lời, mau mở cửa.” Hắn càng tìm cớ thì những người đó càng không tin, “Nếu anh lại dông dài thì sẽ bị phán tội chứa chấp tội phạm.”
Trái tim Phương Dung đột nhiên nhảy dựng, hắn cố ý lớn tiếng oán giận, để Phương Hoa trong phòng nghe được, “Đã nói bên trong không có ai, sao các anh lại không tin, được rồi, tôi mở cửa cho các anh vào kiểm tra là được chứ gì.”
Mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống, sợ Phương Hoa nghe không hiểu ám chỉ của hắn, tiếp tục ở trong phòng chờ.
Tra chìa khóa vào ổ mà giống như tra vào tim hắn vậy, cửa vừa mở thì Phương Dung lập tức bị mấy người kia đẩy ra, người của quân đội cầm vũ khí nối đuôi nhau vào nhà, dùng súng điện từ quét khắp nơi.
Nhà không lớn nên rất nhanh đã bị bọn họ kiểm tra sạch, cả toilet cũng kiểm tra qua, sau đó cửa phòng bếp ầm một tiếng bị một chân đá văng, mấy người lính kia trăm miệng một lời, “Báo cáo, không có ai.”
Người được coi là có chức vụ lớn nhất ở đây đi tuần tra trong phòng một phen, cuối cùng dừng tầm mắt tại cửa sổ đang mở.
Gió từ bên ngoài thổi vào, cách đó không xa nhật ký trên bàn của Phương Dung bị gió thổi lật qua vài trang, cuối cùng dừng lại, trên trang đó vẽ một cái mặt cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...