Mọi người bận rộn suốt cả ngày, đến chập tối mới rút quân về nhà.
Tô Hồi lên xe, xem điện thoại rồi nói: “Chủ nhiệm Liêu tự nhiên hỏi tôi có rảnh không, muốn hẹn tôi tối nay đi ăn gần trường.”
Lần trước Lục Tuấn Trì cũng từng đến buổi bảo vệ luận văn của khoa Tội phạm học, biết chủ nhiệm Liêu và Tô Hồi không hợp nhau, nghe vậy bèn lấy làm lạ, “Sao tự nhiên ông ta lại muốn đi ăn với anh?”
Tô Hồi lắc đầu, “Nhưng lần trước nghe em anh nói, bây giờ chủ nhiệm Liêu đang dạy lớp trước kia trước tôi dạy.
Tôi đến gặp ông ta thì hơn.”
Công việc dạy học tại trường Cảnh sát Hoa Đô của anh vẫn chưa nghỉ hẳn nên cũng không muốn làm căng với giáo viên trong trường.
Lục Tuấn Trì không yên tâm nói: “Tôi đi cùng anh.”
Tô Hồi thoáng do dự: “Vậy có cần đánh tiếng với chủ nhiệm Liêu không?”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Chủ nhiệm Liêu có nói với anh muốn nói chuyện gì không?”
Tô Hồi lắc đầu, “Không nói, chỉ nói muốn hẹn tôi đi ăn thôi.”
“Ông ta còn chẳng nói hết, anh lo cái gì?” Lục Tuấn Trì nghe được ý cố tình giấu giếm của chủ nhiệm Liêu, bèn phân tích cho anh: “Các anh cũng đâu thân thiết gì, ông ta hẹn anh có chuyện gì bí mật mà nói? Hơn nữa tôi cũng quen chủ nhiệm Liêu, nhỡ ông ta có ý đồ gì với anh tôi cũng có thể nói đỡ.”
Trước đây Tô Hồi không để tâm nhiều đến chuyện đối nhân xử thế, bằng không cũng không bị người trong trường đánh giá như vậy.
Lục Tuấn Trì lại khác, hắn đoán hẳn chủ nhiệm Liêu phải có chuyện gì mới tìm Tô Hồi.
Ông ta tìm Tô Hồi vào lúc này, còn chủ động mời ăn cơm, nói không chừng là có chuyện phiền phức muốn đẩy cho anh hoặc định úp lên đầu Tô Hồi một cái nồi bự.
Nếu chủ nhiệm Liêu nói công chuyện nghiêm túc, hắn sẽ im lặng ngồi cạnh, còn nếu ông ta có ý đồ gì khác, Tô Hồi không giỏi từ chối nhưng hắn không khách sáo đâu.
Chủ nhiệm Liêu tự tổ chức bữa ăn này tại một quán đồ Quảng Đông cạnh trường, ông ta gửi cho Tô Hồi tên một phòng riêng.
Tô Hồi nói với phục vụ, người nọ dẫn hai người lên gác.
Vào phòng, anh thấy một chiếc bàn lớn, Tô Hồi thầm nghĩ mình lo hão rồi, trông căn phòng này là biết không chỉ mời mình anh.
Chủ nhiệm Liêu nhiệt tình vẫy tay, “Thầy Tô, kỳ này thầy không đến trường dạy, lâu lắm rồi mới gặp.” Sau đó ông ta cười với Lục Tuấn Trì, “Tổ trưởng Lục cũng đến à?”
Lục Tuấn Trì nói: “Đúng giờ tan làm nên tôi tiện đường đưa thầy Tô đến.”
Chủ nhiệm Liêu cũng không để bụng, chủ động nói: “Trùng hợp quá, anh ở lại ăn cùng luôn đi, cũng chỉ thêm cái bát đôi đũa thôi mà.”
Nhân viên vào bày dụng cụ, tiện hỏi chủ nhiệm Liêu: “Chào quý khách, hôm nay quý khách đi mấy người ạ?”
Chủ nhiệm Liêu nói: “Năm người tất cả, sắp đến đủ rồi, chuẩn bị lên đồ ăn là vừa.”
Nói tới đây, lại có thêm hai người vào phòng, một nam một nữ, người phụ nữ có vẻ lớn tuổi hơn một chút, thoạt trông đã ngoài ba mươi, đeo kính.
Người đàn ông thì trẻ hơn, nom cũng rất nho nhã học thức.
Chủ nhiệm Liêu vội vàng đứng dậy đón, giới thiệu với Tô Hồi: “Tôi giới thiệu mọi người với nhau nhé, anh chị đây là phóng viên của báo Pháp luật Hoa Đô, đây là thầy Tô, còn một người nữa là tổ trưởng tổ trọng án tổng cục Hoa Đô của chúng ta, Lục Tuấn Trì.”
Nữ phóng viên đẩy kín, tự giới thiệu: “Chào tổ trưởng Lục, chào thầy Tô, tôi là phóng viên thuộc tờ báo Pháp luật Hoa Đô, Lư Thanh Thanh.”
Chàng trai bên cạnh cũng nói: “Xin chào, tôi là Giang Lý.”
Hai người ngồi xuống, phục vụ cũng bắt đầu bưng đồ ăn vào.
Chủ nhiệm Liêu nhiệt tình mời mọc, “Nào, nào, nào, Hoa Đô rộng lớn, mọi người cùng hướng về một hướng, thêm bạn thêm đường, ăn đi ăn đi, đừng khách sáo.”
Tô Hồi nhìn quanh bàn ăn, anh cầm đũa gắp hai miếng, cúi đầu không nói gì.
Lục Tuấn Trì thì quay sang tiếp chuyện hai người kia đôi ba câu.
Ăn được một lát, chủ nhiệm Liêu mới vào vấn đề, “À, thầy Tô này, gần đây báo Pháp luật Hoa Đô đang muốn làm chuyên đề về khắc họa tâm lý tội phạm, nghe nói thầy đang dạy ở trường Cảnh sát Hoa Đô, lại làm cố vấn ở cục thành phố nên muốn phỏng vấn thầy.”
Nói tới đây, Lư Thanh Thanh hào hứng nói: “Đúng vậy, tôi nghe nói thầy Tô còn có bút danh là Vụ Tiên Sinh, từng viết rất nhiều luận văn về Tội phạm học.”
Tô Hồi khiêm tốn đáp: “Chỉ từng đăng tải vài bài thôi…”
Giang Lý cũng nói: “Đúng dịp có cả tổ trưởng Lục ở đây, gần đây không phải tổ trọng án mới phá được một vụ livestream giết người sao? Tôi nghe nói khắc họa tâm lý có tác dụng rất lớn trong vụ án này… Nhờ vậy mới có thể bắt được hung thủ trong đêm, tránh được nhiều thảm kịch xảy ra.”
“Khắc họa tâm lý không có tác dụng lớn vậy đâu, rất nhiều người thần thánh hóa khắc tọa tâm lý tội phạm, trên thực tế để phá được án luôn nhờ vào sự cố gắng của tất cả mọi người.” Tô Hồi nói xong lại cúi đầu, múc bát canh trước mặt.
Giang Lý vẫn không chịu thôi, lại hỏi thêm vài câu, muốn moi móc thêm chút chi tiết.
Trước đây khi ở cục thành phố, Tô Hồi luôn được bảo vệ nặc danh, nấp phía sau màn.
Anh không thích nói chuyện với phóng viên nhưng lại thấy từ chối thẳng thì quá không nể mặt chủ nhiệm Liêu và hai người này, bèn đáp vài câu khách sáo.
Lục Tuấn Trì thấy anh khó xử, bèn lên tiếng: “Chủ nhiệm Liêu vẫn luôn dạy học tại trường, có lẽ không hiểu rõ quy trình trong hệ thống của chúng tôi lắm.
Tổng cục chúng tôi có quy cách truyền thống tuyên truyền thống nhất, tất cả mọi người đều phải ký cam kết bảo mật, những chủ đề về quá trình phá án, chi tiết vụ án đều không được tiết lộ cho báo chí.
Dù thầy Tô là giáo viên của trường nhưng cũng là cố vấn của tổ trọng án chúng tôi, là người của tổng cục.
Vậy nên phỏng vấn hay bản thảo báo chí đều phải chờ tổng cục duyệt trước.”
Một câu của Lục Tuấn Trì đã đẩy hết trách nhiệm sang tổng cục.
Nếu làm đúng theo quy trình này, cục trưởng Đàm lại biết nguyên do, tự ông sẽ ngăn chặn giúp Tô Hồi.
Phóng viên tên Giang Lý kia cười, nói: “Tổ trưởng Lục lo xa quá, đó giờ chúng tôi làm báo Pháp luật, từng tiếp xúc với đủ người rồi, từng gặp tội phạm, cũng từng phỏng vấn lãnh đạo tổng cục.
Chúng tôi biết quy trình của các anh, nếu thầy Tô đồng ý phỏng vấn, chúng tôi chỉ phỏng vấn chung chung thôi.
Anh yên tâm, chúng tôi biết chuyện gì viết được, chuyện gì không được viết…”
Lư Thanh Thanh nhận ra ý từ chối của Lục Tuấn Trì, nhìn sang Tô Hồi im lặng không đáp lời bèn cắt ngang Giang Lý, giải thích: “À, trước đây chúng tôi đọc được bài phỏng vấn của Nhật báo Thủ Đô phỏng vấn giáo sư Tùy Lương Dật, bài báo đó viết rất hay.
Chúng tôi nghĩ mình cũng làm được nên mới nhờ chủ nhiệm Liêu giới thiệu với thầy Tô, nếu tổ trưởng Lục đã nói vậy thì thôi, coi như làm quen bạn bè thôi vậy.”
Thấy Lục Tuấn Trì nói đỡ cho mình, Tô Hồi lại khiêm tốn thêm vài câu, nói Tùy Lương Dật nhiều kinh nghiệm, phỏng vấn ông ấy thích hợp hơn.
Lục Tuấn Trì thầm nghĩ cũng không thể đắc tội chủ nhiệm Liêu, bèn phụ họa thêm, nói chủ nhiệm Liêu cũng biết rất nhiều về khía cạnh tâm lý tội phạm này, ban đầu hắn còn đến hỏi thăm về vụ án, được chủ nhiệm Liêu chỉ bảo, hơn nữa chủ nhiệm Liêu làm tại trường, không bị quản lý chặt như họ.
Chủ nhiệm Liêu nghe vậy, cuối cùng cũng tươi cười ra mặt, hòa giải: “Không sao, không sao, tôi cũng chỉ có ý tốt thôi, nào biết tổng cục lại kỹ càng như thế, chúng ta nói chuyện phỏng vấn sau vậy.”
Ban đầu chủ nhiệm Liêu nhờ cậy quan hệ liên lạc với tòa báo, ông ta thấy mình viết cũng nhiều luận văn nhưng rượu thơm cũng sợ ngõ dài, ông ta vẫn cần báo chí hỗ trợ tuyên truyền.
Không ngờ hai phóng viên này lại thấy ông ta không đủ địa vị, nghe nói Vụ Tiên Sinh cũng dạy tại trường bèn nhất quyết đòi ông ta giới thiệu.
Họ nói nếu phỏng vấn được Vụ Tiên Sinh sẽ xin lãnh đạo cho ông ta riêng một mặt báo.
Dù hiện giờ báo giấy không được truyền bá rộng rãi như báo mạng nhưng tài khoản chính thức của Pháp luật Hoa Đô cũng có sức ảnh hưởng rất lớn trên xã hội, chủ nhiệm Liêu ưng ý điểm này, muốn đánh bóng tên tuổi.
Ông ta lo không bắc cầu được với họ thì mình sẽ mất trang báo riêng này nên mới dụ dỗ Tô Hồi đến ăn cơm.
Trước khi Tô Hồi đến, chủ nhiệm Liêu đã tính sẵn, ông ta biết với tính cách và thân phận của Tô Hồi, anh sẽ không phối hợp phỏng vấn.
Họ đã gặp nhau, biết không phỏng vấn được Tô Hồi, ắt sẽ quay lại nhờ cậy ông ta.
Ăn uống xong xuôi, Lục Tuấn Trì nói tổ trọng án còn có việc, phải về sớm, rồi dẫn Tô Hồi ra khỏi nhà hàng.
Hai người chưa kịp lên xe đã thấy cậu phóng viên Giang Lý kia chạy từ phòng ra, “Thầy Tô, tổ trưởng Lục, tôi vẫn luôn viết về mảng pháp luật, hôm nay hân hạnh được gặp các anh, có thể kết bạn WeChat không?”
Lục Tuấn Trì nhìn anh ta, biết đối phương vẫn chưa bỏ ý phỏng vấn, hắn chủ động rút điện thoại, nói: “Thêm số tôi đi, có gì có thể liên lạc với tôi.”
Giang Lý cũng không đòi hỏi, thêm số Lục Tuấn Trì rồi quay về.
Lục Tuấn Trì nhìn sang Tô Hồi, thở dài nói: “Chủ nhiệm Liêu đúng là không làm gì không công.”
Tô Hồi rộng lượng nói: “Không sao, đồ ăn ở đây cũng ngon lắm.”
—
Tối muộn, Tô Hồi đã nghỉ ngơi, Lục Tuấn Trì tổng hợp hồ sơ cho vụ án mới, sau đó cũng lên giường.
Hắn mãi chưa ngủ được, đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện, những lời Nhà Thơ từng nói với hắn, những vụ án hai người cùng xử lý…
Rồi đến từng ngôi sao lấp lánh kia.
Từng có một thời gian dài, hắn cố ý né tránh chuyện hai năm trước.
Hắn từng phủ bụi một góc quá khứ vì Nhà Thơ nhưng lúc này, hắn muốn xé những tờ niêm phong ấy vì Tô Hồi, muốn điều tra rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra năm ấy…
Bởi lẽ khi đó hắn từng đi công tác một thời gian, vốn đã hẹn Nhà Thơ sẽ gặp nhau khi hắn về, cuối cùng lại đột ngột nhận được tin nhắn từ Nhà Thơ: “Xin lỗi, chúng ta không thể gặp nhau rồi.”
Giọng điệu của đối phương vẫn lý trí như mọi ngày.
Ban đầu khi nhận được tin nhắn này, Lục Tuấn Trì còn thấy ngạc nhiên, tin nhắn này đến quá đột ngột.
Thậm chí mấy hôm trước họ còn bàn chuyện gặp nhau ở đâu, còn thảo luận vài vấn đề rất nhiệt tình.
Khi hắn gọi lại, điện thoại đã tắt máy.
Lục Tuấn Trì cố gắng giải quyết vụ án thật nhanh, vội vàng quay về Hoa Đô.
Lúc này hắn mới biết chuyện xảy ra trong khi mình không ở đây.
Mấy hôm trước đã có một vụ nổ ác liệt xảy ra, gây ra rất nhiều thương vong, sau đó mọi thông tin về vụ án đều bị phong tỏa, tổ phân tích hành vi cũng bị giải tán.
Khi đó, vụ án này vô cùng nhạy cảm, truyền thông bám riết muốn tìm hiểu về vụ án này, lãnh đạo cũng từng ra lệnh cấm các cảnh sát cả trong lẫn ngoài cục thảo luận về nó.
Từ đó, tài khoản của Nhà Thơ chưa từng được đăng nhập.
Sau nữa, tổ phân tích hành vi giải tán, tài khoản của Nhà Thơ bị xóa hoàn toàn.
Hắn cũng không gọi được vào số điện thoại Nhà Thơ cho hắn.
Lục Tuấn Trì không hiểu đầu cua tai nheo gì, hắn từng muốn tìm hiểu rõ những chuyện xảy ra khi đó, cũng từng xem danh sách người thương vong.
Hắn cũng từng đến gặp những cảnh sát bị thương trong vụ nổ đó nhưng không một ai trong số họ phù hợp với Nhà Thơ.
Khi đó Lục Tuấn Trì cảm thấy mình nôn nóng đến gần như phát điên, hắn nghĩ đủ mọi cách để liên lạc với Nhà Thơ, hắn muốn hỏi về tin nhắn đột ngột đó, hơn hết là muốn xác nhận anh vẫn an toàn.
Nhưng sau đó, Lục Tuấn Trì được điều sang tiếp nhận tổ trọng án, hắn cũng không thể nói rõ vì công việc bận rộn phải bỏ qua rất nhiều chuyện khác hay là bởi hắn muốn trốn tránh chuyện này nên mới dành nhiều thời gian cho công việc.
Đôi lúc rảnh rỗi, Lục Tuấn Trì nghĩ mãi chẳng ra, nếu Nhà Thơ còn sống sao lại không xuất hiện, tại sao chưa từng liên lạc với hắn, anh đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt gì sao?
Điều thật sự khiến hắn tuyệt vọng là một thời gian sau vụ nổ, có lần hắn đến phòng cục trưởng Đàm nộp báo cáo kết án, vô ý nghe được ông nói chuyện điện thoại.
Khi đó giọng cục trưởng Đàm có vẻ kinh ngạc, “Gì cơ? Nhà Thơ?” Một lát sau ông mới hỏi lại: “Đã xác định tử vong chưa… Đừng công khai chuyện này vội, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện…”
Tiếng cục trưởng Đàm không lớn nhưng Lục Tuấn Trì chắc chắn mình không nghe nhầm.
Ngay lúc ấy, Lục Tuấn Trì đầu óc mình như trở nên đình trệ, hắn không thể suy nghĩ, thậm chí không thể hít thở.
Hắn không còn nhớ mình đã rời khỏi văn phòng cục trưởng Đàm thế nào.
Sau đó hắn xin nghỉ ba ngày, nhốt mình trong phòng, ngủ suốt ba ngày.
May sao ba ngày hôm ấy không có vụ án nào quan trọng.
Đó vốn nên là mùa hạ ngọt ngào nhất trong đời hắn, cuối cùng lại trở thành mùa hè lạnh lẽo nhất.
Lục Tuấn Trì nhớ mình từng hỏi Nhà Thơ: “Tại sao anh lại làm chuyên gia khắc họa tâm lý?”
Khi đó Nhà Thơ hỏi lại hắn: “Vậy tại sao em làm cảnh sát?”
Hắn nói: “Làm cảnh sát là ước mơ từ nhỏ của em, hồi nhỏ thấy bạn bè bị bắt nạt em đều sẽ đứng ra.
Trong mắt em, công bằng chính trực rất quan trọng, mẹ em cũng dạy như vậy.
Sau này, chú em thi đỗ trường cảnh sát, trở thành một cảnh sát, em cũng đi theo chú ấy, học chuyên ngành liên quan.”
“Anh lại hơi khác, ban đầu anh chọn ngành này là vì có hứng với tội phạm học.
Trên thế giới có nhiều người làm việc ác như vậy, cũng có muôn vàn lý do để họ bước trên con đường tội ác này.
Nghiên cứu họ là một chuyện rất thú vị.
Sau đó anh gặp một người thầy rất giỏi, ông ấy nói anh có năng khiếu.
Anh nghĩ nếu đã có khả năng này thì không thể lãng phí, có ai không muốn sống trong lời ca tụng và tiếng vỗ tay chào đón chứ?”
Nhà Thơ dừng một lát, nói tiếp: “Nhưng khi anh thật sự bắt đầu công việc này, anh mới thấy những gì mình đối mặt khác với tưởng tượng, đó là tội ác trong thành phố này, cũng là nơi tăm tối mà người thường không biết đến.
Anh phát hiện mình có thể làm được việc người khác không làm được, anh bắt đầu thương hại, anh hy vọng mình có thể phá giải những câu đố ấy, thay đổi cuộc đời một vài người.”
Để thế giới có thêm nhiều ánh sáng, anh bằng lòng bước sâu vào bóng đêm.
Một Nhà Thơ xuất phát từ mong muốn được người khác ca ngợi và chào đón đã thay đổi hy vọng thế giới này tràn ngập hoa tươi và ánh mặt trời.
Lục Tuấn Trì nghĩ hắn không nên so sánh Nhà Thơ với những nhà thơ chủ nghĩa lãng mạn kia, bởi nhà thơ ấy theo đuổi một thế giới tốt đẹp hơn, thế gian có quá nhiều tội ác khiến người thất vọng, nên không thể giữ chân Nhà Thơ tốt đẹp như vậy.
Nhà Thơ đã chết rồi.
Sau khi chấp nhận sự thật này, Lục Tuấn Trì thu dọn tất cả những thứ liên quan đến Nhà Thơ, chỉ giữ lại một lọ sao, rồi dồn hết sức mình cho công việc.
Anh nghĩ tin nhắn cuối cùng kia là Nhà Thơ để lại cho mình khi biết anh sắp có chuyện xảy ra.
Một tin nhắn từ chối uyển chuyển, để lại cho người nhận đôi chút hy vọng nào đó, để dễ dàng vượt qua nỗi đau mất người yêu, có lẽ Nhà Thơ không muốn hắn bỏ phí tuổi trẻ của mình để chờ đợi một người không thể trở về.
Thời gian dần dần trôi đi, sau những ngày mơ màng, tuyệt vọng, hắn như một người vừa qua cơn bệnh nặng, cuối cùng cũng hồi phục.
Về sau, đây đã trở thành vết thương hắn không muốn chạm vào…
Lần đầu tiên Lục Tuấn Trì gặp Tô Hồi, hắn phát hiện quan điểm, tính cách và giọng nói của anh đều khác hẳn Nhà Thơ.
Bởi vậy hắn đã nghĩ anh là Ánh Trăng.
Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, hắn bắt đầu nghi ngờ thân phận của Tô Hồi.
Lục Tuấn Trì trở mình trên giường.
Gần đây, hắn bắt đầu thử Tô Hồi, hắn cảm thấy mình đang ngày càng đến gần đáp án.
Chỉ có hai kết quả, một là Tô Hồi không phải Nhà Thơ.
Hai, Tô Hồi là Nhà Thơ…
Lúc này hắn vừa muốn biết đáp án, vừa thấy sợ hãi.
Lục Tuấn Trì có thể cảm nhận tình cảm mình dành cho Tô Hồi ngày một sâu đậm.
Hắn muốn tìm hiểu anh, bảo vệ anh, lại gần anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...