Một tuần sau, ba giờ chiều, phòng khám tâm lý Vũ Tình đang mở một ca khúc chậm rãi.
Phương Giai Duyệt nằm trên giường bệnh, cô vừa kết thúc buổi điều trị thứ hai.
Lần này cô bình tĩnh hơn nhiều, cũng đã quen thuộc hơn, không còn căng thẳng nữa.
An Úc Từ viết bệnh án bên cạnh, ngòi bút quệt lên mặt giấy tạo ra âm thanh xoẹt xoẹt khe khẽ, nghe rất vui tai.
Phương Giai Duyệt mở mắt, nghe nhạc, cô thấy mình như một chú nai nhỏ ngây thơ, cũng giống một đứa bé vừa hiểu chuyện, mọi chuyện phiền lòng đều dần dần rời ra.
Sau buổi khám lần trước với bác sĩ An, cô bắt đầu uống thuốc, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều, cũng bắt đầu cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.
Trong phòng khám bé nhỏ này, cô có thể không nghĩ đến những chuyện phiền lòng, những điều mình ghét, tựa như con ốc sên trốn trong chiếc vỏ của mình.
Cô có thể yên tâm, dũng cảm giãi bày, nói ra phiền muộn trong lòng mình.
Cô dần dần thích cảm giác khi điều trị.
Phương Giai Duyệt nhìn bầu trời trên trần nhà, mỗi một chấm tròn là một vì sao, những vì sao ấy rải rác trong vũ trụ, không thể đếm rõ số lượng.
Cô không tìm ra chấm nhỏ nào trong đó là địa cầu, đến hành tinh nơi con người sinh sống cũng nhỏ bé như vậy, mỗi người thì sao? Có phải càng nhỏ bé hơn, tựa như hạt bụi?
An Úc Từ ghi chép xong, hỏi cô: “Em uống thuốc đã quen chưa?”
Hiện giờ anh ta đang kê cho Phương Giai Duyệt hai loại thuốc, một là thuốc tây Fluvoxamine, chuyên trị trầm cảm, loại còn lại là thuốc uống Điềm Mộng, giúp cô bé ngủ ngon hơn.
Phương Giai Duyệt lí nhí: “Vâng, ngủ ngon hơn một chút rồi.
Với cả, uống thuốc khiến em thấy vui vẻ, cảm giác ấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc…”
Như được trở về thời thơ ấu, bố mẹ đều ở bên cô bé, những phiền muộn kia đều không tồn tại.
Phương Giai Duyệt cảm giác trong đầu mình có một công tắc điều khiển niềm vui, mỗi lần uống thuốc cô sẽ vui vẻ hơn một chút, một khi không uống thuốc, cảm giác vui vẻ lại biến mất.
Cô lấy làm lạ, tại sao lại có loại thuốc có tác dụng này.
“Loại thuốc này kích thích thần kinh trong não em, có tác dụng kiểm soát, không thể tùy tiện dừng thuốc, nếu dừng thuốc, căn bệnh của em sẽ quay lại.” An Úc Từ hỏi tiếp: “Vậy chuyện lần trước tôi đề nghị em chuyển sang trường nội trú, em và mẹ trao đổi thế nào rồi?”
Phương Giai Duyệt nói: “Mẹ em nói bây giờ em vừa lên lớp chín, còn chưa học hết cấp hai, nếu chuyển trường sẽ tốn rất nhiều tiền, mẹ nói cố gắng năm sau cho em học cấp ba nội trú.”
Tay An Úc Từ khựng lại, khẽ thở dài.
Bây giờ Phương Giai Duyệt sắp lên lớp chín, chuyển trường vào lúc này đúng là không dễ.
Còn về chuyện sinh hoạt, quan hệ con gái và cha dượng này, có vẻ tạm thời chưa giải quyết được.
Phương Giai Duyệt chớp mắt, “Bác sĩ An, em sắp nghỉ hè rồi, ngày nào cũng ở nhà, mẹ em làm quét dọn cho một nhà trọ nhỏ bên ngoài, ít khi về nhà, em sợ mình ở riêng với Trương Phú Dân…”
Cô thật sự rất sợ, sợ đến mức giọng nói run rẩy.
Hiện giờ Phương Giai Duyệt cũng đã đến tuổi biết yêu, càng hiểu rõ, biết càng nhiều chuyện lại càng thấy sợ hãi, lúc nào cô cũng thấy mình như sợi dây cung kéo căng.
Đối mặt với Trương Phú Dân như ngọn núi, cô có cảm giác bất lực và sợ hãi kinh khủng.
Dường như cô đang đứng trước ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, cảm giác mình có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt người đàn ông kia nhìn mình, nghĩ đến bàn tay ông ta đưa về phía mình, cô lại thấy buồn nôn.
“Vậy em có muốn gọi cả mẹ em đến, thử một buổi chỉ đạo về tình thân không?” An Úc Từ đề nghị, anh ta nghĩ nếu mình nói chuyện với mẹ cô bé, có lẽ sẽ giúp được phần nào, cũng có thể sử dụng nhiều biện pháp điều trị hơn.
Phương Giai Duyệt lắc đầu, “Thôi ạ, mẹ em… học hành không được mấy năm, nói chuyện với mẹ, có lẽ sẽ hơi khó khăn.”
An Úc Từ đề nghị: “Trước mặt cha dượng em mặc nhiều quần áo vào, đừng tranh cãi với ông ta, tránh tiếp xúc trực tiếp, cố gắng không ở riêng với ông ta.” Nói tới đây, anh ta nói: “Tôi cho em số điện thoại của tôi, nếu em gặp khó khăn gì có thể liên lạc.”
Phương Giai Duyệt lấy điện thoại ra, An Úc Từ đọc số điện thoại cho cô.
Cô bé nhập xong, đoạn nói: “Cảm ơn bác sĩ An.”
Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, anh cảnh sát lần trước đã cho cô một tấm danh thiếp, Phương Giai Duyệt đã lưu vào điện thoại, bây giờ cô còn thêm số của bác sĩ An, cảm thấy mình an toàn hơn nhiều.
An Úc Tư dặn dò cô: “Chúng tôi có quy định không thể liên lạc riêng với bệnh nhân ngoài giờ làm, vậy nên em phải giữ bí mật.”
Bác sĩ tâm lý rất khó kiểm soát khoảng cách với bệnh nhân, rất nhiều bệnh nhân có tâm lý ỷ lại với bác sĩ, sau đó hiểu lầm tình cảm này là tình yêu hoặc một loại tình cảm nào khác, theo đó những vướng mắc không cần thiết có thể sẽ sản sinh.
Hơn nữa trong những người tâm lý không bình thường này, rất nhiều kẻ là người điên tiềm ẩn.
Họ có thể làm ra những việc khác thường, khiến mọi người kinh ngạc bất cứ lúc nào, thậm chí đe dọa tính mạng bác sĩ tư vấn.
Vậy nên rất nhiều chuyên viên tư vấn tâm lý chọn giữ khoảng cách với bệnh nhân.
Nhưng An Úc Từ lại cho rằng những người bệnh này không sống trong môi trường “chân không”, chỉ điều trị tại phòng khám, không tìm hiểu sâu về bệnh nhân thì không thể giải quyết vấn đề.
Anh ta luôn cố hết sức để giúp đỡ những người đó.
Phương Giai Duyệt “dạ” một tiếng, ghi chú số điện thoại là “An”, ngay sau đó, cái tên này xuất hiện trên đầu danh bạ trong điện thoại cô.
“Tuần trước, tôi nhặt được con con chim đụng vào cửa sổ.” An Úc Từ bỗng mở miệng nói với cô gái: “Khi đó, mọi người đều nghĩ con chim này không thể cứu nổi nhưng tôi đã đưa nó về nhà, cho nó uống nước, còn đút cho một ít thức ăn cho chim.
Ban đầu, nó căn bàn không có ý thức gì, sau hai ngày đã bắt đầu có phản ứng, biết chớp mắt, kêu khe khẽ.
Bây giờ qua một tuần rồi, mặc dù vẫn chưa bay được nhưng nó đã có thể tự ăn rồi.”
An Úc Từ vui vẻ chia sẻ với cô bé.
Phương Giai Duyệt chăm chú lắng nghe, đưa mắt nhìn anh ta, “Tốt quá…”
“Vậy nên em cũng sẽ sớm khỏe lại thôi.” Bác sĩ An mỉm cười nói với cô: “Buổi điều trị hôm nay kết thúc rồi.”
Phương Giai Duyệt đứng dậy, lưu luyến không muốn đi.
Cô bé siết chặt điện thoại, ra khỏi phòng khám.
Đợi khi cửa phòng khám đóng lại, An Úc Từ lấy điện thoại khỏi ngăn kéo, tiện thể xem tài liệu được gửi tới điện thoại.
Đang đọc dở, bỗng một tờ khai xuất hiện trong tầm mắt, anh ta gửi vào nhóm: “Liên lạc người này.”
Lập tức có người trong nhóm chat đáp “Được”.
Sau đó An Úc Từ bỏ điện thoại xuống, lơ đễnh nhìn lên mặt bàn, trên đó có hai thứ nho nhỏ màu đen vốn không thuộc về phòng khám.
An Úc Từ đứng dậy đuổi theo, “Phương Giai Duyệt, em quên chun buộc tóc này.”
Phương Giai Duyệt và mẹ cô bé vừa đi lấy thuốc cho tuần này, lúc này cô mới nhớ ra, gần đây tóc đã hơi dài rồi, cô bèn tết tóc đuôi sam, vừa rồi nằm trên ghế thấy vướng quá nên đã gỡ ra.
Cô quay lại, nhận chiếc dây từ tay bác sĩ An, bàn tay anh ta rất ấm.
Sau đó An Úc Từ vẫy tay với cô, “Hẹn gặp tuần sau.”
Phương Giai Duyệt nói nhỏ: “Tạm biệt bác sĩ An.”
Liêu Thanh Hà đã chờ sẵn ngoài cửa, thấy cô bé ra ngoài, bà lập tức đứng dậy, hỏi Phương Giai Duyệt: “Người vừa rồi là bác sĩ của con sao? Sao lại là bác sĩ nam? Lại còn trẻ như thế?”
Bà cho rằng vấn đề tâm lý của Phương Giai Duyệt có liên quan đến Trương Phú Dân, những chuyện khó mở miệng này rõ ràng để bác sĩ nữ nghe sẽ hợp hơn.
Hơn nữa bà thấy An Úc Từ còn trẻ quá, nhất định không nhiều kinh nghiệm bằng bác sĩ lâu năm, xếp một bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai như vậy cho con gái bà, trong quan niệm bảo thủ của Liêu Thanh Hà, chuyện này không ổn lắm.
Phương Giai Duyệt lạnh lùng nói: “Bác sĩ An tốt lắm.”
Liêu Thanh Hà hỏi dồn: “Bác sĩ nói với con những gì? Có nói khi nào con khỏi hẳn không?”
“Mẹ, con bị bệnh trầm cảm, không dễ khỏi vậy đâu.” Phương Giai Duyệt đi phía trước, tâm trạng vui vẻ vừa rồi bỗng chốc tụt dốc vì câu hỏi của bà.
Từ sau lần Phương Giai Duyệt bỏ nhà đi, dường như gần đây Trương Phú Dân cũng biết sợ, thu mình hơn một chút, Liêu Thanh Hà lập tức quên hết thảy những nguy hiểm này.
Bà xách túi đi theo Phương Giai Duyệt, càm ràm rằng dù phí điều trị miễn phí nhưng tiền thuốc rất đắt, cứ uống thế này biết bao giờ mới thôi.
Liêu Thanh Hà còn nói bà cảm thấy vấn đề của Phương Giai Duyệt không nghiêm trọng như vậy, có những lúc không thông suốt được cũng chỉ do đa sầu đa cảm thôi, uống thuốc có thể tác dụng phụ sẽ lớn hơn, cô bé còn nhỏ vậy, ỷ lại thuốc thì sao.
Liêu Thanh Hà còn nhắc nhở Phương Giai Duyệt không để bạn bè và giáo viên ở trường biết, lỡ họ biết rồi sẽ kỳ thị cô bé, nghĩ cô bé bị điên.
Liêu Thanh Hà xem nhẹ bệnh trầm cảm, dáng vẻ vừa không hiểu biết vừa sợ hãi của bà khiến Phương Giai Duyệt thấy khó chịu.
Mấy lời càm ràm vặt vãnh thường ngày sắp triệt tiêu hiệu quả điều trị sau một giờ kia.
Phương Giai Duyệt bỗng thấy chẳng đáng thay bác sĩ An, anh ta là một bác sĩ, không thu phí chữa bệnh, chỉ là một người xa lạ gặp nhau đôi lần, mà anh ta lại muốn chữa bệnh cho cô.
Nhưng Liêu Thanh Hà thân là mẹ ruột, lại luôn muốn đẩy cô xuống vực sâu.
Nghe Liêu Thanh Hà lải nhải không ngừng, cuối cùng Phương Giai Duyệt cũng không chịu nổi nữa, quay lại ngắt lời bà, “Mẹ, con chỉ bị bệnh thôi, nguồn bệnh của con là từ Trương Phú Dân mà ra.
Thay vì nói con như vậy thì mẹ lo quản lý chồng mẹ đi.”
Dứt lời, cô quay người bước nhanh.
Nếu có thể, cô bé muốn bỏ lại cả mẹ mình, cha dượng và cả thế giới này nữa.
—
Tổng cục Nam Thành, lúc này đã là năm giờ chiều, mấy thành viên của tổ trọng án đều đang tăng ca.
Một tuần này, Hạ Minh Tích đã thêm chú thích cụ thể cho tất cả các vụ án khu trước, đánh dấu tất cả các điểm còn nghi vấn, sau đó gửi bản ghi chép về các chi cục.
Khúc Minh phụ trách gửi thông tin cá nhân lên trang web kia, ông sợ không gây chú ý được với chúng, còn cố ý làm giả hai bản rồi gửi lên.
Khúc Minh nghiên cứu từng câu hỏi trên đó, gói gọn cảm xúc u uất mà mình muốn thể hiện vào đó, vắt óc suy nghĩ để người ta có thể nhìn ra mình là một người tâm lý có vấn đề, cần cầu cứu.
Nhưng đối phương vẫn không liên lạc lại.
Mấy thành viên trong tổ đang thảo luận, mỗi người một ý, Lục Tuấn Trì vào văn phòng, sau lưng hắn là Tô Hồi.
Sau thời gian này, các tổ viên đã quen với việc tổ trưởng Lục và cố vấn Tô như hình với bóng.
Khúc Minh nói: “Tổ trưởng, chuyện là… tôi vẫn chưa nhận được hồi âm của đối phương.”
Lục Tuấn Trì nói: “Không cần nữa, chúng tôi đã liên lạc được Người Ngủ Say rồi.”
“Liên lạc được rồi?” Kiều Trach tò mò ngẩng đầu hỏi: “Liên lạc bằng cách nào thế?”
Lục Tuấn Trì nói ngắn gọn: “Thầy Tô cũng trả lời trên đó.”
Khúc Minh vội vàng đi qua, nói: “Cho tôi xem thầy Tô đã viết những gì!”
Lục Tuấn Trì nhìn Tô Hồi, Tô Hồi cũng không từ chối, đưa điện thoại cho họ.
Khúc Minh đọc xong lại thấy không hiểu, “Đọc cái này có vẻ bình thường mà… Không thấy trầm cảm chút nào hết, sao họ lại liên lạc với anh?”
Nhưng sự thật chứng minh, con mồi mà họ chuẩn bị không câu được cá, Tô Hồi lại thành công.
Ban đầu Lục Tuấn Trì cũng nghĩ đây là huyền học hoặc trùng hợp, nhưng sau khi đọc nội dung Tô Hồi gửi đi, hắn lại thấy Tô Hồi nói đúng.
Hắn cũng không thể nói rõ câu trả lời của anh có gì khác với Khúc Minh, chỉ thấy mỗi một câu trả lời đều khuấy động lòng người, khiến lồng ngực bức bối.
So ra thì đáp án của Khúc Minh quả có hơi thể hiện đau buồn ra ngoài mặt.
Có lẽ đây là thế giới của người bị trầm cảm, chỉ có người từng vào đó hoặc hiểu rõ tâm lý học mới nhận ra nhay.
Những người đứng ngoài lại không thấy manh mối gì.
Kiều Trạch cũng đọc thử, cậu lại càng thấy kính phục Tô Hồi hơn, “Dù sao thì cá mắc câu là tốt rồi, vậy đối phương là nam hay nữ? Hẹn gặp lúc nào?”
Lục Tuấn Trì đáp: “Đối phương gọi điện tới, là phụ nữ.
Cô ta dùng dãy số được bảo vệ, con số hiển thị trên màn hình là dãy số đã được ẩn.
Đối phương hẹn mười giờ tối nay, tại cửa hàng tiện lợi 7-11 bên cạnh vườn hoa thành phố.”
Kiều Trạch nhìn sang, cậu nhận ra ngay dãy số này đã được mã hóa, chẳng trách trước đây họ đã trích lịch sử cuộc gọi của đối phương mà vẫn không có số điện thoại khác thường nào, thoạt trông đây chỉ là một cuộc gọi quấy rầy bất ngờ.
Mọi người đều biết vườn hoa thành phố, nó nằm tại trung tâm phía nam Hoa Đô, cách tổng cục không xa.
Vườn hoa ngay sát khu vực các tòa văn phòng, ban ngày vô cùng đông đúc, đến tối lại yên tĩnh hơn nhiều.
Cửa hàng tiện lợi 7-11 ở đó rất rộng, tới tận 300m2, có một dãy cửa kính sát đất.
Lục Tuấn Trì biết chỗ đấy là vì trước kia Lục Hạo Sơ từng làm thêm lại cửa hàng đó.
Lục Tuấn Trì từng lái xe đưa cậu đến chỗ làm hai lần, lần nào đi ngang qua hắn cũng thấy nơi đó rất yên tĩnh.
Vậy nên khi đối phương hẹn gặp tại đây, hắn cũng đồng ý.
Kiều Trạch hỏi: “Vậy kế hoạch tối nay thế nào?”
Mọi người đọc xong bèn trả điện thoại cho Tô Hồi.
Tô Hồi cụp mi, yên tĩnh ngồi xuống chờ quyết định của Lục Tuấn Trì.
Lục Tuấn Trì bắt đầu sắp xếp: “Chúng ta sẽ gắn máy nghe trộm lên người thầy Tô, sau đó để anh ấy gặp người kia.
Những người còn lại bảo vệ bên ngoài.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...