Trò chơi bắt đầu theo đúng các bước, đầu tiên, từng người sẽ giới thiệu bản thân.
Lục công công dưới một người, trên vạn người nói trước.
Lục Hạo Sơ hắng giọng, bóp cổ nói: "Chắc mọi người đều biết tôi rồi nhỉ, tôi là tổng quản đại nội – Lục công công, áo bông nhỏ bên cạnh Hoàng Thượng."
Drama King nhập thể, cậu diễn cực kỳ sống động.
Câu nói này chọc hai nữ sinh kia phải che miệng cười.
Lục Hạo Sơ nói tiếp: "Chuyện ăn ở hằng ngày của Hoàng Thượng đều do tôi phụ trách...!Tối qua, tôi thấy có tướng quân, thừa tướng, vương gia lần lượt đến bái kiến Hoàng Thượng, sau đó Hoàng Thượng gọi Trương nương nương đến hầu.
Cả đêm qua tôi canh bên ngoài tẩm cung, không thấy ai vào trong, cũng không có ai ra ngoài."
Thừa tướng ngồi bên cạnh hỏi sâu xa: "Một người lớn tướng như Hoàng Thượng mất tích mà cậu lại không biết Hoàng Thượng đi đâu à?"
Lục Hạo Sơ lập tức kêu oan: "Tôi có canh thế nào cũng không canh vào trong chăn Hoàng Thượng được, người cùng giường với Hoàng Thượng đêm qua là Trương nương nương cơ mà."
Sau đó đến Trương nương nương tự giới thiệu...
Tô Hồi vừa nghe, vừa cầm bút ghi lại phân tích.
Anh vừa viết, vừa nghĩ cách làm sao để người khác không nghĩ anh là hung thủ và phải đổ tội thế nào.
Đầu tiên anh phải hiểu rõ động cơ gây án của người khác trước, rồi mới có thể lên kế hoạch đổ tội theo những thông tin đó.
Chủ đề của kịch bản này là cung đình, triều chính, vậy chắc chắn những người xuất hiện trong đây đều là kẻ quyền cao chức trọng.
Rất nhiều người đều có nguyên do riêng để gϊếŧ Hoàng Đế.
Thái giám tổng quản có tiếng nói trong cung, nương nương được người người vây quanh, tể tướng đương triều hừng hực dã tâm, tướng quân cầm binh trong tay, cùng nhân vật của anh, có thể thấy được ý đồ của tác giả qua thiết lập nhân vật.
Dường như mỗi nhân vật đều chỉ cách quyền lực cao hơn một bước.
Nhưng đấu tranh quyền lực quá rõ ràng, chắc chắn chỉ là động cơ bên ngoài dễ thấy nhất.
Động cơ thật sự sẽ ẩn ở phía sau.
Kịch bản thường xây dựng mấy nhân vật cùng có động cơ gϊếŧ người, lúc này, khi người chơi chọn ra ai có thể là hung thủ hơn, sẽ cần đến một yếu tố tiên quyết – Sự cấp thiết.
Giảm bớt sự cấp thiết trong động cơ của nhân vật Nhiếp Chính vương này, khiến lý do của các nhân vật khác rõ ràng hơn, cấp thiết hơn, khi đó anh sẽ an toàn hơn.
Tô Hồi cúi đầu nhìn, kịch bản mà anh nhận được có ghi cả nguyên nhân gϊếŧ người:
Năm nay có hạn hán và nạn châu chấu, Nhiếp Chính vương đã xin chi ngân sách hỗ trợ thiên tai nhiều lần nhưng lần nào Hoàng Thượng cũng gạt đi, chỉ duyệt một khoản cứu tế nhỏ, còn nói muốn làm tiệc mừng thọ linh đình.
Thấy nạn dân sắp tràn vào Hoàng Thành, còn xây dựng cả quân khởi nghĩa, thậm chí đã có người bắt tay với kẻ địch, người trong Hoàng Thành đấu đá nhau, quý tộc ca múa suốt ngày.
Nhóm nạn dân đầu tiên đã xông vào Hoàng Thành.
Để tránh cảnh trăm họ lầm than, cứu vớt muôn dân, buộc phải gϊếŧ Hoàng Thượng.
Nếu không chẳng mấy nữa Hoàng Thành sẽ sụp đổ.
Là Nhiếp Chính vương, hắn không thể xoay chuyển tình thế, chỉ có thể nghĩ cách soán ngôi đoạt quyền.
Tô Hồi đọc tới đây, bỗng hơi đồng cảm với nhân vật này.
Nếu Hoàng Thượng được việc một chút, có lẽ Nhiếp Chính vương đã không nghĩ ra hạ sách này.
Sau đó Tô Hồi bắt đầu phân tích cụ thể.
Thật ra gợi ý anh là hung thủ nằm ngay trong lời dẫn ở đầu kịch bản, nhưng rất nhiều người không nghiên cứu kỹ đoạn này, hầu hết chỉ nghĩ rằng đó là lời mào đầu dẫn mọi người vào nội dung, không ẩn chứa điều gì, đọc lướt rồi thôi.
Chỉ có người đã quen lối chơi cao cấp mới nghiên cứu kỹ những câu này, phát hiện manh mối.
Tất nhiên, tác giả cũng sẽ gài manh mối chứng tỏ anh là hung thủ vào các phần khác trong kịch bản và đạo cụ.
Vậy thì có thể kịch bản của Thừa tướng sẽ viết chi tiết về tình thế của Hoàng Thành lúc này.
Tô Hồi nhìn người trẻ tuổi sắm vai Thừa tướng này, may quá, cậu ta không giống tay chơi già đời.
Nếu cậu ta ít chơi kịch bản gϊếŧ người, có lẽ sẽ bỏ qua những gợi ý chìm trong kịch bản.
Động cơ của Nhiếp Chính vương do hoàn cảnh tạo ra, thoạt nhìn sẽ thấy mức độ cấp thiết không bằng thù oán cá nhân.
Nếu có nhân vật nào có thù oán rõ ràng hoặc mạng sống gặp nguy hiểm, sẽ hợp để đổ tội hơn.
Không thể đổ tội quá lộ liễu, buộc phải một phát trúng đích.
Mấy người chơi lần lượt giới thiệu, cuối cùng mới đến Tô Hồi.
Tô Hồi vừa mở miệng đã nói ngay: "Hôm nay, là tôi mời Lục thần bộ tới."
Một câu này đã thay xà đổi cột, tỏ rõ quan hệ giữa hai nhân vật.
Tô Hồi âm thầm gieo vào đầu mọi người một tiềm thức, kéo quan hệ giữa mình và thần thám lại.
Anh là người mời thần bộ tới, đã chủ động gọi người ta đến điều tra rồi, làm gì có hung thủ nào bạo gan như vậy?
Tô Hồi nói tiếp: "Hoàng Đế kế vị năm mười hai tuổi, từ mười ba năm trước Hoàng Đế kế vị, tôi bắt đầu phò tá y, vẫn luôn là Nhiếp Chính vương.
Tôi là người Hoàng Đế tin tưởng nhất, y bàn bạc với tôi mọi chuyện lớn, nhỏ trong triều.
Tối qua, Thừa tướng vừa đi thì tôi bái kiến Hoàng Thượng, chúng tôi nói chuyện triều chính vài lâu rồi tôi rời đi, trước đó có thấy Hoàng Thượng lật bài Trương nương nương.
Lúc tôi đi, Hoàng Thượng vẫn còn khỏe mạnh, không có gì khác thường."
Theo suy đoán của mọi người, người cuối cùng gặp Hoàng Thượng hẳn là nương nương.
Cô tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy Hoàng Thượng không ở trong cung bèn gọi Lục công công canh ngoài tẩm điện vào, nào ngờ vẫn không biết Hoàng Thượng đang ở đâu.
Lúc này mới vội vàng gọi Nhiếp Chính vương vào cung.
Có một manh mối được gài vào đoạn này, thái giám vừa ra cửa cung đã bắt gặp Nhiếp Chính vương, bèn vội vàng đón anh vào cung.
Thám tử Lục Tư Ngữ nhạy bén phát hiện điểm này, cậu ngẩng đầu hỏi Tô Hồi: "Sao Nhiếp Chính vương có thể vào cung nhanh như vậy? Chẳng lẽ anh đã biết trước hôm nay Hoàng Thượng sẽ gặp chuyện?"
Tô Hồi giải thích: "Tôi là Nhiếp Chính vương, lúc nào cũng vào triều sớm nhất, cũng thường xuyên thảo luận chuyện triều chính với Hoàng Thượng trước buổi triều."
Lục Tư Ngữ lại hỏi: "Anh định thảo luận chuyện gì với Hoàng Thượng?"
Lục Tư Ngữ hỏi Tô Hồi, nếu là các nhân vật khác, họ phải trả lời theo kịch bản.
Dạo gần đây anh chỉ bàn bạc với Hoàng Thượng về chuyện sắp xếp cho nạn dân và cứu tế, nếu nói thật, rất có thể sẽ lộ.
Tô Hồi là hung thủ, có quyền nói dối.
Hiện giờ, anh vẫn chưa chọn được kẻ thế tội cụ thể, bèn đổ tội cho từng người.
Anh cúi đầu nói: "Bàn chuyện biên cương.
Tối qua tôi nhận được báo cáo chiến sự, dạo trước có kẻ địch đến xâm lấn biên cương."
Một "chiếc vỏ" đổ ngay vào đầu Lý tướng quân, nghe vậy có vẻ như Lý tương này này đã nhận được tin trước, có khả năng thông đồng với địch.
Lục Tư Ngữ "ừm" một tiếng, viết gì đó vào giấy.
Sau khi mọi người tự giới thiệu thân phận và khai các mốc thời gian xong, họ bắt đầu chuyển sang tìm chứng cứ đơn giản và tổng hợp manh mối.
Câu lạc bộ này còn đặt cả ngai vài của Hoàng Đế trong một căn phòng, dựng thêm ngự thư phòng và tẩm cung.
Còn có cả khu vực tìm chứng cứ của từng người.
Khi từng manh mối được tìm ra, sự việc cũng không còn đơn giản.
Ba ngày trước khi Hoàng Đế mất tích, có một kẻ áo đen bịt mặt tấn công Hoàng Cung, muốn ám sát Hoàng Thượng.
Hung thủ đột nhập vào cung để lại một mũi tên, trên đó có khắc hoa văn phù hiệu của Thừa tướng.
Nhân vật thái giám của Lục Hạo Sơ thì có địa vị rất cao trong cung, nhưng thường xuyên bị chỉ trích trên triều.
Không lâu sau đó khi Hoàng Thượng ngắm hoa ở hậu hoa viên, đã phạt bổng lộc một tháng của cậu vì một chuyện rất nhỏ, còn thăng chức cho một thái giám khác, như thể sắp thay thế vị trí của cậu.
Nương nương cũng phải đối mặt với rất nhiều mối nguy.
Hiện giờ hậu cung vô chủ, gia tộc của cô có quyền thế, là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Hoàng Hậu.
Nhưng trong cung lại đồn rằng nương nương này có gặp gỡ người bên ngoài, còn tìm ra được một thứ bột trắng thần bí trong tẩm cung của nương nương.
Tướng quân nắm binh trong tay, bệ hạ vẫn luôn muốn tìm cơ hội làm suy yếu, cô có một miếng ngọc bội, nghi là của tướng địch.
Tể tướng thì nhận hối lộ, cứu tế không tới nơi tới chốn, xuất hiện thiếu hụt, sợ Hoàng Thượng trách hỏi.
Tô Hồi đã xem thử manh mối của mình, sau đó quan sát ngự thư phòng của Hoàng Thượng.
Anh giở từng bản tấu chương, cố ý để tờ tấu trái ý với Hoàng Thượng của mình vào giữa, nơi ít được chú ý.
Nhưng Lục Tư Ngữ vẫn lục được bản tấu đó, đưa lên bàn làm chứng cứ.
Lời phê của Hoàng Thượng rất tuyệt tình, không chỉ bác bỏ lời thỉnh cầu của Nhiếp Chính vương, còn chặt đứt đường sống của nạn dân.
Bản tấu này vạch thẳng động cơ gϊếŧ người của nhân vật Nhiếp Chính vương.
Có điều động cơ này không phổ biến, các người chơi khác vẫn chưa nhận ra.
Thu thập chứng cứ xong, mọi người tập trung lại thảo luận, một nhân viên mặc đồ cung nữ mở cửa vào, bưng cả đồ ngọt và nước uống.
Cung nữ nhún người chào: "Các đại nhân phá án vất vả rồi, đây là đồ ngọt và nước cửa hàng tặng, xin hãy dùng."
"Đúng lúc quá, em hơi đói rồi đây." Lục Hạo Sơ nói xong bốc ngay một miếng bánh đậu xanh, ngón út của cậu còn vểnh lên, cực kỳ nhập vai.
Mọi người cũng bưng trà uống, cô gái sắm vai nương nương còn bốc một nắm hạt dưa.
Tô Hồi cầm mấy hạt vỏ cứng lên, không ăn mà chỉ cầm chơi, sau đó bưng một tách trà nóng.
Chỉ có Lục Tư Ngữ chỉ lấy một cốc nước, cậu viết quan hệ của các nhân vật lên bảng, sắp xếp quan hệ và các manh mối, viết bảng vô cùng chuyên nghiệp.
Khi viết đến Nhiếp Chính vương, cậu đánh một dấu hỏi chấm ở bên cạnh.
Tô Hồi hiểu ngay, hình như vị thần bộ này nhắm vào anh rồi.
Mọi người vừa ăn vừa uống, bắt đầu nói về các manh mối mình tìm được.
Tiếp theo sẽ bắt đầu phần tiết lộ đặc sắc nhất, hay còn gọi là phần vạch mặt nhau.
Đầu tiên, mọi người thảo luận về ký hiệu trên mũi tên.
Thừa tướng lập tức phản bác: "Chắc chắn không phải của tôi, làm gì có ai ám sát lại dùng luôn mũi tên có ký hiệu của mình chứ, muốn người khác biết hết hay gì mà gắn cả logo vậy?"
Lục Hạo Sơ hỏi: "Lỡ đâu anh cũng định giải thích với Hoàng Thượng như vậy để đùn đẩy thì sao?"
Tô Hồi giả vờ công bằng, nói: "Hoàng Thượng vốn đa nghi, hẳn là có người muốn đổ tội cho Thừa tướng."
Lục Tư Ngữ cũng kết luận: "Chắc chắn mũi tên không phải của Thừa tướng."
Mọi người gật đầu, bắt đầu thảo luận xem ai muốn đổ tội cho Thừa tướng.
Hiện giờ chỉ có mình Tô Hồi biết sự thật, nhân vật của anh là người thuê thích khách, cố ý dùng ký hiệu của Thừa tướng để đổ tội cho cậu ta.
Nhưng trong lúc chuẩn bị dụng cụ gây án, anh lại sơ ý bỏ sót một mũi tên đang làm dở có ký hiệu giống vậy ở trong phủ.
Tô Hồi tìm thấy chứng cứ quan trọng đó nhưng những người chơi khác thì không tìm thấy.
Lúc này anh chủ động nói chuyện này ra, mọi người sẽ không nghi ngờ anh nữa.
Tung thêm vài cái "vỏ", Tô Hồi cúi đầu uống trà, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Tư Ngữ đang nhìn anh.
Tô Hồi lại cúi đầu thấp hơn.
Tình tiết sau đó càng lúc càng phức tạp, có cả những chuyện nằm ngoài dự đoán.
Người nương nương gặp lúc nửa đêm là Lý tướng quân?
Thật ra hai người là chị em thân thiết, Lý tướng quân muốn giúp nương nương trốn khỏi cung?
Lý tướng quân đã có thai, là con của tướng quân nước địch, họ yêu nhau thật sao?
Lục công công là công công giả, thật ra cậu vốn là người thật thà nhưng gia đình lại bị Thừa tướng hãm hại, Hoàng Thượng hạ lệnh tịch thu tài sản, gϊếŧ người có tội, những người khác thì lưu đày, cậu vào cung để trả thù sao?
Sau khi tìm chứng cứ, Lục Hạo Sơ công bố thân phận công công giả của mình, cực kỳ tự hào.
Cậu chơi cực kỳ sôi nổi, quẩy hết mình, cũng tạo ra rất nhiều chỗ gây cười, khiến mọi người đều phải cười theo.
Thừa tướng sợ chuyện mình tham ô tiền cứu nạn bị mọi người nghi ngờ, không phân tích nhiều về cục diện và tình hình trong nước, điều này cũng khiến Tô Hồi thở phào.
Anh nhìn mọi người đấu đá nhau, cảm giác như mình đang xem một bộ phim mười giờ cực kỳ "drama" và khó đỡ.
Dù có hơi khoa trương nhưng nhìn chung rất tốt, không có gì khác thường, mọi người đều diễn rất hay,
Lúc này, một tình tiết khác xảy đến.
Có người mở vách ngăn phòng kín ra, một thi thể giả bằng long bào rơi vào phòng.
Lục Hạo Sơ lập tức nhào qua lay người giả, vờ khóc nói: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng làm sao thế?!"
Cuối cùng cũng có thi thể, nó sẽ giúp ích rất nhiều trong việc tìm ra hung thủ.
Còn có một NPC mặc đồ thái y qua khám xét, "Hoàng Thượng trúng độc, đã chết nhiều giờ, thần cũng không thể cứu được.
Tiên đế đã băng hà." Nói xong anh ta còn lau nước mắt.
Lục Tư Ngữ dẫn mấy người chơi đến chỗ đặt thi thể, mấy người lột hết quần áo trên người mô hình, chuẩn bị lột cả qυầи ɭóŧ.
Cuối cùng Lục Hạo Sơ phải hô lên: "Mọi người nể mặt Hoàng Thượng chút đi..."
Lý Diễm Diễm đẩy cậu, "Ôi, giờ này cậu còn lo cho thể diện của Hoàng Thượng à, không phải cậu là hung thủ, sợ bọn tôi phát hiện ra gì đấy chứ?"
Mọi người lại được một tràng cười.
Tô Hồi đứng bên cạnh tính toán kế hoạch, lần này vốn anh muốn thay đổi sách lược, không bắt Lục Hạo Sơ đổ vỏ nữa, như vậy chắc chắn Lục Hạo Sơ sẽ bầu theo anh.
Nhưng vai diễn của Lục Hạo Sơ có đầy đủ động cơ, cậu ấy cũng rất sôi nổi, là lựa chọn tốt nhất để đổ tội.
Anh chắc đến 80% có thể lừa những người khác, nhưng nếu làm vậy Lục Hạo Sơ sẽ nghi ngờ anh, cả vị thần bộ kia nữa...
Muốn đổ tội mà không ai hay biết, anh phải nghĩ cách.
Dù Lục Tư Ngữ không nói nhiều nhưng thỉnh thoảng cậu lại nhìn anh, khiến Tô Hồi cảm thấy sự nguy hiểm từ một đối thủ ngang tầm.
Là hung thủ, muốn thắng được trò này, cũng tức là phải dẫn dắt làm đa số người chơi bầu phiếu sai.
Dù vẫn có một vài người chơi xuất sắc, có thể biết hết mọi chuyện, nhưng hung thủ chỉ cần nắm được số phiếu của phần lớn dân thường vẫn có thể chiến thắng.
Nói cách khác, dân thường quyết định kết quả và hướng đi của trò chơi này.
Thời gian trôi đi rất nhanh, thoắt cái họ đã chơi được hai tiếng.
Đến phần tự giải thích cuối cùng, mọi người đều dốc hết bản lĩnh, thể hiện rằng không phải mình gϊếŧ người, cái chết của Hoàng Đế không liên quan đến mình.
Thậm chí nương nương còn nói cô đã chuẩn bị đầu độc Hoàng Thượng, nhưng chưa kịp làm thì Hoàng Đế đã mất tích.
Lý tướng quân lấy lý do mình mang thai, nói mình không thể vào cung ám sát được, không liên quan đến mình.
Lục Hạo Sơ nói kẻ thù của cậu là Thừa tướng, cậu nên gϊếŧ Thừa tướng trước mới phải, gϊếŧ Hoàng Thượng không phải mục tiêu hàng đầu của cậu.
Đến lượt Tô Hồi, anh nói: "Thật ra, trong lúc tìm chứng cứ mọi người cũng tìm được vài manh mối rồi.
Buổi thấm vấn hôm nay là vở kịch mà tôi và Hoàng Thượng đã lên kế hoạch sẵn.
Tiến Đế nghi ngờ có người muốn gϊếŧ y nên đã bảo tôi phối hợp.
Y muốn trốn trong phòng kín, quan sát xem ai là hung thủ.
Đây cũng là lý do hôm nay tôi vào cung đúng lúc như vậy..."
Anh tiết lộ nội dung nửa thật nửa giả, không nói rõ ràng, đẩy nghi ngờ sang những người trong cung.
Mọi người nghe tới đây, có tin tức mới, tất cả lại bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Lục Tư Ngữ nhạy bén ngẩng đầu, hỏi Tô Hồi: "Vậy tức là Vương gia đã biết trước Hoàng Thượng trốn trong căn phòng đó?"
Tô Hồi bình thản nói: "Phải.
Nhưng rõ ràng không chỉ có mình tôi biết, đã có người phát hiện và lợi dụng kế hoạch này."
Trò kịch bản gϊếŧ người có một quy luật bất thành văn, đó là không chỉ có một người thỏa mãn điều kiện mấu chốt, nếu không hung thủ sẽ quá rõ ràng.
Chắc chắn vẫn còn người khác biết tới kế hoạch này, rất có thể người đó chính là hung thủ.
Theo suy luận của người bình thường, nương nương và thái giám sẽ đáng ngờ hơn những người khác, nhưng nếu là nương nương lại không đủ động cơ
Vậy thì...
Lục Hạo Sơ sẽ thành nghi phạm số một, để báo thù cho người nhà, để bảo vệ chính mình.
Phần tự giải thích của Lục Hạo Sơ cũng hơi thiếu thuyết phục.
Tô Hồi không nói rõ anh nghi ngờ cậu nhưng Lục Hạo Sơ cảm giác đã có mấy người nhìn về phía mình.
Cậu thấy trò này hơi quen quen...
Lục Tư Ngữ đứng dậy, cậu mở chiếc quạt trong tay, tổng kết lại: "Cũng đến lúc rồi, tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu bỏ phiếu.
Là thám tử trong vụ án này, tôi muốn nhắc nhở mọi người vài câu.
Tôi cho rằng hoàn cảnh xảy ra vụ án, bối cảnh của cả câu chuyện là rất quan trọng.
Loạn trong giặc ngoài, tất cả mọi dấu vết đều nói lên rằng, Hoàng Đế của chúng ta không phải một vị vua sáng suốt.
Có những lúc, trong thời buổi rối ren này, chưa chắc Hoàng Đế băng hà đã là chuyện xấu, cũng chưa chắc hung thủ gϊếŧ người vì ác ý.
Vậy nên mong mọi người trân trọng phiếu bầu của mình, bầu hung thủ thật sự, giành được chiến thắng."
Tô Hồi thầm nghĩ, quả nhiên Lục Tư Ngữ đã biết hết rồi.
Mấy câu này đều có ý ám chỉ, chỉ thiếu nước nói luôn anh là hung thủ thôi.
Nếu không có Lục Tư Ngữ, hôm nay anh chắc đến 80% sẽ thắng.
Nhưng hôm nay Lục Tư Ngữ đã vạch trần anh mấy lần, Tô Hồi cảm giác phần thắng của mình chỉ còn đâu đó 50%.
Anh cũng không biết mình có thoát được không.
Mấy người chơi viết tên hung thủ lên giấy, bỏ vào trong hòm đợi đáp án được tiết lộ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...