Tổng cục, ba rưỡi chiều, Tô Hồi và Diêu Phi ngồi đối diện nhau trong văn phòng cũ của tổ phân tích hành vi.
Bên cạnh họ là hai quả bom sẽ phát nổ lúc năm giờ.
Nắng chiều hắt vào qua ô cửa sổ, chiếu sáng những hạt bụi lơ lửng trên mặt đất, cùng với khói thuốc màu trắng của Diêu Phi.
Nhìn từ góc của Diêu Phi, hắn ta thấy rất rõ hàng mi của Tô Hồi, tựa như đang tỏa sáng ánh vàng dưới nắng mặt trời, đôi mắt Tô Hồi trong veo nhưng hắn ta không thể tin tưởng quá dễ dàng.
Diêu Phi hỏi: “Anh còn đoán được gì nữa?”
Tô Hồi nhắm mắt một lát, sau đó suy đoán: “Anh điều tra ra Tất Sơn Vũ qua vụ án cát mịn, gần đây anh đang dùng thân phận và điện thoại của gã, thử tiếp cận những sát thủ liên hoàn kia.
Anh không chỉ nghi ngờ có người gây ra cái chết của Vu Yên, còn nghi ngờ trong cục có người nhắm vào anh.”
Diêu Phi bỗng cười khẩy, hỏi lại anh, “Những chuyện này không phải do anh cả sao?”
Mặt Tô Hồi tái nhợt, anh lắc đầu.
Diêu Phi nhìn anh, híp mắt nói: “Không phải năm xưa tôi bị đuổi khỏi cục là nhờ công anh à?” Đây là lần đầu tiên sau hai năm, hai người họ ngồi với nhau thảo luận vấn đề này.
Tô Hồi nói: “Tôi chỉ viết một bản đánh giá theo yêu cầu của lãnh đạo.
Nội dung trong đó hoàn toàn không nghiêng về hướng nào.”
“Anh không có quan hệ gì với những người đó à?” Diêu Phi nhả một hớp khói, “Chắc chắn anh đang lừa tôi, tôi là đồng lõa với chúng, anh cũng tham gia vào chuyện này.”
Tô Hồi tiếp tục lắc đầu phủ nhận, “Có lẽ tôi cũng biết người anh nói là ai nhưng tôi không liên quan gì đến họ hết, trước vụ án cát mịn, tôi cũng đang điều tra chuyện này…”
Diêu Phi nhíu mày, không đáp lại.
“Trước đây anh vẫn luôn nghi ngờ tôi à?” Tô Hồi cười khổ.
Diêu Phi đáp: “Suy nghĩ của anh trong một bài viết rất giống với đám người đó.”
Lại là bài viết đó.
Tô Hồi giải thích: “Tôi viết bài đó chỉ đề phòng ngừa trường hợp này thôi, chứ không phải tôi muốn làm chuyện đó.
Thật ra bây giờ trí nhớ của tôi hơi lộn xộn, tôi vẫn chưa nhớ được tại sao mình lại viết bài đó.”
Khi nhớ lại bài viết kia, Tô Hồi vẫn chưa tìm được mạch suy nghĩ hoàn chỉnh của mình.
Dường như những linh cảm ấy đều tự nhiên xuất hiện trong đầu anh.
Tô Hồi nghĩ, mình phải nói rõ với hắn ta kiểu gì đây, “Mấy hôm trước tôi vừa đến nhà tìm anh…”
Diêu Phi im lặng một hồi, “Tôi vẫn nghi ngờ anh là người đám người kia gài vào cục…”
Tô Hồi lắc đầu, “Tôi bị thương trong vụ án cát mịn, suýt nữa đã chết, tôi nghĩ có lẽ những người đó cũng muốn diệt trừ tôi.”
Diêu Phi phả ra một làn khói, khi đó hắn ta đã bị đuổi việc, chuyện Tô Hồi bị thương vẫn luôn được giữ kín, không nhiều người biết, “Tôi không biết chuyện đó, trong những kẻ đó có người làm cảnh sát, vậy nên cẩn thận một chút cũng không sai.”
Tô Hồi ho khan, anh dịch tay xuống đè lên nơi đang đau âm ỉ, “Còn nữa, hiện giờ tôi đang hợp tác với tổ trưởng Lục của tổ trọng án, là cháu ngoại Vu Yên.
Nếu cái chết của thầy Vu thật sự có vấn đề, chúng tôi cũng hy vọng điều tra được rõ sự thật.”
Nhắc đến Vu Yên, biểu cảm của Diêu Phi cũng dịu đi, hắn ta nhớ lại, nói: “Tổ trưởng Lục đó à…”
Tô Hồi hỏi: “Anh luôn nghĩ vụ án của Vu Yên không đơn giản, vậy lý do để anh nghi ngờ là gì?”
Diêu Phi lên tiếng: “Năm đó, hung thủ giết hại Vu Yên từng nhận một cuộc gọi, dù không thể điều tra ai là người gọi hắn ta nhưng địa điểm gọi đến là bên trong cục cảnh sát, mà thời gian cũng đúng vào lúc Vu Yên xuất phát từ cục.
Sau khi cảnh sát bắt được hung thủ, họ lại bắn chết hung thủ với lý do chống đối, hành vi này rất giống giết người diệt khẩu.
Còn nữa, sau khi thầy Vu chết, tôi có sắp xếp lại tài liệu của anh ấy, tài liệu trong máy tính không liền mạch, nhiều hồ sơ biến mất.
Vụ án này còn chưa tìm ra nguồn gốc hung khí đã vội vàng kết án…”
Dù không có bằng chứng xác thực nhưng những manh mối này gom góp lại cũng đủ chứng minh cái chết của Vu Yên có vấn đề.
Tô Hồi ngồi rất gần hắn ta, anh không thấy rõ mặt Ánh Trăng nhưng anh có thể nhìn thấy ánh mắt hắn ta đỏ lên, cảm giác giọng hắn ta cũng đang run rẩy.
Thoạt trông Diêu Phi có vẻ chẳng quan tâm đến chuyện gì nhưng chỉ riêng chuyện này, người này, là điều hắn ta quan tâm nhất.
Tô Hồi hỏi: “Vậy nên lúc đó anh mới báo cáo vụ án này rất nhiều lần, xin điều tra lại?”
Diêu Phi gật đầu, nói: “Chẳng qua lần nào tôi nộp lên cũng bị trả về nguyên vẹn.
Sau dần, những người đó cũng chột dạ, âm thầm giở trò trong vụ án đó tôi điều tra.
Thậm chí họ muốn giết tôi diệt khẩu, tôi chủ động nộp đơn từ chức, giả vờ bỏ việc điều tra, họ mới chịu tha cho tôi.”
Nhưng trên thực tế, hắn ta vẫn chưa từng thôi điều tra.
Tô Hồi nhíu mày, hỏi: “Vậy anh nghĩ tại sao Vu Yên lại bị hại?”
Diêu Phi im lặng vài giây, nói tiếp: “Anh nhận được thứ tôi để lại cho anh chưa? Đó là tin nhắn ban đầu thầy Vu để lại cho tôi, tôi nghĩ có thể anh ấy đã lường trước được chuyện mình sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi đã thử phá giải câu đó trong đó, sau đó cũng mua một quyển giống vậy để lại cho anh.”
Tô Hồi sực nhớ lại, “Trang 372, bài thơ về lửa đó hả?”
“Ở Hoa Đô từng có một viện nghiên cứu tâm lý 372.” Diêu Phi quan sát vẻ mặt của Tô Hồi, “Anh không biết viện nghiên cứu tâm lý 372 thật à? Tôi nghĩ nếu anh không phải người của đối phương cũng sẽ điều tra được rất nhanh chứ.”
Tô Hồi nhíu mày suy nghĩ, sau đó anh sực tỉnh, lấy điện thoại, “Tôi từng thấy một tấm hình, tôi còn nghĩ đó là viện nghiên cứu 312…”
Anh vừa nói vừa mở tấm hình Lục Tuấn Trì gửi anh.
Trên ảnh, Trần Tuyết Hiền đang mỉm cười.
Diêu Phi xem thử, hắn ta gật đầu, “Đúng là chỗ này.”
Có lẽ vì tấm ảnh đã quá cũ, lại bị vài thứ che khuất, họ đã nhìn nhầm số 7 thành số 1.
Hóa ra là vì vậy họ mới không tìm được thông tin chính xác.
“Hai năm trước, trong lúc điều tra tôi có tìm đến người phụ nữ tên Trần Tuyết Hiền này, cô ta từng liên quan đến viện nghiên cứu 372, khi đó anh cũng đang điều tra những chuyện này, vậy nên chúng mới coi chuyên gia khắc họa tâm lý chúng ta thành mục tiêu…” Tô Hồi âm thầm kết nối các manh mối.
Mặt Diêu Phi tối sầm, hắn ta trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Thầy Vu phát hiện một vài hung thủ trong các vụ giết người liên hoàn của Hoa Đô có liên quan đến tổ chức này.”
Tô Hồi chắp nối với những thông tin đã biết, anh hiểu ngay, “Vậy tức là… có thể khi đó Vu Yên đã phát hiện bí mật của chỗ này nên mới bị diệt khẩu?”
Cuối cùng, mọi manh mối đã được xâu chuỗi liền mạch, hình thành nên một vòng tròn hoàn chỉnh trong đầu anh.
“Tôi điều tra theo manh mối thầy Vu để lại, sau đó tôi phát hiện những sát thủ liên hoàn này.” Diêu Phi nghiêng đầu, nói: “Gần đây chắc anh cũng biết vài người rồi.”
Tô Hồi đọc lên từng cái tên, “Phó Vân Sơ, An Úc Từ, Trần Tuyết Hiền, Tống Lam Ân…”
Anh vốn đã nghi ngờ chuyện này, gần đầy, số lượng sát thủ liên hoàn ở Hoa Đô tăng đột biến, sự tăng trưởng bất ngờ này không bình thường chút nào.
Tô Hồi nhíu mày, nhớ lại từng người một.
Có lẽ nếu không có người nhúng tay vào, một vài người trong số họ sẽ không đi tới bước này.
Có khi nào vì viện nghiên cứu đó tồn tại nên họ mới biến thành những kẻ phạm tội tàn nhẫn như vậy không?
“Tổ chức nghiên cứu này còn hoạt động không?”
“Tôi đã tìm kiếm và điều tra nhưng có rất ít tài liệu, tôi cảm giác thông tin trên mạng đã bị dẹp sạch rồi.
Tôi chỉ dám chắc rằng viên nghiên cứu này đã tồn tại nhiều năm, sau đó bị phá hủy sau một trận hỏa hoạn, toàn bộ hồ sơ tài liệu đều mất hết.
Nhưng những người đó hẳn là có liên quan đến những vụ án cảnh sát đang điều tra.
Bao gồm cả vụ án cát mịn.”
“Vậy nên anh đã tìm ra Tất Sơn Vũ.”
Diêu Phi gật đầu, “Mười mấy ngày trước tôi đã tìm ra Tất Sơn Vũ trước cảnh sát, tôi nhốt gã dưới tầng hầm, hỏi được vài manh mối từ gã, sau đó lấy điện thoại và máy tính, liên lạc với những người khác bằng thân phận của gã.
Sau đó Tống Lam Ân bỗng nhiên liên lạc, nói muốn hành động lần cuối cùng.
Tôi bèn tương kế tựu kế, đến chỗ này.”
Tô Hồi hỏi một vấn đề quan trọng khác, “Anh điều tra ra người đứng sau chưa?”
Diêu Phi lắc đầu, “Tôi điều tra đã lâu rồi vẫn chưa biết thân phận thật sự của hắn ta.”
Tống Lam Ân là kẻ chủ mưu vụ án cát mịn nhưng hiển nhiên hắn ta không phải người đứng sau tất cả.
Nói tới đây, Diêu Phi tựa vào lưng ghế, “Mấy hôm trước thẻ điện thoại của tôi bị thu rồi, vậy nên tôi không liên lạc được với ai khác.
Không… Chính xác hơn là bây giờ tôi không tin tưởng bất kỳ ai hết.”
Tô Hồi nói: “Dù không tin tôi, anh vẫn có thể tin tổ trưởng Lục mà.”
Anh muốn chuyển niềm tin Diêu Phi dành cho Vu Yên sang Lục Tuấn Trì.
Diêu Phi khựng lại, sau đó chuyển chủ đề, “Mà nói lại thì phòng bị an ninh trong tổng cục vẫn kém như xưa, tiến triển bên các anh sao rồi?”
Tô Hồi nói thật: “Đã bắt được Đới Nguyên Thanh và Từ Sương, ngoài ra đã thu được sáu quả, tính thêm hai quả này nữa là tám quả.”
Diêu Phi gật đầu, “Theo tôi biết, hắn ta có tổng cộng mười ba quả.
Bom của bốn người chúng ta nhiều thuốc nổ hơn, những người khác thì khá nhỏ.”
Tô Hồi “ừ” một tiếng, thử tính với tình hình lúc này, nếu Diêu Phi đồng ý hợp tác với họ, phần thắng của họ sẽ lớn hơn.
Diêu Phi im lặng một chốc, rít một hơi thuốc, “Đôi lúc tôi lại thấy mờ mịt, nghĩ mình nên báo thù cho Vu Yên thế nào, có phải tôi nên tìm người của chúng trong cục, giết hắn ta không.”
Hắn ta dừng một lát, nói tiếp: “Tôi cũng từng nghĩ nếu anh có liên quan đến tổ chức đó, tôi sẽ không tha cho anh.
Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ, nếu tôi làm chuyện gì điên cuồng, dù thầy Vu đã chết, anh ấy ở trên trời cũng không tha thứ cho tôi.”
Hắn ta nhìn Tô Hồi, tầm mắt dịch dần xuống chiếc túi đen, “Khi ở cùng đám người kia, tôi cẩn thận không cho họ phát hiện, thậm chí tôi còn nghĩ nếu để quả bom này nổ, liệu tôi có nổ banh xác những kẻ thủ ác, giết chết chính mình, những kẻ đồng lõa trong tổng cục hay nổ chết kẻ đáng chết đứng sau chuyện này không…”
Tô Hồi biết rõ, Diêu Phi không phải người theo đuổi chính nghĩa truyền thống, hắn đã qua lại giữa chính và tà rất lâu.
Anh cũng biết chuyện Diêu Phi làm vô cùng nguy hiểm, hắn ta không thể liên lạc với người khác.
Có thể phía cảnh sát cũng có tai mắt của đám người đó, báo cảnh sát không phải lựa chọn hoàn hảo.
Hơn nữa sau những chuyện đã qua, có lẽ Diêu Phi đã không còn niềm tin cơ bản với rất nhiều người.
Thời gian qua, hắn vừa cẩn thận không cho những người kia phát hiện, vừa tương kế tựu kế diễn kịch với họ…
Có lẽ hắn ta nên thấy may mắn, bởi dù đã làm vậy, hắn ta vẫn chưa mất đi chút lương tri cuối cùng.
Trong văn phòng trống trải, tiếng Diêu Phi vẫn chưa ngừng lại.
“…Nhưng tôi không cam lòng, vì tôi vẫn chưa tìm ra người đứng đằng sau mọi chuyện.
Tôi biết năng lực của mình có hạn, nếu chỉ có một mình tôi, có lẽ tôi không thể tìm ra chân tướng.”
Nói tới đây, Diêu Phi dập điếu thuốc trên tay.
Tô Hồi đoán được có thể hắn ta sẽ nói gì, xây dựng niềm tin chưa chắc đã là một quá trình vui vẻ nhưng may sao kết quả lại không tồi.
Diêu Phi ngẩng đầu, “Dù tôi từng nghi ngờ anh, có thể trước đây chúng ta có hiểu lầm gì đó, nhưng tôi nghĩ nếu anh không liên quan đến họ, có lẽ anh là người có thể tìm ra đáp án, điều tra rõ chân tướng nhất.”
Tô Hồi nói: “Vậy nên chúng ta có thể cùng tìm ra những kẻ còn lại trong thành phố này.”
Diêu Phi gật đầu, “Hợp tác vui vẻ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...