Nghe Lục Tuấn Trì nói, Tô Hồi cảm giác mình được tiếp thêm sức mạnh.
Anh nói tiếp: “Khi đó Ánh Trăng đã rời tổng cục, anh lại bị thương nặng.
Rất nhiều người muốn đổ hết thất bại trong vụ án cát mịn lên tổ phân tích hành vi.
Trước tình hình này, tổ phân tích hành vi buộc phải giải tán.
Cục trưởng Đàm cho anh một khoảng thời gian hồi phục rất dài, điều anh đến đại học Cảnh sát Hoa Đô.
Bây giờ tất cả đã qua rồi.”
Tô Hồi cúi đầu, ngừng một lát rồi nói: “Trước đây anh mất một phần ký ức, có rất nhiều chuyện không nhớ ra được.
Nhưng hôm nay, anh đột nhiên nhớ lại vài chuyện.”
Anh sắp xếp lại suy nghĩ, thống kê lại từng chuyện khác thường, “Anh từng gặp một người đàn ông trong thang máy ở phòng khám của Dương Vũ Tình, có thể người đàn ông đó từng xuất hiện ở hiện trường vụ án năm đó. Giải Thu chết trong vụ nổ nhưng đồng bọn của ông ta chưa từng xuất hiện.
Trong vụ án Đàm Vĩnh Thần, vào phút cuối hắn đã nói với anh một câu, khi đó hắn ta gọi anh là Nhà Thơ.
Lúc đó, thân phận của anh vẫn cần bảo mật nên không nói với em. Sau đó khi anh nói chuyện riêng với An Úc Từ trong phòng kín, anh ta cũng nói mình biết thân phận của anh.”
Lục Tuấn Trì nghe vậy lập tức chống người dậy, “Anh đã tìm thấy bằng chứng xác thực nào chưa?”
Tô Hồi lắc đầu, “Không có bằng chứng nên mới khó xử lý.
Phó Vân Sơ xuất hiện cũng rất kỳ lạ, còn cả vụ tai nạn hôm nay… Trong nửa năm trở lại đây, bỗng dưng có rất nhiều sát thủ liên hoàn xuất hiện ở Hoa Đô, anh nghĩ chuyện này không bình thường.
Có lẽ những chuyện này có liên quan đến nhau, chẳng qua chúng ta vẫn chưa tìm ra mối liên hệ giữa chúng.”
Tô Hồi nói tới đây bỗng dừng lại, anh lại nghĩ về quan hệ giữa Phó Vân Sơ và Trần Tuyết Hiền, anh vẫn chưa thể giải thích liệu Trần Tuyết Hiền có bị ai xúi giục mới làm những chuyện đó không.
Thậm chí anh không thể xác định dẫn dắt một sát thủ liên hoàn, thật sự có thể khiến người đó điên cuồng giết chóc sao?
Nhưng nếu không có ai dẫn đường cho những hung thủ đó, vậy phải giải thích thế nào?
Những người đó, rất nhiều hung thủ đó, điểm chung giữa họ là gì?
Lục Tuấn Trì hỏi: “Anh định nói với cục trưởng Đàm à?”
Tô Hồi suy nghĩ một chốc rồi gật đầu, “Lúc nào xuất viện anh sẽ gọi cho ông ấy, nói rõ tình hình.”
Lục Tuấn Trì im lặng, hắn cũng nhận ra sự nghiêm trọng của việc này.
Tối ngủ trong bệnh viện, Tô Hồi hơi lạ giường, anh nằm mơ màng, mãi không vào giấc.
Khi đang ngủ lim dim, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu anh.
Nếu như những gì họ nhìn thấy trong vụ án cát mịn, là thứ người khác muốn họ thấy thì sao…
Mọi bằng chứng và dấu hiệu họ đang có có thể đều được sắp xếp sẵn, rất nhiều chi tiết trong đó dẫn họ lạc hướng.
Nếu không phải giải thích thế nào cho những đặc điểm hỗn loạn trong quá trình gây án của hung thủ?
Có lẽ nào mấy vụ nổ đó đều có người đứng sau dàn xếp?
Vậy nên khi đó, anh và Ánh Trăng mới bị những dấu hiệu đó gây rối loạn…
Họ cứng đầu giữ vững ý kiến của mình, cho rằng khắc họa của mình mới là chính xác, trái lại hung thủ lại được dịp lợi dụng?
Nếu thật sự là vậy thì có lẽ đối phương nhắm vào những chuyên gia khắc họa tâm lý.
Có người đang lợi dụng những đáp án chuyên gia khắc họa tâm lý có thể suy luận ra, cố ý quấy nhiễu tầm nhìn của cảnh sát?
Có lẽ những suy đoán của họ được xây dựng trên những ảo ảnh không thực…
Có lẽ suy luận từ những hiện trường kia không đáng tin, kết cục cũng không đáng tin…
Đối phương đã dùng cách gì để làm được điều này?
Đêm nay, Tô Hồi nằm trên giường bệnh, trong não anh như có một bức tranh ghép không ngừng thay hình đổi dạng.
Có những khoảnh khắc Tô Hồi cảm giác trước mắt mình không còn là bức tranh ghép hỗn loạn, mà là một tấm màng đơn sắc.
Con dao trong tay anh có thể rạch tấm hình hoàn chỉnh đó ra…
Anh phải từ người ghép tranh trở thành người tạo ra từng mảnh ghép mới có thể đi trước một bước.
—
Hai người bị nhốt trong bệnh viện hai ngày, cuối cùng cũng được về nhà.
Giường ở nhà vẫn thoải mái hơn trong viện nhiều.
Mấy đêm rồi vết thương trên đầu Lục Tuấn Trì đau không ngủ nổi, hiếm có một hôm ngủ đến hơn mười giờ thì bị tiếng ho của Tô Hồi trong bếp đánh thức.
Hắn nhận ra Tô Hồi đã cố ý kiềm chế, anh cố gắng dằn tiếng ho của mình xuống nhưng càng như vậy lại khiến hắn càng đau lòng.
Lục Tuấn Trì ra ngoài, thấy Tô Hồi đang tất bật trong bếp, trông hơi lúng túng.
Anh đang bắc một nồi canh, nước trong nồi đã sôi, bắn lạch tạch ra ngoài.
Lục Tuấn Trì vội vàng đi qua, vặn nhỏ lửa.
Tô Hồi áy náy nói: “Anh đánh thức em à?”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Anh muốn uống canh à? Anh có thể nói với em mà…”
Tô Hồi ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh thấy vết thương của em vẫn chưa khỏi, muốn hầm canh cho em…”
Vết rách trên đầu Lục Tuấn Trì vẫn chưa lành lại, cũng may bây giờ các bệnh viện đều dùng chỉ thẩm mỹ, không cần cắt chỉ.
Nghe Tô Hồi nói, lồng ngực Lục Tuấn Trì ấm áp, “ Vết thương của em không sao rồi, có câu này của anh em lại càng không đau nữa.”
Sau đó hắn nhìn vào trong nồi, anh đang hầm sườn, trên bàn bếp bên cạnh còn có củ cải và ngô đã cắt.
Lúc này, đã có một lớp bọt đục nổi lên mặt nước.
Hắn thấy vậy bèn hỏi Tô Hồi: “Anh chần trước chưa?”
Tô Hồi lơ mơ nói: “Nước vừa mới sôi đó, chần… là sao?”
Tô Hồi chưa từng nấu ăn, trình độ cũng mới ở cấp rán trứng, anh hoàn toàn mù tịt vụ này, trước đây cũng mới chỉ nhìn Lục Tuấn Trì nấu.
Lúc anh quan sát, rõ ràng chỉ cần cho thịt vào nồi luộc là được.
Nhưng đến khi làm thật, hóa ra còn phức tạp hơn anh tưởng tượng nhiều.
Nhìn phản ứng của Tô Hồi, Lục Tuấn Trì biết anh vẫn chưa làm bước này.
“Khi luộc thịt sẽ có tạp chất nổi lên, những tạp chất này là từ máu và những vụn xương, cần phải bỏ đi.
Vậy nên khi nấu canh, phải chần qua thịt với nước trước, bỏ bớt bọt nổi… Anh cũng có thể cho thêm vài lát gừng và rượu vào canh để khử mùi tanh.” Lục Tuấn Trì giải thích, hắn lấy một chiếc nồi khác ra trút nước sôi vào, cắt gừng, sau đó dùng muôi thủng vớt sườn ra, đặt sang nồi bên kia.
Tô Hồi nói: “Anh biết làm rồi, lần sau sẽ chú ý.
Biết vậy anh đã lên mạng xem trước rồi mới làm.” Sau đó anh giục Lục Tuấn Trì, “Em đi đánh răng rửa mặt đi, ăn chút bánh mì lót dạ đã, anh canh nồi là được.”
Lúc này Lục Tuấn Trì mới vào đánh răng rửa mặt, tiện thể ra lấy đồ chuyển phát.
Chiếc ba-toong của Tô Hồi đã mất sau vụ tai nạn, hắn mua cho anh một chiếc mới, chuẩn bị tặng anh.
Lúc hắn về nhà, Tô Hồi vẫn đang ngoan ngoãn đứng trong phòng, nhìn nồi canh trước mặt.
Nồi nước lại sôi sùng sục, lúc này bọt nổi lên đã không nhiều như trước nữa nhưng vẫn còn một chút.
Lục Tuấn Trì nói: “Anh nhìn đi, sườn đã chần trước rồi, không còn nhiều bọt nữa, lúc này dùng thìa vớt ra là được.”
Tô Hồi cầm thìa múc canh, bỗng hơi do dự, không dám đụng tay.
Anh nghiêng người về phía trước, quan sát nước trong nồi.
Lúc này Lục Tuấn Trì mới nhận ra Tô Hồi không nhìn rõ, những chuyện người bình thường đều làm được thế này lại rất khó khăn với Tô Hồi.
Tô Hồi vẫn chưa nhìn rõ bọt nổi ở đâu, bỗng tay thấy tay mình ấm lên, Lục Tuấn Trì nắm tay anh.
Hắn nắm tay Tô Hồi, quen tay vớt quanh thành nồi canh, hớt một vòng, bọt nước đã hết sạch.
Nồi canh bỗng trong hơn, chút váng mỡ nổi lên từ miếng sườn, trôi trên mặt nước.
Tô Hồi cảm nhận được Lục Tuấn Trì đứng sau lưng mình, anh ngẩng đầu nhìn người phía sau, ngửi mùi thuốc thoang thoảng trên người hắn.
Lục Tuấn Trì cảm giác Tô Hồi đang rất gần hắn, gần đến mức hắn có thể nghe tiếng anh hít thở.
Nhớ nhung đã lâu, tình yêu tràn đầy, Lục Tuấn Trì bỗng không thể kìm nén, hắn cúi đầu hôn lên vầng trán trắng nõn của Tô Hồi.
Một nụ hôn rất nhẹ, cũng đầy kìm nén và lễ phép.
Phòng bếp yên tĩnh, hai chú mèo nhỏ không quấn họ, lúc này chỉ còn lại âm thanh nồi canh sôi ùng ục.
Tay phải của họ vẫn lồng vào nhau, Tô Hồi buông tay, chiếc muôi trong tay trượt vào trong nồi.
Ngón tay anh khẽ nhúc nhích, nắm tay Lục Tuấn Trì.
Được Tô Hồi đáp lại, tay còn lại của Lục Tuấn Trì đặt lên eo Tô Hồi, hôn từ ấn đường, dần trượt xuống môi anh.
Mấy hôm trước họ vẫn luôn bận rộn, bệnh viện lại quá đông đúc, người đến thăm không ngớt.
Đến lúc này, hai người mới được tạm nghỉ.
Họ cùng nhau bước qua sống chết, tình yêu nóng bỏng đã tan thành mật ngọt.
Sáng nay thấy Tô Hồi trong bếp, Lục Tuấn Trì vừa ngạc nhiên, vừa cảm động, nhưng cũng rất lo lắng, sợ anh cắt vào tay, sợ anh bị bỏng…
Lục Tuấn Trì hôn lên gò má anh, hắn mở mắt nhìn Tô Hồi, lúc này, Tô Hồi vẫn luôn lạnh lùng bình tĩnh bỗng có vẻ mơ màng, khóe mắt đỏ ửng như vừa bị bắt nạt.
Lục Tuấn Trì càng đau lòng, hắn hôn anh rất cẩn thận như thể chỉ cần thêm chút sức anh sẽ vỡ tan.
Những năm qua Tô Hồi luôn chồng chất vết thương, hắn chỉ muốn yêu thương anh, bảo vệ anh, không muốn để anh chịu thêm một chút tổn thương nào nữa…
Hắn hôn Tô Hồi đến khi anh cảm thấy việc hít thở dần trở nên khó khăn, anh vươn tay kéo tay Lục Tuấn Trì, ngón tay anh khẽ run, tựa như muốn nắm tay hắn, lại như muốn giãy ra.
Anh hơi luống cuống, thầm nghĩ cứ thế này nữa chắc chắn sẽ bốc lửa, anh kháng cự bằng chút lý trí cuối cùng của mình: “Đợi đã… Em vẫn chưa khỏe hẳn mà.” Giọng anh càng khàn hơn.
“Tô Hồi…” Lục Tuấn Trì dừng lại, hắn đứng phía sau ghé sát vào tai Tô Hồi, cắn vành tai anh, sau đó khẽ nói: “Em khỏi rồi mà, nếu anh không tin có thể lên giường kiểm tra.”
Giọng nói trầm thấp như những hạt vật chất nóng rẫy, rơi xuống màng nhĩ còn nghe được của Tô Hồi, đè lên thần kinh thính giác của anh, khiến da đầu anh tê dại, không thể suy nghĩ gì khác.
Nói xong, Lục Tuấn Trì phát hiện tai Tô Hồi đỏ lên, vành tai trắng như sứ của anh nhuốm đỏ.
Nghĩ đến chuyện ráng hồng kia là do mình nhuộm lên, Lục Tuấn Trì bỗng dâng trào một cảm xúc khó kìm nén, hắn không nhịn được, cúi đầu hôn lên cổ Tô Hồi.
Tô Hồi lập tức đầu hàng, nơi chưa từng được ai chạm vào bỗng có người hôn lên, cảm giác này thật sự rất lạ thường.
Nó hơi ngứa, lại rất tê, tựa như có dòng điện chạy khắp toàn thân, khiến cơ thể anh mềm nhũn, khuôn mặt lạnh lùng cũng chan chứa cảm xúc.
Lục Tuấn Trì kéo anh lại, bế Tô Hồi lên giường.
Tô Hồi cứng người, nói nhỏ: “Đừng… Đừng mà… Giờ mới là buổi sáng, lỡ có người đến thì sao?” Anh nghiêng đầu khẽ ho vài tiếng, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.
Lục Tuấn Trì nói: “Vậy đợi đến tối là được đúng không?”
Ngón tay Tô Hồi khẽ cuộn lại, “Ít ra phải đợi anh tắm đã…”
Sau đó anh lập tức chuyển chủ đề, “Anh vừa mới gọi cục trưởng Đàm rồi, với cả, nói chuyện công việc đi, anh tìm thấy vài thứ muốn cho em nghe.”
Anh chạy lại trước máy tính, mở laptop rồi bấm vào một tệp.
“Trước đây, anh sẽ lưu trữ file lên cloud định kỳ, lúc anh tìm lại có thấy một tệp ghi âm, mà chuyện này lại không có trong ký ức của anh.
Thời gian ghi âm đoạn này là ngay trước sự cố hai năm trước.” Tô Hồi nói xong, ấn nút chạy ghi âm.
Âm thanh sột soạt vang lên.
Sau đó là giọng Tô Hồi: “Cô có nhớ rõ mặt mũi vóc dáng của người nào trong số họ không?”
Một giọng nữ nói: “Tôi không nhớ rõ, ký ức về từng người trong đầu tôi đều rất mờ mịt, tôi chỉ nhận ra vài người tôi từng gặp ở đó…”
“Tại sao cô không báo cảnh sát?”
“Báo cảnh sát cũng vô dụng, trong số đó cũng có người là cảnh sát, tôi thật sự chỉ tin được anh thôi.”
“Vậy cô có thể viết lại danh sách những người cô biết cho tôi không?”
“Tôi… thử xem sao… Nếu viết xong tôi sẽ liên lạc với anh.”
Đoạn ghi âm chỉ có vài câu ngắn ngủi.
Lục Tuấn Trì nghe giọng người phụ nữ này, hắn cũng rất thấy quen, “Người này là…”
Tô Hồi ngẩng đầu đáp: “Hẳn là Trần Tuyết Hiền.”
Lục Tuấn Trì nhíu mày.
Tô Hồi day huyệt Thái Dương, nói: “Còn về nội dung cuộc trò chuyện, tại sao cô ta lại tìm anh, ‘ở đó’ là nơi nào, danh sách đó là về chuyện gì, anh vẫn chưa nhớ ra.
Anh chỉ tìm được những thứ này thôi, anh nghĩ chuyện này vẫn cần bàn bạc thêm.”
Đây cũng là một mảnh ghép nhỏ vụn, tựa như một bức tranh ghép, họ vẫn chưa có đủ thông tin.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Lục Tuấn Trì ra mở cửa, Lục Hạo Sơ xách một túi hoa quả lớn chạy vào thấy Lục Tuấn Trì đứng sau cánh cửa thì lập tức ôm lấy hắn, “Anh! Sao anh không nói gì với em thế! Anh xuất viện rồi cũng là bố mẹ nói em mới biết.”
“Bệnh nhân trọng thương.” Lục Tuấn Trì vỗ vai cậu, “Anh không sao thật, không phải ra viện ngay rồi đây à?”
Lục Hạo Sơ nhét mấy túi đồ cho Lục Tuấn Trì, “Thầy Tô không sao chứ ạ? Đây là em với các bạn mua tặng thầy đó.
Hầy, mấy đứa kia cứ đòi theo bằng được, anh nói đừng làm phiền thầy Tô nghỉ ngơi mới cản được họ đấy.”
Tô Hồi cảm ơn cậu, nói: “Tôi không sao, anh cậu bảo vệ tôi.”
Lục Tuấn Trì nhận lấy túi đồ, đặt lên bàn.
Với hiểu biết của hắn về cậu em mình, hắn hỏi: “Lục Hạo Sơ, sao em lại qua giờ này?” Giờ đã gần mười một giờ rồi, chắc là cậu qua ăn chực.
Tô Hồi cũng hiểu ý hắn, hỏi Lục Hạo Sơ: “Đúng rồi, cậu chưa ăn trưa đâu nhỉ?”
Anh ho vài tiếng, khép máy tính lại.
Mười một giờ, có ăn sớm thế nào cũng chưa ăn giờ này, Lục Hạo Sơ đáp: “Chưa ăn ạ, em từ trường qua đây luôn.”
Tô Hồi nói: “Vậy ở lại ăn trưa đi.”
Lục Tuấn Trì thấy họ nói chuyện, tự giác vào bếp.
Hắn đổ củ cải và ngô vào nồi là xong món canh, cơm cũng nhanh chín, hắn lại vào bếp làm thêm hai món nữa.
Không lâu sau đã nấu nướng xong hết, Lục Hạo Sơ ăn ké được một bữa no nê, cuối cùng cậu múc canh, vừa húp vừa khen: “A, canh sườn này ngon bá cháy, đúng là ngon thật đấy.”
Lục Tuấn Trì nhìn Tô Hồi, “Thầy Tô dậy sớm nấu đấy.”
Tô Hồi cúi đầu im lặng húp canh, mình tự động tay vào, húp canh cũng cảm giác ngon hơn mọi ngày..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...