Hai rưỡi chiều tại quán cà phê, cuộc trò chuyện này vẫn đang tiếp tục.
Quan điểm của Lục Tuấn Trì được thay đổi, nghe Tô Hồi nói xong vẫn chưa phản ứng lại, cúi đầu suy nghĩ.
Tô Hồi chớp mắt nhìn Lục Tuấn Trì, nghiêm cẩn uốn nắn lại: “Nên là, vừa rồi đội trưởng Lục có dùng sai một từ, hung thủ là kẻ biến thái, nhưng hắn không phải kẻ điên, hắn hiểu rất rõ mình đang làm gì.
Tư duy của hắn vô cùng kín đáo, cũng rất biết cách che dấu bản thân.
Sở dĩ các anh tìm thấy những dấu vết khác nhau trong xe đó là bởi vì hắn đã biến chúng thành hàng hóa để mưu lợi.”
“Hàng hóa?” Lục Tuấn Trì cau mày suy nghĩ, “Chẳng lẽ Hoa Đô có một trang mua bán ẩn, chuyên buôn bán những thứ này sao?”
“Trên thế giới này, có bán phụ nữ, cũng có bán trẻ con, có cả bán nội tạng, thậm chí còn bán cả thi thể để kết âm hôn.
Ở nơi mọi người không thường để ý tới những hành vi dơ bẩn vượt quá giới hạn diễn ra rất nhiều.
Những thứ này có gì mà không thể bán đâu?” Tô Hồi dừng lại một lát, nói tiếp: “Chỉ cần có nhu cầu là sẽ có thị trường, cho dù sự việc khó tin đến mức nào nhưng chỉ cần có cầu ắt sẽ có cung.
Có điều dạng sở thích này cũng có đặc điểm nhất định, phần lớn những người thích tay rất ít khi thích chân.
Cho nên hai loại hàng hóa này nhắm tới những khách hàng khác nhau.”
Lục Tuấn Trì phản ứng lại, “Vậy những dấu vết trên xe là…”
Tô Hồi gật đầu: “Chứng cứ và dấu vết được tìm thấy trên những chiếc xe đó là do người mua để lại, bọn họ không phải hung thủ.
Khi hung thủ buôn bán những bộ phận cơ thể đó đã gặp phải một vấn đề, đó là khách hàng của hắn không có nơi để chứa đựng hàng hóa an toàn và cố định.
Vậy nên hắn mới nghĩ tới phương thức lợi dụng xe bỏ hoang làm quầy hàng, giải quyết lo lắng của khách.
Chỉ khi khiến khách hàng cảm thấy an toàn, việc làm ăn của hắn mới tốt được.
Mà chìa khóa của những chiếc xe bỏ hoang đó, có thể hắn đã mua được từ bọn trộm xe.”
Lục Tuần Trì nhíu mày, những gì Tô Hồi nói đã giải thích rất tốt tình trạng kỳ quái lúc này.
“Nếu như tôi đoán không sai…” Tô Hồi ngước mắt lên nhìn hắn, chậm rãi nói.
Lục Tuấn Trì sắp xếp lại tư duy, “Có thể hung thủ đã buôn bán tay chân người thông qua một mạng lưới quan hệ, hắn bán những mẩu tay chân cụt cho người có ham mê đặc biệt, hơn nữa còn cung cấp xe bỏ hoang làm nơi chứa đồ và khu vui chơi cho bọn chúng, hướng dẫn chúng cách thức và quy tắc khi sử dụng.”
Tô Hồi gật đầu, “Hẳn là hung thủ cũng ý thức được cách thức ký gửi này quá nguy hiểm, hắn muốn vạch rõ ranh giới giữa mình và khách hàng thông qua những chiếc xe bỏ hoang, kế hoạch này của hắn suýt nữa đã thành công rồi.”
Nếu không có đám trẻ vô tình làm vỡ cửa sổ của một trong những chiếc xe bỏ hoang đó…
Tô Hồi nhìn hắn, anh thích sự thông minh của Lục Tuấn Trì, điều này khiến một thầy giáo như anh cảm thấy rất thành công.
Lục Tuấn Trì tiếp tục sắp xếp lại logic trong lời nói của Tô Hồi, “Nói như vậy, hung thủ đã sản xuất riêng theo nhu cầu của khách hàng? Nhưng tại sao hắn lại làm như vậy? Là vì tiền sao?”
“Không phải…” Dưới ánh nắng, đôi ngươi của Tô Hồi hơi chút mông lung nhưng lại trong trẻo đến lạ, “Anh có thể thấy được qua các tình tiết trong vụ án cùng với phương thức, hành vi của hung thủ, hắn từng được tiếp nhận giáo dục bậc cao, là người rất thông minh, có thời gian dư dả, người như vậy hẳn là không thiếu tiền, có lẽ hắn mượn việc tiếp xúc với những quái vật giống mình này, để xóa mờ đi cảm giác tội lỗi của bản thân.”
“Hơn nữa, hung thủ cũng có sở thích của riêng mình, hắn thích giết người.
Với một sát thủ giết người hàng loạt mà nói, chiến lợi phẩm có thể giúp hắn hồi tưởng lại quá trình phạm tội, thoả mãn dục vọng chế ngự của chúng.
Nhất định hắn cũng thích tàng trữ chiến lợi phẩm, nên mới nghĩ ra cách buôn bán kiếm lời này.
Chỉ có điều, có thể thứ mà hắn sưu tầm khác với sở thích của những người kia.
Còn các anh vẫn chưa tìm được bộ sưu tập của hắn…”
Nghe tới đây, Lục Tuấn Trì nhớ lại những lời trước đây người kia từng nói với hắn, đa số các sát thủ liên hoàn sẽ thu thập lại một vài thứ đồ của người bị hại, coi đó là chiến lợi phẩm của mình.
Trong quá trình điều tra, nhờ vào điểm đặc biệt của những chiến lợi phẩm đó, cảnh sát sẽ coi chúng thành vật biểu tượng của hung thủ.
Tên này có lẽ cũng không ngoại lệ.
Giải thích xong xuôi tất thảy, mạch suy nghĩ của Lục Tuấn Trì cũng rõ ràng hơn nhiều.
Dưới ánh mặt trời, thoạt trông Tô Hồi hơi nhợt nhạt, vẻ mặt anh bình tĩnh, gương mặt điển trai, ngắm nhìn một mỹ nhân cảnh đẹp ý vui như vậy, khiến người ta cảm thấy cuộc đời tươi đẹp, nhưng những lời anh nói ra, lại là góc tối tăm nhất trên thế gian, chấn động lòng người.
Lúc này, Kiều Trạch bê laptop của mình qua, có thể nhìn thấy vài đoạn clip xuất hiện trên màn hình, trong một góc video nọ, một “cô gái” tóc dài đang ngồi đó, có điều hắn cao lớn hơn phụ nữ bình thường một chút, mặt mũi người đó không hề xấu xí, thậm chí còn có đôi phần dịu dàng xinh xắn, khi hắn mặc đồ nữ cũng không gai mắt, chắc đây là nguyên nhân không có ai phát hiện hay vạch mặt hắn.
Trong video an ninh, ánh mắt của hắn vẫn luôn dán chặt lên Đồng Tiêu.
Mà khi ấy, Đồng Tiêu vẫn luôn gặp nguy hiểm lại không phát hiện ra…
“Rất có thể hung thủ chính là tên này, có thể xác nhận thông tin cá nhân qua phương thức thanh toán không?” Lục Tuấn Trì hỏi, nếu hắn ta thanh toán qua internet, hẳn là họ có thể tìm được thân phận của hắn.
Kiều Trạch tiếc nuối nói: “Hắn luôn trả tiền mặt…”
“Phân tích khuôn mặt thì sao?”
“Hung thủ đã hóa trang rồi, hơn nữa chất lượng video kém, khó mà tra ra được.”
“Thông báo cho cửa hàng trưởng tất cả các tiệm cà phê ở Hoa Đô, bảo bọn họ lưu ý xem có vị khách nào như vậy xuất hiện hay không, một khi có người mất tích, phải liên hệ với cảnh sát ngay lập tức.” Lục Tuấn Trì nhanh chóng quyết định, “Trích xuất camera theo dõi trong và xung quanh hai tiệm cà phê còn lại, xem xem có thể tìm được lộ tuyến của kẻ tình nghi hoặc xe của hắn hay không.”
Lục Tuấn Trì suy nghĩ, còn cách nào để truy tìm hung thủ này nữa hay không?
Tô Hồi dùng bữa xong, anh đứng lên, “Cảm ơn đội trưởng Lục đã chiêu đãi, tôi có thể cung cấp cho các anh một lối tư duy khác.” Anh dừng lại chốc lát, nói tiếp: “Tôi nghĩ rằng các anh có thể tìm kiếm trong đống rác mà các quán cà phê vứt đi sau khi hắn ghé thăm.”
“Rác sao?” Kiều Trạch thốt lên.
“Đúng thế, rác có thể cho chúng ta biết rất nhiều thông tin, đặc biệt là những dao dĩa, cốc giấy mà hung thủ từng sử dụng, nếu may mắn thì, có thể trên đó sẽ có vân tay và ADN của hắn.” Thấy Kiều Trạch và Lục Tuấn Trì cùng ngây ra, Tô Hồi giải thích cụ thể hơn: “Thông thường, các quán cà phê sẽ dùng túi đựng chuyên dụng để đựng rác, sau khi chúng được chuyển tới khu tập kết rác thải, qua mấy tháng vẫn chưa chắc đã đến lượt chôn.”
Kiều Trạch nhíu mày, “Nhưng nhiều rác như thế, sao chúng tôi có thể phân biệt được thứ gì là dấu vết của hung thủ?”
Lục Tuấn Trì suy nghĩ một hồi, trau chuốt lại suy nghĩ cho rõ ràng: “Xem video an ninh có thể thấy hung thủ thường đến quán cà phê vào buổi chiều khi vắng khách, lúc ấy không đông, theo quy định của quán thì trước khi tan ca nhân viên phải vứt rác sạch sẽ, cho nên chắc chắn rác thải của kẻ tình nghi nằm trong túi ít rác nhất.
Rất nhiều khách hàng tiện tay vứt hóa đơn, điều này có thể giúp chúng ta xác định ngày và thời gian.”
Có thể thấy rõ hung thủ mua thứ gì qua video an ninh, hắn đã tới đây vài lần, có thể thu thập rác của những ngày tương ứng để đối chiếu.
“Đội trưởng thông minh quá!” Kiều Trạch phấn chấn, “Cảm ơn thầy Tô ạ…”
Lục Tuấn Trì cũng cảm ơn Tô Hồi một câu, cách thức này vô cùng tỉ mỉ kỹ càng, mặc dù có vẻ phiền phức nhưng về mặt lý thuyết thì nó khả thi, có điều ngoài nỗ lực ra, họ còn cần đôi chút may mắn nữa.
Vân tay và thông tin về hung thủ có thể rất nhanh sẽ tìm được, cũng có thể sẽ mất rất nhiều thời gian.
May thay, tội ác và phương thức phạm tội của hung thủ này đã dần dần từ mờ mịt trở nên rõ ràng.
Có cảnh sát nọ đi tới báo cáo với Lục Tuấn Trì, khi hắn xử lý xong xuôi, Tô Hồi đã rời khỏi quán cà phê, băng qua con đường phía trước.
Lúc này Lục Tuấn Trì mới nhớ ra, hắn quên hỏi WeChat của Tô Hồi.
…
Ngày thứ năm sau khi phát hiện những mẩu tay chân cụt, cuối cùng vụ án cũng có tiến triển mang tính đột phá.
Trời vừa rạng sáng, cảnh sát phụ trách theo dõi ở khu xe bỏ hoang thứ ba đã bắt được một gã đàn ông đang thậm thụt xung quanh.
Sau khi đối chiếu, bọn họ nhanh chóng xác minh được người này đã từng để lại vân tay trên một trong những chiếc xe bỏ hoang.
Sáng nay khi Lục Tuấn Trì tới tổng cục, bắt đầu hỏi cung gã đàn ông đã bị nhốt lại trong phòng thẩm vấn.
Khi hắn vào phòng quan sát, Trịnh Bách và Kiều Trạch đang ở bên trong lấy lời khai.
Thấy Lục Tuấn Trì bước vào, nữ cảnh sát phụ trách ghi chép của tổ trọng án – Hạ Minh Tích đưa tài liệu sang cho hắn.
Lục Tuấn Trì đảo mắt qua bản lời khai, gã đàn ông này tên Chiêm Hưng Vinh, kinh doanh thiết kế nội thất nhỏ, năm nay 32 tuổi, từng học cao đẳng, thoạt trông là một gã béo trắng.
Nếu không phải đã xác thực chứng cứ, người ta khó mà liên hệ gã với vụ án hung ác này được, càng không thể móc nối gã ta với những ham mê khác lạ kia.
“… Tôi vô tội thật mà, tôi chỉ tò mò thôi… Hơn nữa lúc tôi mua hàng cũng không biết người đó là người chết hay người sống, tôi không liên quan gì đến tên cuồng giết người này hết.”
Kiều Trạch cười khẩy lật tẩy gã: “Anh Chiêm, tối hôm qua anh đến khu vực đó không phải là ôm tâm lý cầu may muốn lấy thứ đồ kia về hay sao?”
“Tôi…” Bị nói trúng tim đen, Chiêm Hưng Vinh chợt nghẹn lời, gã cọ khóe mắt, “Tôi làm vậy, không phạm pháp đâu nhỉ…”
“Khi anh thực hiện giao dịch mua bán kia, đã là phạm pháp rồi.” Trịnh Bách gây áp lực, “Bây giờ tốt nhất là anh thành thật khai báo, xem anh mua chúng ở đâu, nếu thái độ hợp tác tốt thì còn có thể xin giảm nhẹ án.”
Gã béo bắt đầu bụm mặt khóc, “Các anh đừng nói chuyện này với gia đình tôi.
Nếu bị người khác phát hiện, tôi hết đường sống mất…” Bí mật này, hệt như bộ xương khô mà gã giấu trong tủ âm tường.
Trịnh Bách cũng không thông cảm cho gã, lạnh lùng nói: “Anh cứ khai trước, còn đâu tính sau.”
Chiêm Hưng Vinh đỏ cả mắt, gã do dự chốc lát, biết mình không thể thoát tội, bèn khai sự thật: “Trước đây có một vị kỳ cựu trong giới giới thiệu cho tôi, nói là có nguồn hàng đáng tin, có điều giá hơi chát… Sau đó tôi bèn liều một lần, đăng ký một tài khoản trên mạng, ban đầu tôi cũng lo là lừa đảo, dù sao cũng là một khoản tiền lớn, chẳng có tiền của ai rơi từ trên trời xuống hết, nên tôi từng thử tra IP của hắn rồi, phát hiện là ở nước ngoài, số thì tôi có thể cho các anh nhưng sau đó không thấy hắn đăng nhập vào nữa…”
“Phương thức, thời gian giao dịch?” Thấy Chiêm Hưng Vinh sắp đầu hàng, Kiều Trạch hỏi tiếp.
“Ban đầu hắn ra giá một trăm năm mươi ngàn tệ một đôi, tôi bảo không có nhiều tiền như thế, chốt là tám mươi ngàn một chiếc.
Tôi nói không có chỗ ký gửi, gã liền bảo, thêm hai mươi ngàn nữa, hắn sẽ cung cấp xe bỏ hoang để giao dịch.
Người đó… chỉ nhận tiền mặt, giao dịch được chỉ định tiến hành trong xe, tôi nhận được một chiếc chìa khóa, bỏ một trăm ngàn vào ngăn kéo phía trước của xe.
Cách một hôm tôi lại nhận được hai chiếc chìa khóa khác cùng với hướng dẫn sử dụng.
Sau khi tới nơi, tôi tìm được cái hộp ở dưới ghế sau của xe…”
Nói tới đây, ánh mắt Chiêm Hưng Vinh hiện lên vẻ sợ hãi: “Tôi… tôi cứ nghĩ là hắn làm việc tại nhà hỏa táng, nên mới kiếm được nguồn hàng, nếu tôi biết hắn có vấn đề, có cho tiền tôi cũng không dám…”
“Đối phương còn nói gì nữa? Hoặc anh còn nghĩ ra chi tiết nào nữa không?”
“Lúc đó người kia liệt ra rất nhiều quy tắc, ví dụ như không được đến trước mười giờ tối hoặc sau sáu giờ sáng, khi ở trong xe phải khóa cửa, không được bật đèn, chỉ được dùng đèn pin, sau khi lấy được đồ chỉ được xem trong chiếc xe có cửa sổ màu đen, xem xong thì bỏ lại vào hộp…”
Kiều Trạch hỏi một câu quan trọng, “Anh có biết kẻ kia được gọi là gì không?”
Chiêm Hưng Vinh chững lại, đánh ực một cái, “Tôi chỉ biết, người trong giới đều gọi hắn là “Đồ Tể”.
Hắn có thể thỏa mãn nhu cầu của tất cả mọi người, thậm chí nếu chịu bỏ tiền, mua đứt luôn cũng được…”
Nghe tới đây, Hạ Minh Tích phụ trách ghi chép cũng không nghe nổi nữa, khẽ nói: “Đúng là biến thái… Buôn bán cả thi thể của nạn nhân.”
Lục Tuấn Trì khoanh tay nói: “Đã giết vài người rồi, em còn mong chờ kẻ như vậy có giới hạn đạo đức gì nữa?”
Điều khiến Lục Tuấn Trì ngạc nhiên là những gì kẻ trong cuộc này miêu tả hoàn toàn giống phân tích cơ bản của Tô Hồi lúc trước.
Quả nhiên thầy giáo Tô kia không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cuối cùng vụ án cũng có tiến triển, cảnh sát đã biết đối thủ mà họ cần đối mặt là ai…
Đồ Tể.
Coi những cô gái vô tội như cừu non, thậm chí coi đó là hàng hóa của mình.
Quả nhiên tên hung thủ này giống như tên của hắn, to gan lớn mật, vặn vẹo vô cùng nhưng cũng rất cẩn thận.
…
Khi Tô Hồi bước vào nhà tù Bạch Hổ lần thứ hai, anh đến muộn hơn một chút, lần này đã quen đường quen lối, sau khi chào hỏi cảnh sát canh ngục anh đi tới căn phòng thẩm vấn lần trước.
Sau khi Tống Dung Giang bước vào, rõ ràng gã đã sa sút hơn lần gặp trước rất nhiều, tóc gã rối bù, mắt cũng xuất hiện quầng thâm.
Không tới mười ngày nữa là đến ngày Tống Dung Giang bị hành hình, lúc này kẻ luôn kiêu ngạo như gã cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Đếm ngược ngày còn sống khiến gã rất áp lực.
Mặc cho nội tâm gã suy nghĩ gì, thân thể đã bắt đầu tuân theo bản năng mà chống cự và sợ hãi cái chết.
Tống Dung Giang nhận bao thuốc Tô Hồi đưa qua, mở miệng nói trước: “Thầy Tô, thầy đến muộn, tôi còn tưởng thầy không tới nữa.”
Trước khi Tô Hồi xuất hiện, gã đã chờ đợi đến nôn nóng không yên.
Từ khi cái chết bắt đầu đếm ngược, không hiểu vì sao gã càng mong chờ cuộc trò chuyện lần này.
Tô Hồi nói: “Xin lỗi, hôm nay trong thành phố hơi tắc đường.”
Tống Dung Giang ngẩn ra một lát, sau đó phản ứng lại: “Hôm nay đã là thứ sáu rồi.” Sau đó gã nhìn sang Tô Hồi, hỏi: “Thầy sẽ đến xem tử hình tôi chứ?”
Tô Hồi tự thấy rằng anh đã xây dựng thành công mối quan hệ giữa hai người.
Lúc này Tống Dung Giang không còn đề phòng như ban đầu nữa, thậm chí còn nảy sinh đôi chút dựa dẫm vì đã lâu không ai tới thăm nom mà cái chết lại cận kề.
Tô Hồi hỏi: “Anh mong tôi tới à?”
Tống Dung Giang chần chừ vài giây, dường như đang nghĩ xem Tô Hồi đến đây để làm gì, sau đó gã lắc đầu nói: “Thôi, đừng tới thì hơn, cũng không có gì hay.”
Chủ đề trò chuyện của hôm nay nối tiếp lần trước, Tô Hồi tập trung hỏi những cảm nhận của Tống Dung Giang về người khác, với đàn ông và cả với phụ nữ.
Những người đó đều từng tồn tại trong cuộc đời gã, người thân, cha, mẹ, bạn bè, giáo viên, đồng nghiệp.
Tô Hồi hỏi rất chi tiết, như thể anh muốn dựng lại nửa cuộc đời trước đây của Tống Dung Giang qua mối quan hệ với những nhân vật này.
Trong đó Tô Hồi có tìm hiểu trước về một vài người rồi, thậm chí đã từng hỏi thăm họ qua điện thoại.
Càng nói chuyện anh càng đến gần thế giới của Tống Dung Giang hơn.
Những từ ngữ gã dùng khi nói về đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau.
Tô Hồi nhạy bén nhận ra rằng, gã chất chứa sự nghi ngờ mãnh liệt với nữ giới, thêm vào đó cả khinh thường cùng căm ghét.
Giống như trong vụ án đầu tiên, gã hoàn toàn làm thinh trước lời phủ nhận của nạn nhân kia, gã chỉ tin vào kết quả mà bản thân cho là đúng, thái độ này vẫn luôn tồn tại xuyên suốt tất cả các giao lưu giữa gã và những người phụ nữ.
Từ trước đến giờ Tống Dung Giang đều cho rằng rất nhiều cô gái luôn nói dối, gã không tin tưởng họ.
Ứng với đó, gã chỉ tin vào phán đoán của mình về các cô, thậm chí trong đó có cả những điều do gã tự tưởng tượng ra.
Tô Hồi cho rằng, có lẽ thói quen này có liên quan đến quan hệ giữa hai mẹ con Tống Dung Giang, cũng có thể là vì những phản bội và tổn thương mà gã đã chịu đựng thời niên thiếu.
Những điều này cũng liên quan tới cách gã chọn người bị hại.
Từ trong lời nói của Tống Dung Giang, Tô Hồi có thể cảm nhận được một nét lưu luyến, gã đang tìm kiếm điều gì đây?
Nhưng dù cho anh dò hỏi thế nào cũng không thể tìm được con người hay câu chuyện nào liên quan tới cảm xúc ấy.
Tống Dung Giang bảo vệ thứ ấy rất kỹ, mỗi khi Tô Hồi hỏi điều gì đó có liên quan, gã sẽ nóng lòng muốn lách ra khỏi vấn đề này.
Giống như Bùi Vi Vi, đây là một thứ Tống Dung Giang muốn bảo vệ, là vùng cấm mà kẻ khác không thể chạm tới, càng không thể bước vào.
Tô Hồi nhận ra rằng Tống Dung Giang sẽ không nói thật trước những vấn đề này.
Gã muốn mang theo những bí mật này chết đi.
Bởi vì Tô Hồi hỏi đi hỏi lại về thời niên thiếu của gã, cuối cùng Tống Dung Giang cũng tỏ vẻ nóng nảy rõ ràng, gã rít một hơi thuốc, nói: “Những chuyện này không liên quan tới việc tôi phạm tội.
Cuộc nói chuyện hôm nay lúc nào mới xong đây?”
“Sắp xong rồi.” Tô Hồi nói, mùi khói xộc lên làm anh phải nghiêng đầu ho khan vài tiếng.
Anh vòng vấn đề trở lại một vài chi tiết trong thời gian phạm tội của gã, anh cần dẫn dắt câu chuyện đến một vùng Tống Dung Giang thấy thoải mái, như vậy gã mới mong chờ vào cuộc trò chuyện, mới nói ra những thông tin hữu dụng hơn, những lời thật lòng có giá trị hơn.
Tống Dung Giang hưng phấn lên rõ rệt.
“Thầy có biết không? Thầy Tô ạ, khi bọn chúng thôi không giãy dụa, cảm giác lúc ấy tuyệt vời biết bao, tôi cảm thấy như mình đã hoàn toàn dung hòa với bọn họ.” Tống Dung Giang dừng lại, mắt gã sáng lên, phả ra một làn khói trắng, “Cảm giác như, tôi đã trả họ về lại cái chết…”
Đây là thơ của Dickinson, bà có hai cách lý giải về cái chết.
Tô Hồi hít sâu một hơi, rồi lại ho khan vài tiếng vì sặc khói.
Anh có thể đọc vị những kẻ này, có thể bước vào trong tư tưởng của chúng, như bước vào mê cung, anh dần dần vạch ra những bí ẩn nhưng không có nghĩa là anh thích những điều đó.
Nhưng anh cần phải làm như vậy, chỉ có vậy mới có thể lần mò ra những bí mật không ai biết tới, phá giải những câu đố khiến người khác bối rối.
Tô Hồi có thể cảm nhận được, anh đã ngày càng đến gần đáp án mà mình muốn tìm kiếm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...