Sổ Tay Hình Cảnh

Nếu chỉ xét riêng về tướng mạo, có lẽ Diệp Nam Sênh không thể nhận ra chàng trai trước mắt chính là chủ quán cà phê cô có duyên gặp mặt một lần,
Quý Lý Lý. Vì nếu so sánh với loài người đi thẳng, cô rõ ràng giỏi nhận
diện mấy người nằm thẳng cẳng hơn.

Nhưng cô nhận ra bộ quần áo
của Quý Lý Lý, chiếc sơ mi kẻ caro của Levi’s, mẫu của năm ngoài, bên
trong có thêm một lớp lông mỏng giữ ấm, nhìn thì nhẹ nhàng nhưng rất ấm
áp, thích hợp nhất với kiểu thời tiết se lạnh như Thanh Xuyên hiện tại.
Nếu chỉ tính riêng chiếc áo thì không đủ để Diệp Nam Sênh nhận ra đó là
Quý Lý Lý, nhưng hôm đó khi Quý Lý Lý bưng cà phê cho cô, cô nhìn thấy
khuỷu tay trái của cậu có săm hình em bé rất nhỏ có vẻ nghệ thuật, rõ
ràng không phù hợp với tuổi tác của Quý Lý Lý, nhưng khá hợp với tính
cách bất kham của cậu ta.

Khuỷu tay trước mắt cũng có một em bé như thế, vì vậy Diệp Nam Sênh chắc chắn được anh ta là Quý Lý Lý.

“Là chủ quán cà phê đối diện hiện trường ở đường Tây Uyển”. Diệp Nam Sênh quay đầu thì thầm với mấy người còn lại.

Hình Bân nhíu mày lẩm bẩm, “Đã ở đối diện hiện trường phá án, giờ lại gặp ở đây, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”.

“Đúng là rất trùng hợp.” Cung Khắc gật đầu, “Để xem sao đã”.

Vì sự xuất hiện bất ngờ của Quý Lý Lý, mấy người chen nhau trong căn phòng nhỏ hẹp giờ lại loi nhoi chặn trước của. Nhưng tình huống ấy không duy
trì quá lâu, vì cô y tá chịu trách nhiệm đón tiếp Quý Lý Lý chẳng mấy
chốc đã vào phòng.

“Người đó tới lấy thuốc cho người mà các anh muốn tìm…” Cô y tá nói.

Quý Lý Lý ngâm nga hát, mới ngâm nga tới câu “Anh đi lên bờ…” thì bỗng có
người từ sau lưng vỗ vai anh ta. Anh ta quay đầu, mỉm cười. “Trùng hợp
vậy”, anh ta đang nói với Diệp Nam Sênh.

Đúng là rất trùng hợp.
Diệp Nam Sênh nhìn gương mặt khó hiểu của Quý Lý Lý khi bị đám Hình Bân
vây quanh sau đó lại bị đưa vào trong xe cảnh sát, trong lòng kinh ngạc, biểu cảm của Quý Lý Lý ban nãy dường như không giống người biết chuyện. Anh ta thậm chí còn không có chút phản kháng nào, chỉ ngoan ngoãn đi
theo cảnh sát.

“Hoặc là anh ta không biết sự tình, hoặc là anh ta che giấu quá sâu.” Cung Khắc nhìn ra suy nghĩ của cô, nói.

Có lẽ Quý Lý Lý thật sự là người không biết sự tình, chí ít thì từ lời khai của anh ta, có thể thấy như vậy.

Trụ sở Công an thành phố Thanh Xuyên cao lớn bề thế, phải cao tới mười
tầng, ô của sổ thuỷ tinh màu xanh đậm, trong ánh nắng ban mai, toà nhà

rõ ràng càng sáng rõ đến trong vắt. Diệp Nam Sênh nheo mắt ngồi trong
một căn phòng sát phía Đông tầng bốn. Cách cô khoảng một mét, Cung Khắc
hơi cong người, quay lưng về phía cô. Tia nắng nhàn nhạt lúc bình minh
chiếu lên bộ trang phục nhạt màu của anh, cả người trông lại càng ấm áp, dễ chịu.

“Này, 902.” Diệp Nam Sênh gọi Cung Khắc. Người đàn ông
xoay người lại. tay anh đặt lên mép ghế, hơi nghiêng đầu, sau đó hỏi cô
bằng ánh mắt: Có chuyện gì?

Diệp Nam Sênh lấy tay chống cằm, nét mặt nghiêm túc, “Lư San đi rồi, anh biết chưa?”

Sau ngày Cung Khắc được trả lại sự trong sạch, Lư San đã ngồi tàu hoả rời khỏi Thanh Xuyên. Cung Khắc gật đầu.

“Vậy anh có biết chuyện trước khi đi, cô ta đã tới tìm em không?” Diệp Nam
Sênh dịch chuyển mấy bước, mông vẫn chưa rời khỏi ghế, chuyển cả người
sát lại gần Cung Khắc. Chân của chiếc ghế kim loại khi di chuyển phát ra những tiếng xẹt dài hơi nhức tai.

Cung Khắc “ồ” lên một tiếng, hỏi: “Nói gì vậy?”.

“Cô ta nói cô ta thích anh, từ lúc đi học đã thích rồi. Nhưng vì anh quá
đầu gỗ, phản ứng lại chậm chạp. mãi vẫn chẳng hiểu chuyện tình cảm,
không biết được suy nghĩ của cô ta. Cô ta nói đã ra ám hiệu với anh
nhiều lần rồi.”

“Ồ.” Cung Khắc lặng lẽ đáp một tiếng rồi nói: “Cô ấy chưa từng có ám hiệu với anh”.

“Chưa từng?” Diệp Nam Sênh tỏ vẻ không tin, “Vậy lúc hai người ở cạnh nhau thì nói chuyện gì, làm việc gì?”.

Cung Khắc chìm vào hồi ức xa xôi, “Lư San kém anh nhiều khoá, ngoài những
lúc gặp cô ấy trong mấy câu lạc bộ mà anh tham gia thì hầu như không
tiếp xúc thêm bên ngoài với cô ấy. Có một năm anh đánh cầu lông, mỗi lần chơi xong cô ấy đều mang nước cho anh. Giữa sinh viên với nhau, có gì
đâu, cũng giống như việc anh chia nước cho các bạn cùng nhóm vậy thôi.
Đúng là không có gì đặc biệt, cô ấy mượn sách của anh một lần, còn trả
rất nhanh, chắc là không thích đọc chăng”.

Diệp Nam Sênh nghiêm
túc nhìn Cung Khắc ba giây. Chẳng trách Lư San nói anh không hiểu chuyện tình cảm, một cô gái liên tục tặng nước cho anh cả năm mà gọi là không
có gì? Càng không có gì là 902 lại đi chia nước cho các bạn, cô cũng
phục anh thật.

Cô lắc đầu rồi lại gật đầu, “Đúng là không rõ ràng lắm. 902, cuốn sách Lư San mượn của anh còn không?”.

“Hình như ở trên giá sách, sao vậy?”


“Không sao, khi nào về em đọc xem. Sách mà anh gợi ý chắc là hay lắm, tãi Lư
San không có gu thưởng thức đấy.” Cô sẽ chẳng kể với 902 là cô có hứng
thú với lá thư tình Lư San kẹp trong cuốn sách đó đâu. Thư tình của hoa
khôi trường cảnh sát cơ đấy, thế mà…

Tiếng gõ cửa cắt đứt mạch
suy nghĩ của Diệp Nam Sênh. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt người
cảnh sát thò đầu vào trong, “Thầy Cung, pháp y Diệp, Quý Lý Lý khai nhận rồi. Trong đội hiện giờ đang hành động, đội trưởng bảo tôi tới thông
báo cho hai vị, ba phút nữa tập hợp dưới nha để xuất phát”.

Diệp
Nam Sênh giơ tay OK thay cho Cung Khắc, mặc dù anh tạm thời còn chưa
biết trong khoảng thời gian ngắn như vậy Quý Lý Lý đã khai những gì.

Khi đi cùng xe với Hình Bân, cô đã nắm được nội dung cụ thể.

“Tên họ Quý đó nói anh ta và Vu Đại Khánh chỉ mới gặp mặt mấy lấn. Trước đó, Vu Đại Khánh thi thoảng có dẫn bạn bè tới quán của anh ngồi đợi người,
cũng có gọi cà phê nhưng không uống, người tới là bọn chúng cũng đi
ngay…”

Hôm đó, Quý Lý Lý ngủ tới nửa đêm, buồn đi tiểu tiện quá
nên thức giấc. Cậu ta bò dậy, nhà vệ sinh ở ngay trong quán. Cậu ta đi
vào quán từ phía sau. Lúc ấy cả quán tối om, thế nên những tiếng động
lạ” cộc, cộc, cộc” cực kỳ rõ nét. Quý Lý Lý cũng khá bạo dạn, bước dần
tới chỗ phát ra âm thanh ấy. Nhìn qua lớp kính của cửa ra vào, cậu ấy
thấy một bóng người mờ mờ. Cái bóng đó chính là Vu Đại Khánh – người may mắn sống sót sau vụ án thứ tư.

Vu Đại Khánh cầu xin Quý Lý Lý cứu hắn, sau chuyện này sẽ cho Quý Lý Lý một khoản tiền, thế là Quý Lý Lý đã giúp hắn thật.

“Tên họ Quý nói chỉ muốn có tiền nên mới giúp đỡ Vu Đại Khánh. Tôi thấy tên
đó nếu không giả vời ngu thì là ngốc nghếch thực sự. Vu Đại Khánh bị
thương nặng như vậy chỉ nói một câu không thể tự giải quyết mà anh ta
lại không báo cảnh sát.” Hình Bân xoa xoa cằm, “Nhưng có một điểm tôi
quả thực không hiểu. Nếu tên nhóc này tinh ranh thực sự thì sao có thể
khai báo nơi ẩn náu của Vu Đại Khánh dễ dàng như vậy chứ?”.

Quý
Lý Lý đúng là khai báo rất dễ dàng. Hình Bân mới chỉ đập bàn nói Vu Đại
Khánh là một nhân vật chủ chốt trong một vụ trọng án là Quý Lý Lý đã trả lời tuốt tuồn tuột địa chỉ của hắn ngay tại chỗ.


Số 516 đường
Đông Tà Tây nằm hơi gần đầu đường. Khi đám người của Hình Bân tới nơi,
chợ buổi sáng vừa mới nghỉ. Có mấy sạp hàng bán bánh rán, hoa quả đang
thu dọn đồ đạc. Thi thoảng có mùi hương còn sót lại từ xa bay tới, kích
thích những cảnh sát còn chưa ăn sáng. Hình Bân dựng thằng đôi mày, khẽ
quát: “Tìm được người đã, trở về nhà ăn của Cục vẫn còn kịp”.

“Rõ!” Đám trinh sát ngầm đáp lại.

Quý Lý Lý được đưa theo bỗng nhiên bật cười: “Các anh không cần nghiêm túc
như vậy đâu. Anh ta bị thương không hề nhẹ, chắc giờ đang nằm trong nhà
thôi”.

Hình Bân mặc kệ Quý Lý Lý, anh ấy xua tay: “Đi”.

Cả đám cảnh sát nối đuôi nhau đi vào hành lang chật hẹp. Số nhà 516 đường
Đông Tà Tây là một khu chung cư lâu năm. Mấy năm trước, khi thành phố
Thanh Xuyên được cải tạo, nơi đây cũng từng được “thẫm mỹ” một lần,
nhưng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi bên ngoài khu nhà, còn bên trong
thì… Hình Bân sờ tay lên đỉnh đầu, một mảnh tường tróc ra rơi thẳng từ
trên nóc nhà xuống đầu, đã ở trong trạng thái tan nát.

Nếu chỉ là kiến trúc thì cũng thôi, nhưng cả việc quản lý ở đây cũng tệ hết mức.
Nào là những vại dưa chua chặn hết hành lang và ngóc ngách, nào là dây
phơi quần áo bên trên vẫn còn móc quần lót phụ nữ đang róc rách nhỏ nước xuống… Tất cả những thứ này đều thể hiện rõ đây là một khu tập trung
dân thuê nhà rất hỗn loạn.

Theo lời khai của Quý Lý Lý, đây là
căn phòng của Vu Đại Khánh. Hôm đó Quý Lý Lý vốn định đưa hắn đến bệnh
viện, sau khi từ chối cậu ta đã đưa Vu Đại Khánh về đây theo chỉ dẫn.
Phòng khám đen do Vu Đại Khánh tự liên lạc, việc Quý Lý Lý cần làm,
chẳng qua là mỗi ngày mang cho Vu Đại Khánh một ít đồ ăn và vật dụng cần thiết.

Hình Bân để Quý Lý Lý gõ cửa. Gõ ba tiếng mà vẫn chưa có ai trả lời, anh ta lại gõ thêm ba tiếng nữa, vẫn im ắng.

“Người đâu?” Hình Bân hỏi. Quý Lý Lý nhún vai, “Làm sao tôi biết”.

Cầm cự đúng một phút, Hình Bân hạ lệng phá cửa. Mở một cánh cửa gỗ không
mấy chắc chắn là việc rất dễ dàng, đặc biệt là đối với những cảnh sát
hình sự có sức vóc. Cùng với tiếng rầm, một mùi hôi thối lên men của
thức ăn phả ra ngoài.

“Anh ta không cho tôi mở cửa sổ, cũng không được kéo rèm.” Quý Lý Lý nhún vai, nói với Hình Bân.

Đã có cảnh sát trang bị súng vào trong lục soát, nhưng họ ra ngoài rất
nhanh. Điều khiến người ta bất ngờ là chẳng thu hoạch được gì, trong
phòng không một bóng người.

Hình Bân có phần giận dữ. Anh ấy nhìn về phía Quý Lý Lý, còn chưa kịp hỏi thì Diệp Nam Sênh vừa vào trong dạo một vòng đã đi ra: “Anh ta không nói dối, chăn còn ấm, hơn nữa trong
phòng phát hiện được có bông băng dính máu, có lẽ chính là ở đây!”.


Chính là ở đây, chính là ở đây, nhưng người đáng nhẽ phải ở đây đâu rồi!

Hình Bân đang suy tính xem bước tiếp theo nên làm thế nào thì có một tiếng
hét vọng tới từ ngoài hành lang, “Mau tới xem, mau tới xem, có người
nhảy lầu kìa!”.

Đối diện với số 516 đườ Đông Tà
Tây là một toà nhà thương mại, khu văn phòng kiểu nhỏ cao sáu tầng, kiến trúc bên ngoài không khác bên 516 là mấy, là một toà nhà cũ sau khi
được xây sửa. Nó chịu sự quản lý của một doanh nghiệp nhà nước sản xuất
công nghiệp nhẹ tại Thanh Xuyên. Ba năm trước, doanh nghiệp nhà nước
thay đổi chế độ, trở về địa phương, toà nhà này cũng được chuyển nhượng, mua bán mấy lần, bây giờ là thuộc sở hữu của một công ty thực phẩm trẻ
em có tên là Vị Mỹ Mỹ.

Đang là giờ đi làm, người đứng dưới đáng
lẽ phải rất ít, thế mà ngược lại, giờ đang tụ tập rất đông người. Khi
đám Hình Bân gấp gáp xuống tới nơi, trước toà nhà đó đã đông nghịt người từ lâu, nam có nữ có, đàn ông hầu như đều ở vòng trong. Trong số đám
phụ nữ có người bịt mắt giống như sợ hãi, nhưng qua kẽ ngón tay vẫn nhìn được đôi mắt của họ.

Tách đám đông ra, Hình Bân nhìn thấy nạn
nhân. Giống như tiếc nuối gì đó, anh ấy thở dài, vì người chết chính là
người lúc này họ muốn tìm kiếm – Vu Đại Khánh.

Chi viện nhanh chóng có mặt. Trước đó, Hình Bân yêu cầu những ngưởi có mặt
bảo vệ nghiêm ngặt hiện trường trước. Họ giải tán đám đông vây quanh để
không làm ảnh hưởng tới khu vực phá án, sau đó Hình Bân bắt đầu suy nghĩ cho bước tiếp theo.

Quý Lý Lý tạm thời được sắp xếp ngồi trong
xe cảnh sát, tay đeo còng, có cảnh sát trông chừng. Bây giờ cậu ta là
một nhân vật quan trọng, không thể lại gặp chuyện gì.

“Đúng rồi, Cung Khắc”. Anh ấy tìm Cung Khắc nhưng tìm không được.

“Chạy đi đâu rồi? Bác sĩ Diệp…” Anh ấy lại tìm Diệp Nam Sênh nhưng người này cũng biến mất y như Cung Khắc.

Giở trò gì thế này!

Lúc này, Diệp Nam Sênh và Cung Khắc đang đứng trên nóc toà nhà văn
phòng. Gió phần phật thổi bên tai, Diệp Nam Sênh tỉ mỉ tìm kiếm gì đó,
chẳng biết đã tiến sát tới mái hiên từ lúc nào.

“Cẩn thận một chút.” Cung Khắc kéo cô trở về, nét mặt tỏ vẻ quở trách.

Diệp Nam Sênh thì rất thoải mái. Cô phủi hết bụi trong lòng bàn tay đi,
“Không sao, độ cao này chẳng biết em đã thử bao nhiêu lần rồi”.

Vậy cũng không được. Ánh mắt Cung Khắc như đang nói thế.

“902, sự thật đúng như anh nghĩ. Vu Đại Khánh không tự sát mà bị giết hại, nhưng hiện trường đầu tiên không nằm ở đây nhé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui