Type: Ký Ức Bỉ Ngạn
Đường Tây Uyển nằm chếch phía Bắc trung tâm thành phố Thanh Xuyên. Kể về con
đường nhỏ bây giờ không có chút nổi bật này, có lẽ bạn rất khó tưởng
tượng được nó từng là một trong số những con đường lớn thời kỳ thành phố Thanh Xuyên còn huy hoàng.
Năm xưa, chợ hàng hóa A lớn nhất
thành phố nằm ngay ở số 58 đường Tây Uyển, một tòa nhà ba tầng, một sân
bóng với diện tích mặt bằng rộng lớn, mỗi gày không thể đếm hết số
những tiểu thương khắp cả nước tới đó nhập hàng. Nói một câu không hề
khoa trương để đánh giá đường Tây Uyển thì chắc chắn là con đường chủ
đạo đã đảm đương nền kinh tế của thành phố Thanh Xuyên sau thời kỳ cải
cách mở cửa.
Khi thành phố Thanh Xuyên được cải tạo và sửa sang,
trước khi siêu thị bị dẹp bỏ, đường Tây Uyển gần như là nơi đầu tiên
được người dân lựa chọn làm địa điểm dạo chơi cuối tuần.
Đương nhiên, mọi “huy hoàng” chỉ thuộc về năm đó.
Đường Tây Uyển lúc ấy và con đường Tây Uyển mông lung trong màn mưa bụi bây giờ chắc chắn mang hai hình hài khác nhau.
Diệp Nam Sênh ngồi trong một quán cà phê tên là Ảo giác, uống một cốc cà
phê. Vị trí của cô nhìn thẳng ra cửa sổ, từ đây có thể thấy những con
người đang bận rộn trong con hẻm đối diện.
Chủ quán là một thanh
niên chỉ mới ngoài hai mươi. Diệp Nam Sênh vừa mới ngồi xuống, hỏi thăm
những bức tranh cổ quái trên tường do ai vẽ, chủ quán kiêu hãnh nhận là
của cậu ta.
Cậu ta tên là Quý Lý Lý, một cái tên rất kỳ lạ, cũng
giống như lý tưởng của cậu ta. Quý Lý Lý nói ước mơ lớn nhầt của mình
không phải là trở thành một họa sỹ mà làm một tăng nhân vân du bốn biển, mang những lĩnh ngộ nhân sinh của bản thân tới khuyên nhủ những khổ đau trần thế.
Diệp Nam Sênh gật đầu tán đồng, đúng là điên triệt để. Lĩnh ngộ nhân sinh của một người mới ngoài hai mươi quả thật có thể
khuyên nhủ voi châu Phi, tránh xa loài người một chút vì Trái Đất rất
nguy hiểm.
Quý Lý Lý dường như đã lâu lắm rồi không gặp được
người nào tình nguyện yên lặng lắng nghe cậu ta nới, bèn ngồi thẳng
xuống đối diện, thao thao bất tuyệt với Diệp Nam Sênh tới tận khi Cung
Khắc từ ngoài đẩy cửa vào.
Ông già Noel treo ở cửa phát ra tiếng
“Chào mừng quý khách” như một cái máy, sau đó chưa đầy hai giây, Cung
Khắc đã đứng trước mặt cô.
“Ông chủ, làm ơn cho thêm một cốc trà
xanh.” Diệp Nam Sênh tìm việc cho Quý Lý Lý để đuổi anh ta đi. Lúc ấy
Quý Lý Lý mới rời khỏi chỗ ngồi, nhường ghế cho Cung Khắc.
“Ai vậy?” Anh hỏi. Diệp Nam Sênh nhún vai, “Một thanh niên điên rồ không thể coi là hận đời cũng không văn nghệ.”
Cô cầm thìa khuấy cà phê sau đó im lặng. Nụ cười đong đầy trong ánh mắt Cung Khắc, “Không hỏi vụ án có tiến triển gì mới sao?”
Đối diện quán cà phê chính là con hẻm Cung Khắc phát hiện ra thi thể thứ
tư. Lúc này đây, tổ pháp y thành phố Thanh Xuyên và người của đội pháp
chứng đang tìm kiếm theo kiểu trải thảm trong con ngõ nhỏ trật hẹp. Đã
mấy ngày kể từ khi vụ án xảy ra, cộng thêm dạo gần đây Thanh Xuyên lại
đổ mưa, khả năng tìm được chứng cứ là vô cùng nhỏ.
Nhưng không có nghĩa là không có, có điều, Diệp Nam Sênh lười tham gia.
Cô là một người ghi thù. Về điểm này, cô chưa bao giờ kiêng dè. Mặc dù ban đầu Hình Bân làm vậy là có nguyên do nhưng Diệp Nam Sênh vốn không định bỏ qua dễ dàng như vậy.
Diệp Nam Sênh bĩu môi: “Không có hứng thú.”
“Ồ…” Quý Lý Lý bưng trà tới, Cung Khắc đón lấy, đưa lên miệng nhấp một ngụm, “Không có hứng thú thì thôi vậy, vốn định nói với em là anh vừa có phát hiện.”
Diệp Nam Sênh nheo mắt lại như đang nói: 902, anh học tật xấu này từ khi nào vậy, sao em không biết hả?
Cái gọi là phát hiện mới là dấu máu có dạng bắn tung tóe, được một chiếc
túi nhựa che kín nên không bị nước mưa gột đi. Diệp Nam Sênh ngồi bên
cạnh máy tính, nhìn chằm chằm bức ảnh được pháp y Thanh Xuyên chụp về
rất lâu. Cuối cùng, cô quay người lắc đầu với Cung Khắc và Hình Bân sau
lưng, “Chỉ là vết máu thôi, vốn không nhìn ra được điều gì.”
Cách nói của Diệp Nam Sênh có sự thống nhất với kết luận của các pháp y
thành phố Thanh Xuyên. Quả thực là quá ít manh mối, khó có thể đưa ra
kết luận. Hình Bân có chút thất vọng, lần này anh ấy thật sự mong có thể kỳ vọng vào Diệp Nam Sênh. Ít nhất đã có ba nạn nhân, không còn là vụ
án nhỏ, áp lực phá án tới từ đủ mọi phía, không nghĩ cũng đủ biết tâm
trạng anh ấy nặng nề đến mức nào.
Nhìn thấy vẻ thất vọng của Hình Bân, Diệp Nam Sênh sung sướng. Cô mỉm cười lên tiếng, “Mặc dù không
nhìn ra gì nhưng có thể đưa ra suy luận cho hai anh tham khảo, có muốn
nghe không?”
Hình Bân mắt sáng rực lên, gật đầu rất mạnh.
Nhưng Diệp Nam Sênh chỉ tiếp tục cười mà không nói, cái cổ đã dài ngoẵng ra
mà không nghe được tin gì, có chút mơ hồ. Cung Khắc đứng bên nhắc nhở,
“Cô ấy đang đợi cậu tỏ thái độ đấy.”
Hình Bân vỗ đầu, “Thái độ
với không thái độ gì chứ. Tới ngày cưới của cô và Cung Khắc, tôi mừng
một phong bao thật lớn là được rồi.”
“Ít hơn năm ngàn thì đừng
mừng cho đỡ mất mặt nhé.” Diệp Nam Sênh nắm ngay lấy cơ hội ấy để bắt
chẹt, khiến Hình Bân đau từ da đầu tới tận tim gan. Anh ấy cắn răng gật
đầu.
Dáng vẻ gượng ép của Hình Bân cuối cùng cũng khiến Diệp Nam
Sênh xả giận. Cô lên tiếng: “Đây chỉ là suy luận của em, chưa chắc đã
chính xác. Em đang nghĩ tim của nạn nhân thứ tư này khác với tim của
người bình thường.”
Thấy Hình Bân và Cung Khắc có vẻ chưa hiểu
lắm, Diệp Nam Sênh giơ tay vẽ vẽ, “Từ góc độ y học miêu tả vị trí quả
tim thì có lẽ nó nằm trong lồng ngực, giữa hai lá phổi, ước tính khoảng
2/3 tính từ đường trung tuyến về bên trái, và 1/3 tính từ đường trung
tuyến về bên phải. Đáy tim hướng xuống dưới về bên trái khi thể hiện vị
trí hình chiếu, tương đương với khe liên sườn số năm chếch bên trái, vị
trí cách đường trung tuyến khoảng 8cm có hình giống quả đào.”
Cô
nhìn hai người đàn ông vẻ như đang xác nhận xem họ có nghe hiểu hay
không. Sau khi có được đáp án khẳng định, Diệp Nam Sênh tiếp tục nói:
“Từ việc giải phẫu bat hi thể trước đó, chúng ta có thể thấy hung thủ
đều dùng dao đâm thẳng vào giữa hai xương sườn số ba và số bốn bên lồng
ngực trái, vị trí đó là mạch chủ của huyết quản trong tim người. Một khi bị thương có thể mất một lượng máu lớn trong một khoảng thời gian ngắn dẫn đến tử vong. Các anh có thể xem hình ảnh hện trường của ba nạn nhân kia, máu hầu như là bắn theo dạng hình trụ, chỉ có một lượng ít ỏi bắn
tóe ra. Còn khi nhìn hiện trường vụ án thứ tư đi, đèn thực nghiệm sẽ
miêu tả đại khái tình trạng xuất huyết, không có dấu vết của một lượng
máu lớn chảy xuống theo dạng hình trụ… Em cảm thấy nạn nhân thứ tư chưa
bị thương đến mức tử vong.”
Ánh mắt Cung Khắc tỏ ra anh đã hiểu ý của Diệp Nam Sênh, nhưng Hình Bân lại chưa hiểu, “Nhưng điều này không
hợp lý, vì sao lại không hại chết nạn nhân thứ tư?”
Sau khi Diệp
Nam Sênh buông cho anh một cái nhìn với vẻ “Anh thiếu thông minh tới mức không có kiến thức y học”, Hình Bân mới vỗ đầu, cuối cùng cũng hiểu ra: “Ý em là tim của nạn nhân thứ tư hơi lệch.”
Miêu tả vị
trí quả tim chỉ là một miêu tả rất đại khái trong lĩnh vực y học, dùng
một phương thức toán học để giải thích thì vị trí như miêu tả trên là
bình quân, thích hợp với đa số mọi người. Nhưng trên thế giới cũng đồng
thời tồn tại một số ít trường hợp không thuộc phạm vi bình quân ấy.
Nạn nhân thứ tư này được dự đoán là không gặp nạn, có lẽ là một trường hợp đặc biệt.
Tới Thanh Xuyên ngày thứ chín, Diệp Nam Sênh nằm trên giường khách sạn,
nghiêng cổ kẹp chặt điện thoại, còn hai tay giơ ra bện tóc cho Đông
Đông, “Bà Mục, con biết rồi, người ta hay nói phụ nữ qua tuổi năm mươi
sẽ bước vào thời kỳ mãn kinh giai đoạn ngắn, thíach lảm nhảm, hay bực
bội. Điều này con có thể thông cảm. Nhưng nếu mẹ định sống tới tận năm
mươi tuổi, con e là một ngày nào đó bố con chịu không nổi mẹ sẽ thẳng
thừng gói ghém đồ đạc, cao chạy xa bay cùng một cô nữ sinh xinh đẹp nào
đó, tới lúc đó mẹ sẽ hối hận đấy.”
Mục Trung Hoa ở Lâm Thủy xa
xôi đang ngồi trong phòng làm việc, hút trà trong cốc, không đồng tình
với con gái, “Kể từ ngày quen bố con là mẹ luôn sống như thế, ông ấy
thích mẹ như vậy đấy. Còn mấy cô nữ sinh xinh đẹp thì con khỏi nói, gần
đây thật sự có sinh viên viết thư tình cho ông ấy, có điều giọng văn đó, chẹp chẹp, rõ ràng không phải gu của bố con.”
Sống tới tuổi
trung niên, ông Diệp vẫn phong độ ngời ngời, thường xuyên có nữ sinh lén lút nhét thư tình vào cặp tài liệu của ông. Nhiều lúc, một ngày ông
Diệp nhận được hơn bốn bức thư tỏ tình, nội dung không có gì khác ngoài
việc ngưỡng mộ ông phong độ, không ngại việc ông đã có gia đình gì đó.
Nhưng từ đầu tới cuối, ông Diệp luôn ở trong trạng thái lo sợ, ngày nào
về nhà chuyện đầu tiên phải làm cũng là lấy thư ra đưa cho vợ, sau đó
không quên dặn Mục Trung Hoa một câu, “Xem qua là được rồi, đừng có mạo
danh tôi để viết thư trả lời nữa.”
Mục Trung Hoa trước giờ luôn là người không sợ thiên hạ đại loạn.
Uống trà nhiều rồi, muốn đi vệ sinh, trước khi cúp máy, Mục Trung Hoa cuối
cùng cũng nghiêm túc dặn dò Diệp Nam Sênh một câu, “Chú ý an toàn.”
Diệp Nam Sênh còn chưa kịp cảm động, câu tiếp theo của Mục Trung Hoa đã vọng tới, “Đất xây mộ đắt lắm, con chết rồi, bố con và mẹ không có tiền chôn con đâu.”
Mẹ kiểu gì thế này! Diệp Nam Sênh cứ gọi là buồn bực. Cô thả lỏng cổ, điện thoại cứ thế rơi xuống giường.
“Được rồi.” Cô vỗ đầu Đông Đông, hai bên bím tóc một cao một thấp, nhưng cô không định nói với Đông Đông.
“Chị ơi, vụ án đó của bố đã phá được chưa ạ? Đã bắt được kẻ xấu chưa?” Đông
Đông ngẩng mặt lên, bím tóc nhỏ xiên xẹo như sừng dê, có chút khôi hài.
Diệp Nam Sênh không nhìn nổi bèn giơ tay giật hai cái. Lần này thì đúng
là xiên lệch thật sự, bím tóc rơi thẳng xuống.
Diệp Nam Sênh có phần sầu não, cô trả lời một câu, “Sắp xong rồi” sau đó lại tiếp tục tết tóc cho Đông Đông.
Con bé này sao không thích buộc tóc cao nhỉ? Cô nghĩ.
Về phía Cung Khắc, vụ án đúng là đã có tiến triển. Theo suy đoán của Diệp
Nam Sênh, Hình Bân đã cử người tìm khắp các bệnh viện lớn xem có người
nào bị dao đâm thương ngực không. Không chỉ các bệnh viện công, Công an
Thanh Xuyên còn tìm kiếm cả những bệnh viện tư, thậm chí là những phòng
khám đen không có biển hiệu.
Vì động cơ hành hung còn chưa rõ
ràng, sau khi nạn nhân thoát khỏi nguy hiểm, chưa chắc đã dám tới bệnh
viện lớn tìm người chữa trị.
Thanh Xuyên là một thành phố lớn với nhiều nhân khẩu, điều tra tới tận chiều ngày hôm sau mới có manh mối.
Kết quả phản hồi đến từ một phòng khám tư nhân đen không có biển hiệu
cách đường Tây Uyển khoảng mười cây số. Người gọi điện cho Hình Bân là
tổ trưởng tổ ba, họ Cảnh, ngoài hai mươi tuổi, tính cách khá thẳng thắn, khuyết điểm là vì quá thẳng nên làm việc hay thiếu phương pháp. Cũng
may lần này cậu ta không làm hỏng chuyện.
Tổ trưởng Cảnh cất
giọng sang sảng, thế nên cho dù điện thoại của Hình Bân chưa bật loa
ngoài, Cung Khắc vẫn nghe rõ lời cậu ta nói.
“Báo cáo đội trưởng
Hình, có tin tức mới, phòng khám đen này ngày thứ hai sau khi vụ án xảy
ra, đã nhận một bệnh nhân có vết thương do dao đâm ở ngực. Tôi có hỏi
qua tướng mạo ngoại hình, phù hợp với một tên có biệt danh là Đầu to
trong nhóm trộm cướp.”
“Vậy hiện giờ Đầu to đang ở đâu?” Hình Bân thích tốc chiến tốc thắng, hỏi chuyện luôn đi thẳng vào vấn đề.
Tổ trưởng Cảnh ngưng lại giây lát, “Đầu to hiện giờ không ở đây. Nghe nói
sau khi khâu vết thuonfw tới ngày thứ hai, hắn khăng khăng đòi ra viện.
Nhưng người ở đây nói, Đầu to sẽ quay lại tái khám vào ngày 17, cũng tức là ngày mai.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Nam Sênh đi vào
phòng khám đen, đứng trong căn phòng thấp tịt, ánh sáng tù mù, cô bỗng
nhiên cảm khái. Ai nói rằng điều kiện công việc của pháp y xao động lớn, lúc tốt lúc xấu, một năm chỉ lộ mặt có mấy lần. Nhìn bác sỹ đen đi,
quanh năm làm việc trong một điều kiện khắc nghiệt như vậy, tinh thần
quả là đáng quý.
Chỉ có điều không biết có trị tới nỗi chết người không?
Để không đánh rắn động cỏ, phía cảnh sát không cho bác sỹ nghỉ việc. Phòng khám vẫn làm việc như thường, người ra vào không ngớt, nào tiêm thuốc,
nhổ răng, thậm chí là chữa trị nhiều loại bệnh tới độ Diệp Nam Sênh líu
lưỡi. Cô nhìn Cung Khắc, nói bằng khẩu hình miệng, “Toàn năng hơn em.”
Điều khiến người ta thất vọng là cả ngày trời không thấy Đầu to. Hình Bân
sắp phát điên. Dáng người 1 mét 80 ấy đã phải chen chúc trong căn phòng
nhỏ nhất bệnh viện cả ngày rồi, chân có cảm giác sắp gãy rời. Anh ấy hỏi tổ trưởng Cảnh, “Rốt cuộc đã hỏi rõ hay chưa!”
Sắc mặt tổ trưởng Cảnh không tốt cho lắm. Cậu ta vò đầu, nói: “Là 17, hôm nay, không sai mà.”
Trời cuối cùng cũng tối hẳn, tâm trạng bực bội lan dần giữa các cảnh sát.
Hình Bân đang suy nghĩ xem có nên hủy hành động hôm nay hay không thì
đúng lúc này Diệp Nam Sênh đột nhiên ra hiệu cho anh ấy im lặng.
Có người bước vào, là một người đàn ông. Diệp Nam Sênh hơi kéo rèm cửa ra, để lộ một khe nhỏ. Diện mạo của người kia càng hiện rõ trong mắt cô,
hóa ra là “người quen”.
Quý Lý Lý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...