Một đường ống nước gần nơi nào đó trong Đại học Y xảy ra sự cố, nước ngầm
dưới đất men theo giếng phun thẳng lên mặt đường gần đó. Thời tiết ẩm
ướt, mặt đất nhanh chóng đọng lại thành vô số những vũng nước nông sâu
không bằng phẳng, người hay xe đi qua đều nguy hiểm. Mấy cảnh sát giao
thông được phân công đứng ở khắp các ngả đường, hy vọng dựa vào sự chỉ
dẫn không ngừng nghỉ của mình có thể khiến giao thông thông thoáng hơn
một chút.
Nhưng cho dù là vậy, khi chiếc Jeep của Cung Khắc lái
vào sâu trong vườn trường đại học Y thì cũng đã là nửa tiếng sau khi sự
việc xảy ra.
Hiện trường nằm bên bờ hồ Minh Bạn phía sau thư
viện. Cung Khắc đỗ xe cẩn thận, dẫn theo mấy người đi về phía đó. Ngoài
những người hiếm hoi thường ngày tới đây ngủ và tán chuyện ra thì giờ
cũng tập trung không ít người, có giảng viên, cũng có cả sinh viên.
Nhưng vì đã được cảnh sát giăng dây, họ cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa,
những tiếng xì xào bàn tán về cái chết khiến cho bờ hồ bỗng có thêm một
bầu không khí âm u.
“Đông Đông giao cho cô, tôi qua đó xem sao.”
Cung Khắc gửi Đông Đông cho Diệp Nam Sênh, cất bước đi về phía hiện
trường trung tâm.
“Tôi cũng đâu phải hạng ăn không ngồi rồi.”
Diệp Nam Sênh lườm nguýt theo sau bóng lưng Cung Khắc, rồi lại giao Đông Đông cho Vương Diệp, “Trông cẩn thận đấy, tôi đi làm việc đây”.
Thật ra bất luận xuất phát từ mối quan hệ liên đới với cô bạn gái hay thái
độ khao khát quá mức với nghề nghiệp thực tại thì Vương Diệp cũng muốn
qua đó xem sao. Nhưng cậu không có ai để nhờ vả, đành dắt tay Đông Đông, hai người mắt to nhìn mắt bé.
Sau khi trình bày rõ thân phận với người cảnh sát chịu trách nhiệm duy trì trật tự, các cảnh sát nhận được tin nhanh chóng tới đó, “Thầy Cung, có thầy thì tốt quá. Em cũng từng
tham gia phá vụ án 9-21, khả năng của thầy bọn em đều biết, tuyệt đối
đáng tin cậy”.
Người đang nói chuyện là một cảnh sát nam đeo kính với mái đầu chia ngôi giữa. Cung Khắc không có quá nhiều ấn tượng với
cậu ta, thế là anh vòng qua, đi thẳng tới hiện trường trung tâm. Xoay
lưng về phía cậu ta, anh hỏi: “Không phải trinh sát hình sự ư?”.
“Dạ vâng, em thuộc khoa Kỹ thuật, cũng may thầy Cung còn nhớ. Đội trưởng
đội cảnh sát hình sự Công an quận Bính Đông vừa xin nghỉ phép, trong Cục quả thực không còn rút ra được nhân tài nào mới phải gọi em tới, quả
thực là ‘không trâu bắt chó đi cày’ thôi ạ.”
“Ngôi giữa” ai oán, Cung Khắc không để vào tai.
Lúc này, mặt trời vừa hay ngả về Tây một góc ba mươi độ, xuyên qua rặng
liễu bên bờ hồ, rơi xuống thi thể, tạo thành một dấu vết thô mảnh không
rõ ràng.
Trông có vẻ như thi thể vừa được vớt lên không lâu, mái
tóc ướt rượt đã có chỗ kết băng, sắc nhọn áp chặt vào gương mặt Nhiếp
Duy, giống như những con dao nhọn màu đen cắm lên đầu. Cô ấy trợn trừng
đôi mắt tròn xoe, con ngươi sớm đã phình to, trống rỗng đến ghê người.
“Một cô gái cũng xinh xắn mà lại chết như vậy, thật đáng tiếc.” Người lên
tiếng là Diệp Nam Sênh. Cô đã hỏi mượn được dụng cụ của bộ phận pháp y,
cũng đã kiểm tra sơ bộ.
Nạn nhân áo quần chỉnh tề, đầu móng tay
không có vết bầm tím, lỗ mũi, khoang miệng không phát hiện ra cát đọng,
ngoài ra nạn nhân cũng không nắm rong rêu, cát sỏi gì trong tay.
“Phán đoán ban đầu là bị giết hại rồi ném xác xuống hồ. Không phải chết đuối. Nhưng có một vấn đề...” Diệp Nam Sênh quay đầu nhìn “ngôi giữa”, “Thời
tiết Lâm Thủy đã lạnh được một thời gian rồi, một tầng băng dày như thế, cho dù nửa đêm hung thủ có muốn đục tầng băng ra thì tiếng động cũng
không phải là nhỏ. Đừng nói là mấy tên cú đêm trong thư viện, chỗ này
lại gần ký túc xá, lẽ nào không ai nghe thấy? Cứ cho là hung thủ không
đục lớp băng thì nạn nhân đã chạy xuống nước kiểu gì?”.
“Ai là người đầu tiên phát hiện ra cái xác?” Cung Khắc hỏi.
Ngôi giữa chỉ tay, “Là chú Mã, nhân viên vệ sinh của trường”.
Bị gọi lại trước mặt Cung Khắc, chú Mã đã chuẩn bị tường thuật lại cảnh
tượng khiến mình khiếp hồn khiếp vía đó tới lần thứ tư rồi. Nhân viên vệ sinh trong đại học Y Lâm Thủy tổng cộng có bốn người, Đông Tây Nam Bắc
mỗi hướng một người. Mấy hôm nay tuyết rơi, chú ấy dọn dẹp rất khó khăn, khi quét tới bên hồ Minh Bạn thì đã là hai giờ chiều. Chú ấy hơi mệt,
bèn ngồi trên chiếc ghế bên hồ nghỉ ngơi, đấm lưng. Vừa đấm, không cẩn
thận làm rơi mất năm mươi đồng sáng sớm ông chủ vừa đưa.
Phải
biết rằng, người làm lao công tiền lương một tháng cũng chỉ mấy trăm
đồng. Ông Mã thấy tiền bay mất cũng sốt ruột bèn cùng tiền chạy tới bên
hồ. Lúc đó ánh nắng rất rạng rỡ, rạng ngời chiếu lên mặt hồ kết băng.
Năm mươi đồng nằm trên mặt hồ, cách bờ khoảng năm sải tay. Ông Mã cắn
răng bò lên mặt hồ.
Trên băng có tuyết, ông Mã cứ bò như vậy,
tuyết dính cả lên quần áo. Tốn rất nhiều sức lực, cuối cùng ông đã cầm
lại được tờ năm mươi đồng. Ông Mã vốn là người lao động chân tay, không
mất tiền đối với ông đã là chuyện đáng mừng rồi. Thế là ông nằm bò trên
mặt băng, cười hì hì ngốc nghếch. Vừa cười ông đã ngây dại luôn.
Dưới lớp băng bị ông nằm bò ra lau sạch có một gương mặt trắng nhợt đang
trôi nổi ngay phía dưới người ông, lúc gần lúc xa. Mái tóc đen lan rộng
ra bốn phía xung quanh như tảo biển. Gương mặt ấy trắng dã, con ngươi
trợn to, mất hết tiêu điểm.
“Quá trình đại khái là như vậy...”
Ông lão thật thà phúc hậu kể xong, bèn bưng mặt. Ông sợ hãi. Từng này
tuổi rồi nhưng đây là lần đầu ông và người chết “mặt đối mặt”. Ông không biết quãng đời còn lại của mình có thể quên được đôi mắt kinh người ấy
không. Cung Khắc vỗ vai chú Mã, “Cảnh sát nhất định sẽ nhanh chóng phá
án”.
Tiễn chú Mã đi, Cung Khắc quay đầu lại nói với Ngôi giữa, “Sắp xếp người trợ giúp điều chỉnh tâm lý cho chú Mã”.
“Có cần thiết không ạ?” Ngôi giữa tỏ vẻ không tán đồng.
Câu trả lời của Cung Khắc cũng rất ngắn gọn, “Trừ phi cậu đã quên chuyện của Lý Tôn Nghĩa”.
Tận mắt chứng kiến cái chết sau này có thể sẽ kéo theo rất nhiều điều bất
hạnh, việc cảnh sát phải làm không chỉ là bảo vệ chính nghĩa mà còn là
bảo vệ hạnh phúc cho nhiều người hơn nữa.
Ngôi giữa như đụng phải đinh, bị quở trách đành đi tới phía sau lưng Diệp Nam Sênh, ngó đầu xem cô khám nghiệm tử thi, “Bác sỹ Diệp, nạn nhân này sao trắng quá vậy,
ngâm trong nước mà trắng vậy cũng hơi bất thường đấy”.
“Ghen tị hả?” Diệp Nam Sênh phì cười, “Rút cạn hết máu trên người cậu đi, cậu sẽ trắng y như vậy”.
Bước tiếp theo của việc khám nghiệm được tiến hành trong nhà để xác lộ thiên tại nhà tang lễ quận Bính Đông.
Bính Đông là một quận mới, các thiết bị khám nghiệm pháp y còn chưa được đầy đủ, thậm chí cả máy chụp cơ bản cũng khó khăn, nói gì tới phòng để xác. Từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc giải phẫu, Diệp Nam Sênh mất tổng cộng
hai tiếng đồng hồ. Khi cô kêu ngừng với người cảnh sát phụ trách ghi
hình, ngón tay gần như đã không còn cảm giác.
Cung Khắc đi đâu đó giữa chừng lúc này quay lại, trong tay có thêm hai cốc trà bằng inox
kiểu Phục cổ, được sơn trắng, bên trên lần lượt viết một hàng chữ cong
cong màu đỏ: Kỷ niệm lao động giỏi.
Điểm duy nhất khác biệt của hai chiếc cốc là một cái năm 1952, cái còn lại năm 1953.
Người cảnh sát ghi hình xong chẳng biết đã trốn vào đâu cho ấm rồi, Cung Khắc đưa cho Diệp Nam Sênh một cốc, mình cầm một cốc.
“Cầm thứ này, tôi có một cảm giác.” Diệp Nam Sênh cầm chiếc cốc trong tay,
cảm nhận được hơi ấm truyền tới, “Có biết là gì không?”.
Cung
Khắc nhìn chằm chằm vào thi thể của Nhiếp Duy, trầm mặc. Diệp Nam Sênh
cũng không để tâm, chỉ tự nói một mình: “Học pháp y hai mươi năm, sớm
muộn cũng trở về trước thời kỳ Giải phóng”.
Đó là câu nói của mẹ
cô, Mục Trung Hoa - một pháp y đã có thâm niên mấy chục năm trong nghề.
Pháp y không phải nghề mà trình độ của bạn càng cao thì môi trường làm
việc sẽ tương đương như vậy. Thậm chí nhiều lúc, đối với pháp y mà nói,
định luật thích hợp với đại đa số ngành nghề ấy lại hoàn toàn trái
ngược, kỹ thuật và trình độ càng cao thường sẽ gặp phải những hoàn cảnh
càng thô sơ và tồi tàn.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu dùng để bổ sung
nguồn sáng bắt đầu không đủ, nó nhấp nháy càng khiến cho nơi đây thêm
tăm tối, nhưng ánh sao trên đỉnh đầu thì mỗi lúc một sáng rõ. Diệp Nam
Sênh cầm cốc nước trong tay, nói với Cung Khắc kết quả khám nghiệm của
mình ngay dưới bầu trời.
“Xác nạn nhân không thể hiện vết thương
bên ngoài, bên cổ vai trái phát hiện có phản ứng thể sống, có xuất huyết dưới da, giống như bị đè khi còn sống. Ngoài ra, một diện tích lớn phần cơ thể men theo cánh tay trái của nạn nhân có dấu hiệu của phản ứng thể sống, bước đầu suy đoán do chiếc áo lưới của nạn nhân đè lên lưu lại.
Cò về nguyên nhân tử vong, hì hì...” Diệp Nam Sênh cười khẽ, “Cung Khắc, anh có tin thật sự có ma cà rồng tồn tại không?”.
Vết thương trí mạng của Nhiếp Duy nằm ở bốn vết thương có dạng lỗ ở phía bên phải cổ,
xuyên thẳng vào động mạch, máu men theo bốn cái lỗ đó bị rút cạn, chỉ
còn để lại một dấu mờ, không lưu lại một giọt máu nào.
Sáng
sớm ngày hôm sau, trong cuộc họp của tổ chuyên án Công an quận Bính
Đông, Phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự mang theo quầng mắt thâm xì
cùng mọi người báo cáo tình hình vụ án.
Nạn nhân Nhiếp Duy, nữ,
25 tuổi, sinh viên năm thứ tư khoa Dược liệu học và Y học dự phòng Đại
học Y Lâm Thủy. Sáng sớm ngày 11 tháng 11, các bạn học cùng ký túc xá
phát hiện cô ấy mất tích, buổi chiều thầy giáo phụ đạo của Nhiếp Duy báo án. Buổi chiều ngày 12, thi thể nạn nhân được phát hiện bị phong kín
dưới hồ Minh Bạn phía sau thư viện trường Đại học Y. Cô ấy là một người
có tính cách cô độc, ngoại trừ đa số thời gian lên lớp học bình thường
thì đều tới thư viện hoặc ở lại ký túc xá ôn bài. Nghe các bạn cùng
phòng phản ánh, Nhiếp Duy có dự định thi nghiên cứu sinh. Một điểm đáng
nghi là thành tích của Nhiếp Duy bao năm qua ở trường vẫn xếp thứ nhất
nhưng lại không hề có dự định đi du học, mà theo tiền lệ trước đây của
Đại học Y Lâm Thủy, với thành tích của Nhiếp Duy thì hoàn toàn có thể đỗ nghiên cứu sinh, vốn không cần liều mạng như vậy.
“Thế nên tôi
đang suy nghĩ xem liệu có phải giữa các suất nghiên cứu sinh của trường
có tranh chấp từ đó nảy sinh động cơ giết người hay không?” Vì sự thể
hiện không tốt của bản thân ngày hôm qua mà bây giờ Ngôi giữa rất nhiệt
tình. Cậu ta ngồi bên cạnh Cung Khắc, đưa ra ý kiến.
Cung Khắc một lần nữa dùng sự im lặng để khéo léo phản bác Ngôi giữa. Anh tiếp tục nghe lời tường thuật của Phó đội trưởng Trần.
Nhiếp Duy tính tình cô độc, trong trường gần như không có bạn bè, người duy
nhất qua lại với cô ấy là Vạn Vi Vi - nữ sinh năm ba khoa Truyền thông
trường Đại học Tổng hợp Lâm Thủy, cách Đại học Y Lâm Thủy hai con đường
lớn. Nhưng theo điều tra, khoảng thời gian từ lúc Nhiếp Duy mất tích cho tới khi phát hiện ra xác của cô ấy, Vạn Vi Vi vẫn luôn ở nhà cùng người thân, có người làm chứng.
“Người thân với cô ấy không có mặt
tại hiện trường, nhưng một người không thân sao lại khiến Nhiếp Duy ăn
mặc nghiêm chỉnh như vậy đi gặp mặt, sau đó còn cam tâm tình nguyện bị
giết, không có một chút phản kháng nào?” Ngôi giữa bắt đầu phát điên.
Sáng sớm nay, cậu đã liên lạc với Diệp Nam Sênh, hỏi kết quả đại khái
của việc khám nghiệm tử thi. Lúc đó có mấy số liệu chưa được hoàn thiện, Diệp Nam Sênh đã nói với cậu những gì đã phát hiện được.
Phó đội trưởng gấp sổ lại, nét mặt ủ dột, “Theo những chứng cứ nắm bắt được
trước mắt, chúng ta hoàn toàn không có đầu mối nào về hung thủ”.
“Không chỉ có vậy.” Cung Khắc đã nhắm mắt rất lâu chợt lên tiếng, “Thứ nhất,
hung thủ là người rất thân của nạn nhân. Thứ hai, nạn nhân cam tâm tình
nguyện bị giết. Thứ ba, nạn nhân từng có một người bạn trai rất thân
thiết, hai người họ đã chia tay khoảng nửa năm rồi”.
Cam tâm tình nguyện bị giết, một sinh viên ưu tú tính cách khép kín lại có một người bạn trai cũ thân thiết, hai người họ còn đã chia tay hơn nửa năm? Những điều thoạt nhìn đề không có căn cứ xác thực này lại được nói ra từ
miệng Cung Khắc, lập tức khiến phòng họp nhỏ dậy sóng.
Không chỉ có vậy.
“Xuất phát từ một động cơ đặc biệt nào đó mà hung thủ nảy sinh ý định giết
người, có tính tiếp diễn hay không còn chưa rõ. Nếu tôi đoán không nhầm, nếu phía cảnh sát không tranh thủ hành động, số nạn nhân sẽ còn tăng
lên.”
Cung Khắc đưa danh thiếp cho Ngôi giữa, bên trên có tên của năm người, trong đó bao gồm cả cô bạn gái nhỏ của Vương Diệp - Tiểu
Khiết.
Đây là một vụ án giết người rùng rợn có mục đích rõ ràng,
chứng cứ chính là thủ đoạn giết người của hung thủ, bốn dấu răng dùng để hút máu.
Trên đời này thật sự tồn tại ma cà rồng sao? Thật sự có lời nguyền ma cà rồng ư? Đương nhiên là không.
Ngôi giữa tỏ ra khó khăn, “Tất cả số người dùng được ở chỗ chúng em chẳng đáng là bao mà còn phải bảo vệ thêm năm người?”.
“Không đủ nhân lực là lý do để không phá án ư?” Một giọng quát nghiêm nghị
vang lên ngoài cửa phòng họp. Một tháng rồi không gặp, Đới Minh Phong
trông đã có tinh thần hơn nhiều. Anh nhìn về phía Ngôi giữa, ánh mắt sắt bén.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...