Đợi đến khi Lạc Văn Viễn đi đến gõ cửa, Lạc Tử Tinh mới phát hiện, sắc trời đã nhá nhem tối, đến giờ cơm chiều, cô vội vã soi gương sửa soạn tóc tai, sau đó cố gắng bày ra vẻ mặt dễ nhìn mới ra ngoài: "Ba, con xin lỗi, tại vì chăm chú làm bài tập quá nên quên nấu cơm, tối nay cha muốn ăn cái gì?"
"Tiểu Tinh, tâm trạng con không tốt sao?" Hiểu con gái không ai bằng cha, Lạc Văn Viễn liếc thấy vẻ mặt ngụy trang của Lạc Tử Tinh.
Lạc Tử Tinh vẫn còn cố gắng giãy dụa một chút, làm bộ như không hiểu: "Cha, cha đang nói cái gì vậy."
"Đêm nay không cần làm cơm, cha đã định mua đồ ăn ngoài rồi, là sườn kho tàu Tiểu Tinh thích ăn nhất." Trên mặt Lạc Văn Viễn mang theo nụ cười hòa ái, mặt ông tuy rằng đã trải qua sương gió, nhưng mơ hồ có thể thấy được rằng ông đã từng rất đẹp trai.
Lạc Tử Tinh không chống cự nữa, có chút thấp thỏm và thất vọng, nói: "Cha, thành tích của con bị giảm sút rồi."
"Là vì chuyện làm thêm sao?" Lạc Văn Viễn nói trúng tim đen.
"Làm sao cha biết?" Lạc Tử Tinh kinh ngạc kêu lên, cô chưa từng nói cho cha biết mà.
Lạc Văn Viễn cười nói: "Bởi vì dì của con nói cho cha biết hết rồi. Tiểu Tinh, con có biết, cho tới bây giờ cha chưa từng yêu cầu con làm việc con không thích làm, nếu con thích âm nhạc, thích ca hát, cha cũng sẽ dốc toàn lực giúp đỡ con. Nhưng mà, mỗi một lựa chọn, cũng đều có mạo hiểm, con phải xác định bản thân có thể gánh vác được kết quả của việc thất bại. Mà nỗ lực học tập, là một con đường ít mạo hiểm nhất, tuy rằng trong tương lai có khả năng con sẽ phải làm một vài công việc mà bản thân không thích, nhưng mà là cha mẹ, hi vọng nhất chính là con cái mình có thể an ổn cả đời. Cho nên Tiểu Tinh à, cha sẽ không ép con, nếu con xác định đi con đường kia, thì cứ nói cho cha một tiếng, cha sẽ đồng ý."
"Cha." Lạc Tử Tinh cảm thấy hôm nay mình yếu ớt khác thường, nước mắt luôn không tự giác mà xuất hiện.
Cô biết đi âm nhạc con đường này sẽ cô độc như thế nào, cô biết không phải mỗi một ước mơ đều sẽ thành hiện thực, giống như cha cô, tài hoa hơn người, lại chỉ vì một việc ngoài ý muốn khiến giấc mơ bị cắt đứt, mà cô thì không thể gánh vác mạo hiểm như vậy, không phải vì riêng bản thân, còn là vì cha, vì gia đình bọn họ.
"Con sẽ học tập thật tốt." Lạc Tử Tinh cố gắng nuốt nước mắt trở về, kiên định nói, "Nhưng mà việc làm trợ lý, con cũng sẽ không bỏ qua, bởi vì con ký thác giấc mộng của bản thân lên bọn họ, sau khi bọn họ thành công, cũng sẽ là một loại khích lệ đối với con."
"Được." Lạc Văn Viễn cười gật đầu.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, Lạc Tử Tinh vội vàng nói: "Con đi mở cửa, có phải đồ ăn mua ngoài đến không."
Lạc Văn Viễn chuyển động xe lăn vào phòng ngủ.
"Cậu..." Chữ chào bị ngăn cản trên bờ môi, Lạc Tử Tinh kinh ngạc nhìn người trước mặt.
"Tiểu Tinh, chúng ta đến đưa đồ ăn mua ngoài." An Triệt cười hì hì, giơ hộp trong tay lên.
Lạc Tử Tinh nhận lấy, biểu cảm bất đắc dĩ nhìn An Triệt, Diệp Hiên Nhiễm và Úy Trì An Minh, nghi ngờ nói: "Các cậu ... Tại sao lại đến đây."
"Nhiễm lo lắng cho cậu." Vẫn là An Triệt làm đại diện phát biểu, "Nghe An Minh nói cậu không muốn làm trợ lý nữa, gọi điện cũng không liên lạc được. Đi tới cửa đang muốn nhấn chuông thì nhìn thấy anh trai đưa đồ ăn mua ngoài đến, cho nên mới đoạt mất việc của anh ấy."
Vẻ mặt Diệp Hiên Nhiễm vẫn bình tĩnh, nhìn Lạc Tử Tinh không nói chuyện. Lạc Tử Tinh vốn muốn cười, chống lại Diệp Hiên Nhiễm lại không cười nổi, cúi đầu xuống, có chút áy náy. Nhưng mà lúc đó cô vẫn chưa nghĩ ra là phải làm như thế nào, không biết sau khi nghe điện thoại nên nói cái gì, cho nên mới trốn tránh, không phải cố ý.
Úy Trì An Minh cười giải vây: "Tốt lắm, Nhiễm, có cái gì thì nói ra đi, tớ tin là Tiểu Tinh có nỗi khổ gì đó, không phải cố ý."
Lạc Tử Tinh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen láy như ngọc của Diệp Hiên Nhiễm, nỗ lực biểu đạt cảm xúc, đúng vậy, đúng vậy, cô đúng là nhất thời chui vào ngõ cụt, không phải cố ý trốn tránh.
An Triệt cũng cười: "Nhưng mà Tiểu Tinh khiến chúng ta phát hoảng, dù thế nào cũng nên bồi thường một chút."
"Sao, bồi thường thế nào?" Lạc Tử Tinh dè dặt cẩn trọng.
"Vậy phạt cậu hát cho bọn tớ nghe, ngay tối ngày mai nhé, hát đến khi chúng tớ cảm thấy vui vẻ mới được tha." An Triệt làm mặt quỷ trêu cô.
"A? Không cần phải vậy chứ..." Lạc Tử Tinh làm vẻ mặt cầu xin, để cô ca hát ở trước mặt bọn họ, thật đúng là múa rìu qua mắt thợ, cô nhìn Úy Trì An Minh cầu cứu, lại phát hiện anh mỉm cười, không nói giúp cô, hiển nhiên là đồng ý với đề nghị của An Triệt.
Lại nhìn Diệp Hiên Nhiễm, a, tuy rằng sắc mặt anh có tốt hơn một chút, nhưng mà vẫn phụng phịu như cũ, Lạc Tử Tinh thở dài, phản kháng không có hiệu quả chỉ có thể làm theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...