Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

An Triệt đã mở miệng nói, những lời nói tiếp theo cũng thật thông thuận: "Có đôi khi tôi cảm thấy bản thân chính là Antony dưới ngòi bút của Tiểu Vương Tử, mỗi ngày đều trôi qua cực kỳ vui vẻ náo nhiệt, nhưng mà vừa kết thúc luyện tập, tôi lại trở về nguyên hình, toàn bộ thế giới chỉ có bản thân tôi tồn tại, loại tương phản này, tôi thật sự không chịu nổi. Hơn nữa đã học cấp ba, áp lực quá lớn, gia đình tôi kỳ thực... Luôn luôn không muốn tôi đi theo con đường âm nhạc này, bọn họ càng hi vọng tôi có thể kế thừa gia nghiệp, nhưng mà tôi không thích, tôi thích âm nhạc."

"An Triệt..." Úy Trì An Minh gọi cậu một tiếng, "Vì sao không nói với chúng tôi?"

"Nói có tác dụng sao?" An Triệt cười cười, "Ngoài việc khiến cho các cậu cũng cảm thấy khó chịu trong lòng thì có thể giải quyết được vấn đề gì. Hơn nữa nói ra lý do này tôi thật sự rất sợ, nếu không phải hôm nay Nhiễm muốn đánh nhau với tôi, tôi nhất định sẽ không nói ra." Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, An Triệt còn xoay đầu đi, che giấu ngượng ngùng trên mặt.

Đôi lông mày xinh đẹp của Diệp Hiên Nhiễm nhíu lại thật chặt, giống như đang tự hỏi biện pháp giải quyết, Lạc Tử Tinh lại đột nhiên có ý nghĩ: "Hiên Nhiễm, An Minh, các cậu có cần phải về nhà không? Có thể tìm một nhà trọ, các cậu cùng nhau ở lịa đó hay không? Như vậy có thể xua tan cô đơn, còn có thể cùng nhau học tập, giám sát An Triệt nữa. Dì, công ty không ưu đãi cho thực tập sinh sao, có thể xin một cái nhà trọ hay không?"

Lâm Mộng nói: "Không thành vấn đề, nhưng mà Hên Nhiễm và An Minh..."

"Tôi không có vấn đề." Diệp Hiên Nhiễm mở miệng trước, "Tôi cũng là không muốn về nhà lắm, ở cùng một chỗ với An Triệt, tuy rằng cậu ta tương đối phiền, nhưng còn có thể chịu được."

"Tôi cũng có thể, dù sao thì tôi cũng đang ở trong phòng trọ." Úy Trì An Minh theo sau nói.


An Triệt nhìn bọn họ, vẻ không dám tin trong mắt dần dần bị vui sướng thay thế: "Các cậu, là nói thật sao? Không phải đang đùa chứ?"

"Tạo sao vẫn nói lời vô nghĩa như vậy." Diệp Hiên Nhiễm không kiên nhẫn.

Nhưng mà An Triệt lại hoàn toàn không tức giận, cậu đột nhiên bổ nhào qua ôm lấy Diệp Hiên Nhiễm: "Nhiễm, thực xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi cậu, đừng giận tớ, tớ sai lầm rồi."D!Đ!LQĐ

Không đợi Diệp Hiên Nhiễm trả lời đã xoay người ôm lấy Úy Trì An Minh: "Bạn tốt, cảm ơn!"

Cuối cùng An Triệt nhào tới ôm Lạc Tử Tinh: "Tiểu Tinh tớ yêu cậu quá đi, cậu quả thực là ngôi sao may mắn của tớ!" Nói xong còn hôn lên gò má Lạc Tử Tinh một cái.

Lạc Tử Tinh bỗng chốc ngây dại.

An Triệt phản ứng kịp cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng đỏ mặt chạy đi, nói với thầy giáo dạy nhảy: "Thầy Hạ, thực xin lỗi, chúng ta bắt đầu luyện tập lần nữa."

Lâm Mộng cười nói: "Hoàn hảo, cuối cùng cũng giải quyết xong rồi. Tôi sẽ xin công ty cho các cậu một nhà trọ có ba gian."

"Ừ ừ."

Lâm Mộng không hổ là người quản lý xuất sắc, sau khi cô đề nghị, một căn nhà ba gian xa hoa đã được cung cấp cho những nghệ sĩ chuẩn bị ra mắt như họ sử dụng, bởi vì lúc trước đã có người ở, đồ dùng gia đình đều có sẵn, bọn họ chỉ cần mang theo quần áo của mình để thay là có thể đến ở, điều này làm cho An Triệt vô cùng hưng phấn, vội trước vội sau trợ giúp Diệp Hiên Nhiễm và Úy Trì An Minh thu dọn phòng.


Nhưng mà anh chẳng giúp được gì, càng giúp càng hỏng, bị Diệp Hiên Nhiễm đuổi ra ngoài.

Phòng ở rất đẹp, sắc màu ấm áp được giữ lại, có ban công lớn và cửa sổ sát đất, có thể đánh đàn ca hát ở trên sân thượng, còn có vườn cây nhỏ xanh mát, lại tăng thêm sức sống cho ngôi nhà.

Lạc Tử Tinh đã thu xếp giúp bọn họ, hơn nữa còn hẹn mở tiệc tối nay.

Chờ đến khi thu dọn phòng xong, Anh Triệt đã dán áp phích lên chỗ mà cậu ấy đã ngắm từ trước, Lạc Tử Tinh đi vào phòng bếp, buộc tạp dề lại, bắt đầu thuần thục rửa rau nấu cơm.

Lạc Tử Tinh nấu cơm rất ngon, bởi vì muốn chăm sóc tốt cho cha, cho nên cô rất thích nấu ăn, cảm thấy có thể giảm bớt áp lực.

Tối nay cô chuẩn bị thực đơn vô cùng phong phú, nhưng mà cũng khá phiền toái, không còn quá thời gian, không biết có kịp không.

Phía sau hình như có người tiến vào, Lạc Tử Tinh quay đầu nhìn lại, thấy là Diệp Hiên Nhiễm, lập tức cười nói: "Sao cậu lại vào đây, dọn phòng xong rồi sao?"

"Đều thu dọn xong rồi." Diệp Hiên Nhiễm gật gật đầu, đi đến bên cạnh Lạc Tử Tinh giúp cô rửa rau, "Chỗ rau này nên xử lý như thế nào, cắt nhỏ sao?"


"Phải thái, để mình làm được rồi." Nhưng mà Lạc Tử Tinh kinh ngạc phát hiện, Diệp Hiên Nhiễm vậy mà cũng biết nấu cơm, tối thiểu, kỹ thuật thái rau của cậu cũng tốt lắm.

"Nhìn không ra cậu cũng rất lợi hại." Lạc Tử Tinh cười nói.

"Hoàn hảo." Ngón tay Diệp Hiên Nhiễm rất đẹp, khi đánh đàn trông chúng vô cùng trân quý như là ngà voi vậy, nhưng mà bây giờ đang thái rau, lại có cảm giác ấm áp tốt đẹp.

Có Diệp Hiên nhiễm hỗ trợ, động tác của Lạc Tử Tinh nhanh hơn rất nhiều, một lát đã làm xong một món, bắt đầu chuẩn bị món kế tiếp.phuonganhlqd

"Còn cần giúp đỡ không?" Giọng nói của Úy Trì An Minh vang lên ở sau lưng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui