Sổ Tay Dưỡng Thành Đại Hiệp

Mặc dù đây chỉ là nhiệm vụ do giáo chủ nổi hứng bày ra, nhưng bù lại được thu nhận một đứa đệ tử hiếu thuận chăm chỉ như thế cũng đáng mừng, tâm tình của ta rất chi là tốt.

Xoay người chắp tay sau lưng tỏ vẻ thần bí cao thâm khó lường, ta chậm rãi mở miệng.

“Nếu đã như vậy, bắt đầu từ bây giờ ngươi chính là đệ tử của ta. Lạc Vũ là tên của ta, người phải nhớ cho kỹ.”

Còn đến phần thân phận, ta dừng một chút rồi nói tiếp “Ta đã từng là Tả hộ pháp của Thiên Ma giáo, bây giờ coi như là phản giáo, đang bị truy sát ráo riết.”

Mặc dù nội dung ta nói rất kinh người nhưng Y Phong lại không thèm để ý, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi. Nó chỉ nhìn chằm chằm ta, tò mò hỏi “Tại sao sư phụ lại phản bội Thiên Ma giáo?”

Ê ê, chẳng phải ngươi nên chú ý vào điểm chính như là thân phận Tả hộ pháp ma giáo của ta, hay là làm thế nào để né tránh sự truy sát của ma giáo à, tiểu quỷ nhà ngươi mọc ra cái tính bát quái nhiều chuyện từ khi nào vậy hả! Hơn nữa, đúng là ta chưa nghĩ ra lý do tại sao phản bội ma giáo a phắc.


Vì vậy ta không thể nào làm gì khác hơn là quay đầu nghiêng mặt một góc 45 độ nhìn trời “Ngươi không cần biết.”

“Vâng.” Y Phong không hỏi nữa, nhưng lại im lặng, trên mặt còn đeo biểu tình sư phụ người không cần nói đồ nhi cũng hiểu mà.

… Rốt cuộc ngươi đang bổ não cái gì trong đầu vậy hả.

Ta quyết định nhảy cóc qua đoạn này, trực tiếp vào vấn đề chính.

“Ngươi trước đây chưa từng rèn luyện. 11 tuổi mới bắt đầu luyện võ thì đúng là có hơi chậm.”

Nghe vậy, Y Phong nhíu mày lại, nhưng lập tức mỉm cười nói “Nhất định sư phụ đã có biện pháp.”

“Ngươi chắc cú ghê nhỉ.”

“Vâng, bởi vì ta tin tưởng sư phụ mà!”

Mấy cái lời này mà phát ra từ khuôn mặt giống như đúc giáo chủ thì quả là có lực sát thương không hề nhỏ, ta nhịn không được thầm nội thương trong lòng, nhưng mặt không thay đổi lấy ra chai thuốc đã chuẩn bị sẵn.

“Chai thuốc này đúng là có thể nâng cao thể chất của ngươi, nhưng bù lại sẽ có tác dụng phụ cực lớn.”

Nói tới chỗ này, ta liếc nó một cái. Tác dụng phụ của loại thuốc này không phải bất kỳ ai cũng có thể chịu đựng được. Đầu tiên, sau khi uống thuốc này, tuổi tác sẽ tăng thêm mười tuổi, đây không phải là chuyện tốt lành gì, bởi vì cũng tương đương với việc giảm đi mười năm tuổi thọ. Nhưng nếu chỉ có bấy nhiêu đó thì chắc chắn người trong giang hồ sẽ đổ xô đi cướp cho bằng được. Ngoại trừ phương thức điều chế lằn nhằn phức tạp, đòi hỏi nhiều thành phần thảo dược quý hiếm ra, thì thứ hai chính là sau khi uống vào, cơ thể sẽ phải gánh chịu một cơn đau đớn vật vã, đủ để làm cho một người trưởng thành đau đến mức tan rã thần trí. Nếu tâm trí không đủ kiên định, thân thể không đủ cường tráng, thì chẳng khác gì uống thuốc độc tự sát.


Cho nên ta hy vọng nó có thể cự tuyệt.

“Không sao. Muốn cái gì thì phải bỏ ra một cái giá ngang hàng, ta biết mà.” Y Phong nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt nói.

“Cho dù ngươi có thể sẽ chết?”

“Cho dù ta có thể sẽ chết.”

Nhìn sự kiên định trong mắt tiểu quỷ, ta không nói gì nữa, lập tức đưa chai thuốc cho nó.

Y Phong không chút do dự nhận lấy rồi ngửa đầu uống sạch.

Không lâu sau, dược hiệu bắt đầu phát tác, cơn đau giống như đại hồng thủy nhấn chìm toàn bộ cơ thể của nó. Nó không đứng vững, dần dần khuỵu gối xuống rồi ngồi xổm trên đất, đôi mắt vô thần nhìn nóc hang, đôi môi cắn chặt đến rướm máu.


Ta thở dài, xé một miếng vải trên ống tay áo rồi nhét vào miệng nó, phòng ngừa nó cắn lưỡi mà chết, sau đó vòng ra sau lưng nó, vươn tay ôm nó vào lòng, nhỏ giọng an ủi “Không sao, ráng chịu một lát là khỏe.”

Y Phong không nhúc nhích, chẳng qua thả lỏng thân thể tựa lưng vào ngực ta, khẽ ừ một tiếng.

Khi cơn đau chấm dứt thì đã là ba tiếng sau. Ta nhìn Y Phong đã hôn mê một chút rồi đặt nó nằm xuống đất, đứng lên xoa cái eo đau nhức.

Thiệt là— mệt chết đi được, quả nhiên không quen mềm lòng cho lắm. Bất quá tiểu quỷ Y Phong này đã khiến ta nhìn nó với ánh mắt khác.

Tìm một chỗ ngồi xuống, ta vươn tay gãi vành tai, có hơi nhàm chán quan sát tiểu quỷ. Ừm, bây giờ đã không còn là một tiểu quỷ nữa. Thuốc này đúng là thần kỳ, Y Phong đã trổ mã ra hẳn, dáng vẻ bây giờ quả là giống giáo chủ như đúc, giáo chủ à, bộ ngươi thật sự không có con rơi hay anh em sinh đôi thất lạc gì sao?

Mặc dù Y Phong là một đứa bé ngoan nhưng vẫn không thể ngăn ta nhìn gương mặt của nó theo chiều hướng tà ác, nếu như ngươi đã rơi vào tay ta rồi, nên ăn hiếp ngươi hay là bắt nạt ngươi thì mới tốt đây? (có khác gì nhau à)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận