Edit: Lai Nhật Phương Trường
Trong vườn hoa nhỏ của cô nhi viện.
Cách hàng rào sắt, hai bên đối đầu nhau.
Thứ Thứ nắm tay Dung Dung đứng ở bên này hàng rào sắt.
Các ông đứng bên kia hàng rào sắt. Vệ tướng quân treo trên hàng rào, bám chặt hàng rào kẽo kẹt.
Buông cái tay ra cho ta!
Thứ Thứ dắt tay Dung Dung ngẩng cao đầu ưỡn ngực: "Ta là Tạ Từ Chất Tử của nước Tề, các ông chính là các đại thần Lương quốc đã tới đây cùng với Mao Nhung Nhung sao? Vậy vị nào là ông của Mao Nhung Nhung?"
Các ông cau mày, trao đổi ánh mắt với nhau, rất nhanh đã phản ứng lại.
Bọn họ hơi gật đầu: "Chúng tôi đều là thần tử của tiểu bệ hạ, cũng là ông của tiểu bệ hạ."
"A?!" Thứ Thứ há to miệng, có chút kinh ngạc.
Hắn quay đầu lại, kéo bàn tay nhỏ bé của Dung Dung, thì thầm với cậu: "Ngươi không nói với ta là ngươi có tới ba người ông."
Nhấn mạnh, BA NGƯỜI.
Dung Dung chớp chớp mắt: "Ta đã nói với ngươi rồi."
Thứ Thứ bất đắc dĩ: "Không có, ta còn tưởng ngươi chỉ có một người ông."
Ban đầu hắn nghĩ rằng hai chọi một, hắn cùng với Mao Nhung Nhung hai người đối đầu với một ông, tỷ lệ thắng là rất lớn.
Hiện tại biến thành hai chọi ba, tỷ lệ thắng giảm mạnh!
Hai thằng nhãi con thầm thì, các ông nhìn nhìn có chút nghi hoặc.
Không lâu sau, Thứ Thứ nắm chặt tay Dung Dung, quay người nói với bọn họ như tuyên thệ: "Mao Nhung Nhung là bạn tốt của ta, các ông đều là người đến sau, các ông đều là người xấu!"
Dung Dung kéo kéo tay hắn một chút: "Thứ Thứ, ngươi không lễ phép chút nào."
Thứ Thứ nói: "Ta là đang giúp ngươi, họ đều là người xấu."
Vệ Bình Dã không nhịn được nóng nảy: "Này thằng nhóc kia, ngươi đừng có khích bác ly gián!"
Cả người hắn trên hàng rào, hai chân dẫm lên trên, đầu chen vào giữa hai thanh, sẵn sàng trèo vào bất cứ lúc nào quyết một trận tử chiến với tên nhóc đột nhiên xuất hiện này.
Thành công công giữ hắn lại.
Dương Biện Chương vẻ mặt có chút nghiêm túc dò hỏi Thứ Thứ: "Xin hỏi tại sao Chất Tử lại nói như vậy?"
Thứ Thứ hỏi ngược lại: "Là các người ném Mao Nhung Nhung lên núi phải không?"
"Đương nhiên là không rồi." Dương Biện Chương giải thích: "Khi tiểu bệ hạ lên núi, ta bị đày đến Quỳnh Châu, Lý tướng quân trấn giữ biên giới ở Tây Nam, bất lực không thể làm gì. Thành công công ở trong thâm cung càng không biết đến chuyện này."
Thứ Thứ hoàn toàn không thấy sợ, tiếp tục hỏi: "Các người cố tình để Mao Nhung Nhung lên làm hoàng đế vì muốn hắn chịu chết phải không?"
Vệ Bình Dã lạnh lùng nói: "Lão hoàng đế cố ý phong cho chúng ta làm đại thần cố mệnh, muốn để cho chúng ta chịu chết mà!"
Thành công công cũng nói: "Chất Tử, trời đất chứng giám. Dương Thái phó kiêu ngạo biết bao nhiêu, vì tiểu bệ hạ, hắn đã viết thư xin hàng, chuẩn bị đầu hàng nước Tề. Chúng tôi chỉ yêu cầu một sơn thôn xa xôi để nuôi dưỡng tiểu bệ hạ trưởng thành thật tốt."
"Ai ngờ biến cố ập đến, tẩm cung của Bệ hạ bỗng nhiên xảy ra hỏa hoạn, chúng ta mới được đưa tới hiện đại."
Thứ Thứ cau mày: "Thật vậy sao?"
"Tuyệt đối không nói dối."
"Vậy các ngài còn ăn điểm tâm của Mao Nhung Nhung, cậu ta sẽ chết đói!"
"Chúng tôi cũng đã nói với tiểu bệ hạ rồi, về sau tiểu bệ hạ không cần giữ lại điểm tâm cho chúng tôi nữa."
Thứ Thứ hỏi xong hết các vấn đề, hắn liếc nhìn Dung Dung hỏi lại lần nữa: "Thật sao?"
Các ông đáp lời, Dung Dung cũng gật đầu: "Thật đó."
"Các ngài không phải là người xấu."
"Đương nhiên không phải."
"Vậy các ngài sẽ đối xử tốt với Mao Nhung Nhung chứ?"
"Đương nhiên rồi" Vệ Bình Dã lớn tiếng nói.
Dung Dung kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ, ông nói "đương nhiên" kìa!
Thứ Thứ dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc: "Các vấn đề ta đã hỏi xong rồi, ta hiểu lầm các ngài, thật xin lỗi."
Thứ Thứ là đứa trẻ tinh ranh như quỷ* khá có tổ chức và kế hoạch.
(*) Từ gốc: 人小鬼大 – rén xiǎoguǐ dà- Nhân tiểu quỷ đại: nghĩa là còn nhỏ mà có đầu óc thông minh, tinh nghịch, nhiều mưu ma chước quỷ. Thành ngữ này bắt nguồn từ chương 61 trong tác phẩm kinh điển "Thất hiệp ngũ nghĩa" ((七俠五義 trước đó còn có tên Trung liệt nghĩa hiệp truyện (忠烈義俠傳) và Tam hiệp ngũ nghĩa (三俠五義)) của tác giả Thạch Ngọc Côn.
Chẳng qua vì hoàng đế và các đại thần cho hắn ăn quá nhiều khổ nên trong tiềm thức mới có suy nghĩ đề phòng bọn họ.
Cũng chính bởi vì hắn muốn bảo vệ Dung Dung người bạn tốt của mình hắn mới dám dũng cảm đứng ra cùng đối chất với các ông.
Cuối cùng hiểu lầm xin lỗi cũng rất dứt khoát, không tự ti cũng không kiêu ngạo.
Dương Biện Chương và Thành công công đều không để ý, cười nói: "Không sao đâu."
Chỉ có Vệ Bình Dã vẫn treo trên hàng rào, vẻ mặt nhăn nhó, nhìn đi nhìn lại hắn.
Thằng nhóc này càng nhìn càng không vừa mắt.
Thứ Thứ cũng nhìn lại, hoàn toàn không sợ hãi!
Hai người ông muốn kéo Vệ Bình Dã xuống: "Được rồi được rồi, Vệ tướng quân người lớn khoan dung độ lượng*..."
*大人有大量- dàren yǒu dà liàng-Đại nhân (hữu)đại lượng: tục ngữ, đại loại là người lớn có lòng bao dung lớn [tha thứ cho người khác, ko chấp tiểu nhân vân vân. – Nguồn:
Đột nhiên, xa xa truyền tới tiếng còi bén nhọn, còn có tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng hỏi ồn ào.
"Bên kia? Làm gì thế?"
Tiêu rồi, bọn họ bị người ta phát hiện rồi.
Các ông hoảng sợ, Dương Biên Chương bước lên một bước đứng chắn trước mặt họ: "Không sao, ta cùng bọn họ thương lượng."
Vệ Bình Dã còn kẹt trên hàng rào, hắn duỗi dài tay ôm Dung Dung lên, dùng râu cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: "Tạm biệt tiểu bệ hạ, ngày mai ông lại đến xem con nhé."
"Tạm biệt ông."
Dung Dung đưa nửa cánh tay nhỏ lên vẫy vẫy với ông.
Giây tiếp theo, Vệ Bình Dã chui đầu ra từ giữa hàng rào, mỗi tay tóm lấy một đồng liêu rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
"Hai người các ngươi thật là quá thành thật, thật sự muốn ở chỗ này chờ người tới bắt sao? Ta chưa bao giờ thấy ai ngốc đến thế."
Dung Dung đứng ở bên trong hàng rào, vẫy vẫy tay với họ: "Tạm biệt."
Thứ Thứ kinh hãi nhìn bọn họ rời đi.
Vệ Bình Dã xách hai đồng liêu chạy một mạch như điên, di chuyển một cách thần kỳ, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Các ông của Dung Dung so với tưởng tượng của hắn không hề giống nhau chút nào.
Dung Dung hỏi hắn: "Thứ Thứ, ngươi sẽ nói cho người khác biết sao?"
"Sẽ không." Thứ Thứ dẫn cậu quay lại. "Lo cho ta không bằng lo cho chính ngươi đi, ngươi là tên ngốc, nhất định sẽ không cẩn thận để lộ ra."
"Ta cũng sẽ không." Dung Dung lắc đầu cười. "Chỉ cần Thứ Thứ không nói, Dung Dung cũng sẽ không nói."
(Đọc bản edit tại: lainhatphuongtruong1403.wordpress.com hoặc wattpad lainhatphuongtruong để ủng hộ mình nhé!)
***
Hai nhóc con kéo tay nhau, quay lại sân chơi.
Các bạn nhỏ khác trên sân chơi đã bùng nổ rồi.
Thấy Thứ Thứ đã trở lại, chúng nhanh chóng vây quanh hắn hỏi: " Anh Thứ không phải đã nói chúng ta cùng nhau chơi đuổi bắt sao? Anh đi đâu vậy?"
Thứ Thứ chớp chớp mắt, chưa kịp nói chuyện thì các bạn nhỏ khác đã nhìn thấy hắn nắm tay Dung Dung: "Dung Dung không chơi đuổi bắt với chúng ta! Anh đi bắt cậu ấy làm gì? Cậu ấy không tham gia trò chơi này mà!"
Các bạn tức đến dậm chân.
"Bọn tớ ở đây chạy-rất-lâu, kết quả cậu không đi bắt người, làm bọn tớ như đứa ngốc vậy!"
Các bạn vô cùng hưng phấn chạy vòng vòng loạn quanh sân, vậy mà không phát hiện, người đuổi bắt bọn họ đã không còn ở đấy.
Thứ Thứ cùng Dung Dung nắm tay nhau, bị các bạn vây xung quanh, ngượng ngùng sờ sờ đầu nhỏ của đối phương: "Xin lỗi, chúng ta chơi lại lần nữa nhé."
Các bạn nghiêm túc nói: "Không chơi nữa, bọn tớ giận rồi."
——Đây là đại hội phê bình Mao Nhung Nhung và Mao Thứ Thứ, hai người các cậu nghiêm túc một chút!
"Nếu cậu thích chơi với Dung Dung đến vậy thì cứ chơi với Dung Dung đi. Chỉ hai người chơi với nhau thôi."
Thứ Thứ cool ngầu gật đầu: "Được nhé."
——Thứ Thứ người đang tiếp nhận phê bình đáp lại, không may chọc gận các bạn khác.
Các bạn:?!!!
Bọn họ thực sự tức giận rồi!
Dung Dung suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Các cậu đừng tức giận nữa, chúng ta chơi trò khác đi."
Các bạn hỏi cậu: "Chơi cái gì?"
"Ừm..." Dung Dung sờ yếm nhỏ của mình, lấy từ trong túi ra bông hoa hướng dương nhỏ mà ông Vệ đã tặng.
Cậu giơ bông hoa hướng dương nhỏ lên cao và nói: "Chúng ta cùng trồng hoa nhé!"
Các bạn lập tức liền bị hoa thu hút nhanh chóng quên mất mình còn giận, vây xung quanh.
Một nhóm người "hộ tống" bông hướng dương nhỏ đi ra bãi cát.
"Dung Dung, cậu tìm được bông hoa này ở đâu thế? Ở cô nhi viện sao?"
"Không phải nha, là ông của tớ..."
Thứ Thứ kéo ống tay áo của Dung Dung, nhắc nhở cậu, không thể lộ ra!"
Dung Dung phản ứng lại: "Ừm...trước đây ông đã tặng cho tớ, tớ mang từ bên ngoài vào đây."
Các bạn không nghi ngờ chút nào: "Bọn tớ cũng muốn, cậu có thể xin ông cho bọn tớ một bông được không?"
"Ông của tớ... chỉ có một bông hoa." Dung Dung cười với bọn họ, lộ ra hàm răng trắng như hạt gạo nhỏ, "Nhưng mà chúng ta có thể cùng nhau trồng hoa."
Dung Dung ngồi xổm xuống bãi cát, dùng ngón tay chọc một lỗ nhỏ trên cát rồi trồng hoa hướng dương nhỏ vào đó.
Dung Dung ép chặt cát: "Như vậy là được rồi, còn cần chút nước nữa."
"Được." Các bạn sôi nổi đứng lên hành động "Bọn tớ đi lấy nước!"
Đúng lúc này Thứ Thứ đút tay vào túi cool ngầu nói: "Dùng nước bọt là được rồi."
Dung Dung và các bạn:?!!!
Mọi người nhanh chóng ôm lấy Thứ Thứ, đẩy hắn sang một bên.
Tránh xa hoa hoa nhỏ bé một chút!
_______Hết chương 18_______
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...