Trâu Hàn bước vào sân nhỏ, nhìn thoáng qua liền thấy Thích Ca.
Y đang nằm chợp mắt trên chiếc ghế mây cạnh hàng trúc, khóe miệng ngậm một đóa hoa đào, trên đỉnh đầu nở rộ một đóa phấn hồng, sắc mặt vốn tái nhợt vì bệnh cũng được tô lên màu khỏe mạnh.
Trâu Hàn lập tức nghĩ tới câu thơ mà tất cả mọi người đều biết: Mặt người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau*.
*Câu thơ nguyên bản là “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng”.
Xuất phát từ bài thơ Đề đô thành nam trang (Đề tích sở kiến xứ) của Thôi Hộ.
Gió thổi hiu hiu, có cánh hoa nở rồi rơi, ngăn cách khu vực nho nhỏ ấy thành một thế giới độc lập tuyệt mỹ.
Trâu Hàn đứng ở cửa, nhất thời không dám bước tới làm phiền.
Mãi đến khi chủ tiệm tới hỏi muốn lên đồ ăn chưa, Thích Ca mới mở mắt ra.
Trâu Hàn đi tới, chọn một bàn gần cây hoa đào rồi ngồi xuống, “Mày không cần phải đi làm à?”
“Hôm nay không bận.” Thích Ca cuốn lấy cánh hoa bên khóe môi vào trong miệng, nuốt xuống.
Trâu Hàn hoài nghi nhìn y, “Ăn ngon lắm hả?”
“Ngọt.” Thích Ca nói.
Trâu Hàn không tin, chộp lấy một cánh hoa nhét vào miệng, sau đó… cậu phun cánh hoa vào thùng rác, chà chà miệng.
“Rõ ràng là vừa đắng vừa chát.” Trâu Hàn bất mãn nói.
Mặt mày Thích Ca sáng sủa, khóe miệng cong lên, “Mày không nếm ra được vị ngọt.”
Trâu Hàn không muốn thảo luận chuyện vị giác khác biệt với y, “Nếu đã không bận thì sao không nghỉ thêm hai ngày nữa?”
“Chán bỏ xừ.” Thích Ca không nhiều lời, hỏi lại cậu, “Sao mày lại chịu đến đây thế này? Có việc gì không?”
“Đến thăm mày.” Trâu Hàn rất hưng phấn, “Tiện thể tới nói với mày là nếu sắp tới không có chuyện gì thì tao chuẩn bị bế quan.”
Thích Ca nhướng mày, “Cuối cùng mày cũng định chuẩn bị cho quyển sách mới à?”
Mỗi lần Trâu Hàn chuẩn bị cho quyển sách mới thì đều phải “bế quan”, không tiếp xúc hay liên hệ với bên ngoài, nếu không có chuyện gì quan trọng thì cậu tuyệt đối không xuất hiện.
Cách thức cậu “bế quan” có đủ các kiểu kỳ lạ quái gở, có khi là tự nhốt mình trong nhà điên cuồng viết lách, có khi là đi du lịch, có khi lại trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt tất cả mọi người…
“Đúng rồi.” Trâu Hàn đẩy đẩy cặp kính gọng đen mới toanh, “Lần này chắc sẽ khá lâu.”
Thích Ca đã rất lâu không thấy dáng vẻ vui sướng hưng phấn của cậu, “Lần này mày định viết về cái gì?”
“Về nam thần.” Trâu Hàn cười tủm tỉm nói.
Thích Ca: “…”
“Mày còn có nam thần nữa hả?” Thích Ca tỏ vẻ không thể tin được.
Mắt nhìn của Trâu Hàn cao tới mức Thích Ca thường lo lắng cậu sẽ phải sống cô đơn cả quãng đời còn lại.
“Tình nhân trong mộng của tao.” Trâu Hàn xoay xoay bả vai, “Tao từng nói với mày rồi đúng không, tao thường nằm mơ thấy ảnh.”
Thích Ca quả thật đã từng nghe cậu nói đến, thế nhưng coi một người còn không được tính là nhân vật giả tưởng trong sách như thế thành nam thần thì tuyệt đối chỉ có mỗi mình Trâu Hàn mà thôi.
“Thế nhân vật chính còn lại là bản thân mày luôn hả?” Thích Ca hơi tò mò, “Chẳng phải mày kêu tự viết mình thành vai chính rất xấu hổ sao? Nhưng nếu không tự cho mình thành vai chính thì mày nỡ ghép cặp nam thần mày với người ta à?”
Trâu Hàn vỗ tay cái bốp, “Tao đang rối ngay chỗ đó đây này, nên mới muốn bế quan suy nghĩ cho kĩ.”
Thích Ca: “…”
“Chậc, tao không cần biết mày muốn bế quan kiểu gì, điện thoại phải mở máy 24/24, nếu muốn ra ngoài một mình thì phải mang vệ sĩ theo.” Thích Ca nhấn mạnh, “Có việc gì thì gọi điện cho tao.”
“Yên tâm đi, tao biết mà.” Trâu Hàn dừng lại, nhớ tới một chuyện, “À mà mày còn định mua chiếc xe lần trước mày nhìn trúng không? Cần tao giúp mày trước khi tao bế quan không?”
Thích Ca do dự một chút, cự tuyệt, “Thôi, tạm thời không mua.”
“Tao cũng thấy chiếc đó không tốt lắm.” Trâu Hàn nói, “Thế mày định mua chiếc nào?”
“Tạm thời không đổi xe.” Thích Ca cười khổ một tiếng, “Có thể tao sắp thất nghiệp rồi, phải tiết kiệm tiền.”
Trâu Hàn kinh ngạc, “Mày thất nghiệp?? Không phải mày vừa mới ký được một đơn hàng lớn à… À, có liên quan tới tên người yêu của mày hả?”
Y lười không thèm che giấu làm chi nữa.
Thích Ca gật gật đầu, xem như thừa nhận.
Trâu Hàn nhíu mày, “Người kia muốn trả thù mày hay…”
“Là tao tự muốn từ chức, không liên quan tới hắn ta.” Thích Ca lập tức nói, “Tao chỉ cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vầy thì ai cũng xấu hổ, không cần phải thế.”
Ý bênh vực trong lời y quá rõ ràng, Trâu Hàn còn muốn nói gì đó thì Thích Ca đã lập tức nói, “À đúng rồi, đúng là tao có việc muốn nhờ mày.”
Y cúi đầu mở điện thoại ra mân mê một lúc.
Di động của Trâu Hàn vang lên một tiếng, vừa nhìn thì thấy là có thông báo.
Thích Ca chuyển qua cho cậu hai mươi vạn.
“Chi phí điều trị quý sau của An Chi, mày đi thăm nó giùm tao, có tình huống gì thì báo cho tao một tiếng.” Thích Ca chơi chơi di động, có chút lơ đãng.
Trâu Hàn cau mày, “Năm năm nay tháng nào mày cũng tới thăm nó, lần này…”
“Tao đã đi suốt năm năm rồi, giờ lười một lần cũng không được à?” Thích Ca ngắt lời cậu.
Vừa lúc phục vụ mang đồ ăn lên, Trâu Hàn liền không nói nữa.
Thích Ca gấp gáp đẩy đồ ăn qua phía cậu, “Nếm thử đi, món lươn mày thích này.”
Trâu Hàn hiểu ý nói sang chuyện khác, “Mày muốn đổi xe thì cứ nói, tao mua trước cho mày.
Dù sao thì với năng lực của mày không khó để tìm việc.”
“Không cần, tao…” Miếng đậu bắp Thích Ca giơ đũa kẹp lấy đột ngột rớt xuống mâm đồ ăn, vẻ mặt y cứng ngắc.
“Sao thế?” Trâu Hàn ngồi đưa lưng về phía cửa, cậu quay đầu khó hiểu nhìn theo đường mắt của Thích Ca, sao đó vẻ mặt còn khoa trương hơn so với Thích Ca.
Lộc Nhất Bạch mặc một bộ âu phục màu xám nhạt đứng ngay cửa, hắn đảo mắt, đi thẳng tới bàn của Thích Ca.
Đồ ăn tiệm này ngon, giá lại rẻ, quang cảnh chung quanh cũng tốt, việc kinh doanh luôn rất phát đạt, lúc này đã không còn chỗ trống.
“Không còn chỗ, có thể ngồi chung bàn không?” Lộc Nhất Bạch đứng bên cạnh hỏi.
Ông chủ tiệm này sẽ không giúp khách kiếm chỗ ngồi, nếu không có chỗ thì sẽ không tiếp, khách phải tự đi mà nói chuyện.
Thích Ca liếc mắt nhìn Trâu Hàn một cái, Trâu Hàn vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ, đôi mắt to tròn trừng lớn, một hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
Thích Ca đành phải gật đầu, bàn bốn cạnh chỉ có hai người ngồi, y chẳng tìm được lý do nào để từ chối cấp trên.
“Cảm ơn.” Lộc Nhất Bạch nói lời cảm tạ, ngồi xuống bên cạnh y.
Phục vụ rất bận, chưa kịp đưa menu tới bàn này, không khí khá xấu hổ, Thích Ca đành phải tìm chuyện để nói, “Sao ngài lại biết tới nơi như thế này vậy, sếp Lộc?”
Tiệm ăn này cách công ty khá xa, cũng không nằm gần đường lớn, nếu không có người quen thì rất khó để tìm được.
“Trịnh Hàn nói cho tôi biết, đáng tiếc là hắn không thể đích thân dẫn tôi tới đây.” Lộc Nhất Bạch nói.
Thích Ca giật giật khóe miệng, chính anh đuổi người ta về nhà nghỉ hưu sớm, còn nói gì mà “đáng tiếc”?
Cơ mà Trịnh Hàn kia thích khoe khoang phô trương vậy sẽ tới nơi này ăn cơm thật sao?
“Chỗ tốt như vầy, sao cậu lại giấu giếm không nói cho tôi biết thế?” Lộc Nhất Bạch cười hỏi lại.
Ngữ khí này giống như quan hệ giữa hai người rất tốt vậy.
Thích Ca hoang mang khó hiểu ngẩng đầu lên, nụ cười của Lộc Nhất Bạch tuy rất nhẹ và nhạt, nhưng lại là một nụ cười thực sự.
Thích Ca hoảng hốt cảm thấy như ý thức mình rối loạn, rõ ràng mới mấy tiếng trước hắn còn giận dữ đuổi mình đi, tại sao bây giờ lại như không có việc gì?
Lộc Nhất Bạch bây giờ đúng là hỉ nộ vô thường.
Thích Ca há miệng thở dốc, đúng lúc phục vụ tới đưa menu, y liền lướt qua vấn đề không biết nên trả lời thế nào kia, “Ngài gọi món trước đi, chắc ngài đã đói rồi.”
Lộc Nhất Bạch xem cũng không xem, nghiêng đầu qua bên cạnh Thích Ca, “Cậu giúp tôi chọn, cậu quen chỗ này hơn tôi.”
Bả vai hắn gần như dán sát vào bả vai Thích Ca, mùi hương lạnh lẽo thanh nhã xâm chiếm dây thần kinh khứu giác của y một cách bá đạo, che phủ đi mùi hương của thức ăn.
Cả người Thích Ca căng cứng, máy móc nhận lấy menu.
“Canh đậu hũ đầu cá, đừng dùng đậu hũ có thạch cao, lấy loại đậu hũ làm thủ công; gân bò kho bào ngư sốt khoai mỡ; tôm viên cẩm tú… Tất cả các món vừa gọi đừng bỏ gừng.” Thích Ca trả menu lại cho phục vụ rồi mới nhận ra mình quá chủ động, y giấu đầu lòi đuôi hỏi Lộc Nhất Bạch, “Sếp Lộc, ngài thấy vậy ổn không?”
“Được.” Đáy mắt Lộc Nhất Bạch tràn ngập ý cười.
Tất cả đều được chọn theo sở thích của hắn, sao có thể không ổn được cơ chứ?
Chọn đồ ăn xong rồi, Lộc Nhất Bạch chỉ có thể ngồi trở lại chỗ cũ.
“Đồ ăn của bọn tôi lên rồi, sếp Lộc, nếu ngài không chê thì nếm thử vài món trước xem sao?” Thích Ca quay đầu kêu phục vụ mang tới thêm một bộ chén đũa.
Trâu Hàn thất thần nãy giờ rốt cuộc cũng quay lại, cậu đá Thích Ca một cái dưới gầm bàn.
Mạch não thần kỳ của Trâu Hàn luôn không phản ứng kịp những vấn đề nhỏ, một khi gặp được tình huống phức tạp thì năng lực não động lại mở rộng ra.
Hôm đó khi nhìn thấy Lộc Nhất Bạch, Trâu Hàn hoàn toàn không nghĩ nhiều, bây giờ cậu đã xác định được thân phận của Lộc Nhất Bạch, liền tự động não bổ ra tình tiết “người tra kẻ tiện” trăm vạn chữ.
Cảm xúc trong lòng mãnh liệt mênh mông lại vô cùng hưng phấn.
Cái bàn vốn không lớn, Lộc Nhất Bạch tuy không nhìn thấy tình hình dưới gầm bàn, nhưng dựa vào sự đong đưa của cái bàn và ánh mắt giao lưu giữa hai người hắn cũng đoán được đại khái.
Ý cười trong mắt hắn nhạt dần, độ cong nơi khóe miệng sâu hơn, Lộc Nhất Bạch hỏi Thích Ca, “Vị này là… bạn trai của cậu?”
“Không không không.” Trâu Hàn cảm giác nụ cười kia của Lộc Nhất Bạch đặc biệt âm trầm, lại nghĩ tới lần trước bị ánh mắt đó hạ gục trong nháy mắt, lúng túng phủ nhận, “Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.”
Cậu cố tình nhấn mạnh hai chữ “chỉ là”, Thích Ca rõ ràng vẫn còn tình cảm với vị này, cậu có điên mới nhảy ra làm chướng ngại vật.
Khí lạnh trên người Lộc Nhất Bạch tản đi một chút, hắn nói với Trâu Hàn, “Xin chào, tôi là… ông chủ của Thích Ca, tôi họ Lộc.”
Hắn im bặt không nhắc tí gì tới chuyện xảy ra ở bệnh viện, như thể thật sự không nhớ ra Trâu Hàn.
Trâu Hàn thì đương nhiên càng không đề cập tới, “Chào giám đốc Lộc, anh đẹp trai quá.”
Thích Ca cầm lấy đôi đũa được phục vụ đưa tới, gấp gáp đưa cho Lộc Nhất Bạch, “Sếp Lộc, ăn gì trước đã.”
Lộc Nhất Bạch nghe lời nhận đôi đũa, gắp một miếng đậu bắp lên.
Hắn chậm rãi nhai nuốt, nhận xét, “Hương vị rất được.”
Thích Ca chợt nhớ tới vừa rồi hình như y có gắp một miếng đậu bắp nhưng làm rớt.
Đây là một tiệm ăn nhỏ, phần lớn khách ăn đều không có thói quen dùng đũa phục vụ*.
Đồ ăn của y và Trâu Hàn lại khác xa nhau, nên cũng không có gì… Tuy bản thân Thích Ca cảm thấy miếng Lộc Nhất Bạch gắp lên không thể là miếng y làm rớt, nhưng vẫn không nhịn được mà hơi đỏ mặt.
*đũa phục vụ (đũa công cộng, 公筷): Đũa chuyên dùng để gắp thức ăn từ dĩa chung vào trong chén mình.
Nhiều nơi sử dụng một đôi đũa gắp riêng biệt với đũa ăn cá nhân để nâng cao độ sạch sẽ và tránh lây nhiễm dịch bệnh.
Nhưng nhiều người vẫn cho rằng dùng đũa cá nhân gắp đồ ăn cho nhau mới có tình cảm.
“Vậy ngài ăn thêm đi.” Lúc này Thích Ca cũng không tiện kêu thêm một đôi đũa phục vụ nữa, miễn cho Lộc Nhất Bạch nghĩ nhiều.
Y không đụng vào món đậu bắp nữa, nhưng y nhanh chóng phát hiện ra đũa Lộc Nhất Bạch gần như luôn đi theo y, y ăn gì Lộc Nhất Bạch liền ăn đó, chưa hề đụng vào đồ ăn bên phía Trâu Hàn.
Đã thế biểu cảm trên mặt Lộc Nhất Bạch lại rất vô tội, giống như tất cả chỉ là trùng hợp.
Thích Ca: “…”
Trâu Hàn nhìn vào chỉ cảm thấy mình đặc biệt dư thừa, cậu ăn được lửng dạ liền vội vã chào tạm biệt, “Tao còn có việc bận, đi trước đây, hai người cứ ăn từ từ.”
Thích Ca đứng lên muốn tiễn cậu.
Trâu Hàn vội ngăn y lại, “Đừng ra tiễn, tao biết đường mà.
Sếp Lộc, hẹn gặp lại.”
Lộc Nhất Bạch hơi mỉm cười, “Hẹn gặp lại.”
Thích Ca xấu hổ đứng tại chỗ, may mà lúc này phục vụ đưa đồ ăn Lộc Nhất Bạch chọn lên, y liền giúp người ta bày món ra bàn.
Vừa chuẩn bị ngồi xuống, một đóa hoa đào chợt thổi tới, đáp lên vai Lộc Nhất Bạch.
Thích Ca chẳng kịp nghĩ nhiều đã lấy đóa hoa đào đi.
Lộc Nhất Bạch ngẩng đầu nhìn y.
Thích Ca bỗng phản ứng lại, cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, y nhanh chóng ném đóa hoa xuống, giấu đầu hở đuôi nói, “Tôi, tôi sợ nó rơi vào thức ăn.”
Lộc Nhất Bạch đáp “ừm” một tiếng rồi quay mặt đi.
Thích Ca vừa mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại chợt nghe hắn nói, “Rơi vào thức ăn thì cứ coi như gia vị thêm vào.
Cậu từng ăn hoa đào chưa?”
Thích Ca: “… Chưa, chưa từng.”
Lộc Nhất Bạch cười, “Ngọt lắm.”
“Thật sao?” Thích Ca khô khốc nói, “Mau ăn cơm thôi.”
Lộc Nhất Bạch bất thình lình duỗi tay về phía Thích Ca.
Thích Ca lập tức sững người.
Lộc Nhất Bạch lấy một đóa hoa đào từ trên đầu y xuống, “Trên đầu cậu cũng có.”
Trái tim Thích Ca có chút không chịu nổi, “Ừm.”
Lộc Nhất Bạch đưa đóa hoa đào đến trước mũi ngửi ngửi, nâng mí mắt nhìn về phía Thích Ca, “Hơi giống với mùi hương trên người cậu.”
Thích Ca: “…”
Lộc Nhất Bạch lại cười cười, “Có khi nào, cậu đang dùng nước hoa đào hoa trong truyền thuyết sao?”
Hết chương 8.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...