Ngay lúc này, thang máy dừng lại, cửa mở ra.
Lộc Nhất Bạch không nhận lấy túi văn kiện của Thích Ca, dẫn đầu đi ra ngoài.
Thích Ca đành phải tự cầm túi văn kiện đi theo sau hắn.
Hôm nay tầng 19 rất yên tĩnh, ai nấy đều bận rộn làm việc, người đi qua đi lại cũng vội vàng, khiến Thích Ca cảm thấy không quen.
Trước đây y không có nhiều cơ hội lên tầng 19, nhưng lần nào lên cũng vậy, thang máy chưa kịp mở nghe thấy tiếng oanh oanh yến yến vờn quanh.
Trịnh Hàn thích gái đẹp, nhan sắc trung bình của văn phòng tổng giám đốc rất rất cao.
Lúc không có việc gì, cả một đám gái xinh tụ lại một chỗ chia sẻ mánh khóe trang điểm, kinh nghiệm mua sắm, nhìn thoáng qua cứ như hậu trường show giải trí nào đó.
Ai lần đầu tới đây cũng nghi hoặc nghĩ mình đi nhầm.
Công ty chi nhánh Vân Châu là công ty con của Thanh Bách, mặt nào cũng chỉ đứng sau trụ sở chính, bất kể là quy mô, tài chính, nhân lực, hay vốn đầu nhập, nhưng doanh thu hằng năm vẫn cứ thụt lùi không phải là không có nguyên nhân.
Thảo nào lần này Lộc Nhất Bạch muốn đích thân tới đây chỉnh đốn.
Trợ lý ngay cửa vọt dậy, sau khi chào hỏi thì tiến lên mở cửa.
Thích Ca đi theo sau Lộc Nhất Bạch, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vừa quay đầu lại liền thấy Lộc Nhất Bạch đã ngồi xuống, chân dài đúng là có lợi, đi nhanh hơn hẳn những người khác.
Thích Ca mau chóng tiến lên vài bước, đặt túi văn kiện lên bàn, đẩy về hướng Lộc Nhất Bạch, “Rất xin lỗi, sếp Lộc.”
Lộc Nhất Bạch lần này không nói giỡn nữa, ánh mắt nặng nề nhìn y, “Phải làm sao cậu mới chịu từ bỏ đơn hàng Hoa Phong?”
Nghe vào tai có chút gì đó bất đắc dĩ.
Thích Ca không hiểu ý tứ của hắn lắm, nhưng đã không còn quan trọng nữa.
“Tôi từ bỏ.” Thích nói trắng ra, “Nhưng tôi cũng không muốn nhận dự án Hồ Tịch Nguyệt.”
“Vì sao?” Lộc Nhất Bạch dựa vào lưng ghế, tùy tay cầm lấy cây bút thưởng thức.
“Bởi vì quá xa, không tiện về nhà.” Thích Ca quét mắt qua ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, rũ mắt trả lời.
Trong văn phòng yên tĩnh tới mức hơi đáng sợ, Thích Ca cảm giác nhiệt độ chung quanh vừa hạ xuống vài độ.
Y còn tưởng là có người mở điều hòa, nhưng sau đó liền nhận ra sự lạnh lẽo đó đến từ Lộc Nhất Bạch trước mặt.
Thích Ca lén nhìn một cái, gương mặt của Lộc Nhất Bạch không có cảm xúc gì, tầm mắt hướng xuống, không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn.
Nhưng Thích Ca vẫn có thể nhìn thấy cây bút trong tay Lộc Nhất Bạch đang chọc vào một tờ giấy trắng, tờ giấy thủng một lỗ rồi.
Hắn tức giận.
Nhưng Thích Ca không hiểu tại sao.
Y không nghĩ ra câu nói vừa rồi có vấn đề gì.
Chẳng lẽ là vì y không theo như sắp xếp của hắn?
Thích Ca cảm thấy Lộc Nhất Bạch rất kỳ lạ, hắn nói không quen biết mình, cũng có người mới rồi.
Nhưng xem xét biểu hiện của hắn, quả thật phần nào nhắm vào mình, ít nhất thì đây không phải là thái độ bình thường của tổng giám đốc với nhân viên bình thường.
Không lẽ đây là “hỉ nộ vô thường” trong truyền thuyết?
Thích Ca nghĩ tới Lâm Khả nói Lộc Nhất Bạch giống như ma quỷ, trái tim thắt lại một chút.
Lộc Nhất Bạch tuyệt đối không phải loại người như bọn họ nói.
“Sếp Lộc, tôi từ bỏ đơn đặt hàng của Hoa Phong, cũng không cần bồi thường gì, ngài không cần phải khó xử.” Thích Ca dùng hết sức lực, thong thả tự nhiên nói, “Tôi có thể từ chức.”
“Bang”, Lộc Nhất Bạch đập bút lên mặt bàn, ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, nhưng Thích Ca lại có thể nhìn thấy tức giận cuồn cuộn cùng sự điên cuồng muốn hủy diệt hết thảy trong mắt hắn, Lộc Nhất Bạch xa lạ như vậy khiến Thích Ca rùng mình.
“Mấy hôm trước là ai kêu Kỷ Hạm chuyển lời cho tôi, nói là dù thế nào cũng sẽ không từ chức?” Lộc Nhất Bạch rốt cuộc mở miệng, giọng nói mang theo một tia hung ác, “Đây là thái độ mà một nhân viên ưu tú nên có đối với công việc sao?”
Thích Ca có chút lúng túng, đáy lòng cuộn lên từng tầng từng tầng lạnh lẽo, so với thân thể còn lạnh hơn.
Lúc nói câu kia, y còn ôm ảo tưởng không thực tế, đáng tiếc chỉ trong giây lát đã bị hiện thực đánh vỡ nát.
Cuối cùng y cũng hiểu cái gọi là “trước khác nay khác”.
“Trước khác nay khác.” Thích Ca nói.
Lộc Nhất Bạch hừ lạnh.
Thích Ca nhíu mày, còn định nói thêm gì đó.
“Đi ra ngoài.” Lộc Nhất Bạch nói.
Thích Ca há miệng thở dốc.
“Đi ra ngoài!” Lộc Nhất Bạch gằn giọng.
Thích Ca rời đi.
Lộc Nhất Bạch nhìn bức tường kính trước mặt.
Trịnh Hàn là một gã biến thái, vơ vét một đống gái xinh nhét vào văn phòng tổng giám đốc, còn cố ý xây bức tường kính có thể nhìn xuyên một mặt, thu hết nhất cử nhất động của người bên ngoài đều vào trong mắt.
Lộc Nhất Bạch nhìn Thích Ca ra khỏi cửa, cười lịch sự lại ưu nhã, dừng chân nói chuyện với trợ lý ngay cửa.
Lộc Nhất Bạch vung tay quét túi văn kiện Thích Ca mang tới xuống đất.
Động tĩnh quá lớn, đến Thích Ca cùng trợ lý ngoài cửa cũng cảm giác được.
Sắc mặt trợ lý biến đổi, nhìn bức tường kính một mặt kia, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Thích Ca hiểu được, xoay người nhanh chóng rời đi.
Cửa thang máy vừa đóng lại, y liền xoay người, trán chống lên vách tường, cả người như bức tượng đất, không hề động đậy.
“Ding”, thang máy ngừng ở tầng 10.
Thích Ca đi ra, mỉm cười chào hỏi với đồng nghiệp đi ngang qua.
Di động vang lên một tiếng, là Trâu Hàn gửi tin nhắn đến hẹn y đi ăn cơm trưa.
Thích Ca nghĩ nghĩ, nhắn qua cho Trâu Hàn một cái địa chỉ.
Y trở lại văn phòng, phát hiện ai cũng đang bận rộn.
Trong mắt boss mới không dung nổi một hạt cát, mọi người đều vô cùng cẩn thận, dù không định tỏ vẻ biểu hiện tốt thì cũng không thể làm chim đầu đàn, lười biếng vào lúc này.
Thích Ca cũng ngồi vào chỗ, nhưng lại phát hiện mình không có chuyện gì cần phải làm vội.
Lúc trước để có thể chuyên tâm bắt lấy đơn hàng của Hoa Phong, y đã chuyển giao hết tất cả mọi việc trong tay cho người khác, bây giờ không tiện lấy về.
Đáng lẽ ra sau khi giành được đơn hàng của Hoa Phong thì vẫn có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng hiện tại, Lộc Nhất Bạch không cho y phụ trách chuyện của Hoa Phong nữa, người tiếp nhận lại chưa chọn ra được, y thậm chí còn không có cơ hội tiếp tục giao tiếp.
Còn việc mở rộng danh sách khách hàng mới thì có vẻ không cần thiết.
Dù sao thì, với cái thái độ đó của Lộc Nhất Bạch, tám chín phần mười là y phải rời đi.
Thích Ca cảm thấy, có lẽ mình nên chuẩn bị đơn xin từ chức trước.
Y mở một file mới, sau khi gõ bốn chữ “đơn xin từ chức” thì đầu trống rỗng, một lúc lâu cũng chẳng gõ thêm được chữ nào.
Thôi.
Thích Ca tắt file đi, dứt khoát nằm ườn ra bàn, thả lỏng bản thân.
Chung quanh dồn dập tiếng bước chân vội vã, Thích Ca đang nằm ườn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của mỗi người đi ngang qua.
Thật ra, đối với Thích Ca, việc bị chú ý không phải là vấn đề lớn.
Năm tư đại học y tới công ty thực tập, rồi nhanh chóng nổi danh vì dung mạo xuất chúng.
Thậm chí có các đồng nghiệp bộ phận khác lén tới bộ phận tiếp thị chỉ để nhìn y, cũng chẳng khác gì chuyện cửa lớp bị bu đông bu đỏ hồi đi học.
Công ty yêu cầu avatar của nhân viên trong phần mềm liên lạc nội bộ phải là hình thẻ tiêu chuẩn.
Hình của Thích Ca mặc sơ mi trắng không đội nón vừa được đưa lên liền bị người ta liên tục gõ cửa nhắn tin, đủ mọi lý do trên trời dưới đất, dẫn tới y luôn bận rộn hơn so với người khác.
Sau đó, cảm giác mới mẻ qua đi, năng lực nghiệp vụ của Thích Ca dần bộc lộ, khiến y đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm.
Nhưng trước kia dù bị chú ý tới cỡ nào thì cũng là nhờ sự xuất sắc của chính bản thân y, nên y có thể thản nhiên đối mặt.
Hôm nay lại không giống vậy, ánh mắt mọi người nhìn y hôm nay đều rất phức tạp.
Thái độ nửa này nửa nọ của Lộc Nhất Bạch, tâm trạng xấu hiếm có của Thích Ca, dáng vẻ này không hề giống với sắp được thăng chức.
Bọn họ nhìn không hiểu, nên không khỏi có nhiều suy đoán.
Thích Ca chỉ muốn thở dài.
“Anh 7, anh không khỏe hả?” Lâm Khả vội vàng chạy tới, “Anh uống thuốc chưa? Hay em đi lấy cho anh ly nước ấm ha?”
Thích Ca lắc đầu, “Anh không sao.”
Dừng một chút, y ngăn Lâm Khả lại, “À, anh đi ra ngoài gặp khách hàng.
Em ở lại trông coi giúp anh, có chuyện gì thì nói cho anh biết, ok?”
Bộ phận tiếp thị tốt ở điểm này đây, công việc tương đối linh hoạt, không bắt buộc nhân viên phải luôn có mặt ở công ty.
Lâm Khả đương nhiên đồng ý.
Thích Ca thu dọn một chút, rồi tới tiệm ăn gia đình nhỏ mà y đã hẹn với Trâu Hàn.
Nơi này bên ngoài nhìn không bắt mắt, nhưng đi xuyên qua đại sảnh thì lại có một chiếc giếng trời, bên trong là sân nhỏ yên tĩnh.
Ven tường sân trồng một loạt cây anh đào, vừa khéo đang là thời điểm hoa đào nở rộ, e ấp lại lộng lẫy, một trận gió thổi qua, cánh hoa rung rinh rơi xuống như làn mưa, khiến nơi sân nhỏ này có thêm hương vị thế ngoại đào nguyên*.
* thế ngoại đào nguyên: nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, an bình đẹp đẽ.
Còn chưa tới giờ cơm, trong sân không có ai.
Thích Ca và chủ tiệm là người quen cũ, chào hỏi xong thì đến chõng tre dưới hàng cây anh đào chợp mắt.
Chủ tiệm mang một ấm trà lên, sau đó yên lặng rời đi, trong sân chỉ nghe được tiếng gió khe khẽ.
Một đóa hoa đào nở rộ đáp xuống mặt Thích Ca, Thích Ca mở mắt ra, cầm lấy đóa hoa đào trên đầu ngón tay, chợt nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp gỡ Lộc Nhất Bạch.
Lần đầu gặp Lộc Nhất Bạch cũng là dưới bầu trời xuân tháng tư.
Thích Ca tham gia lễ hội giao lưu văn hóa.
Lễ hội được cử hành ở bên ngoài, Thích Ca lên sân khấu biểu diễn tiết mục.
Phóng mắt nhìn ra xa, dưới sân khấu cả trai lẫn gái đều trò chuyện rất rôm rả, thành công biến lễ hội giao lưu văn hóa thành một buổi hẹn hò hoành tráng.
Biểu diễn xong, Thích Ca khom lưng bước xuống sân khấu, khoảnh khắc đứng dậy, cách mấy ngàn người, y thấy được Lộc Nhất Bạch đứng dưới tán cây hoa đào đằng xa.
Ngày hôm ấy Lộc Nhất Bạch mặc một bộ suit ba mảnh long trọng, áo sơ mi được cài nút cẩn thận kín kẽ.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người hắn, tự động tạo thành vầng hào quang rực rỡ ánh vàng, giữa một màn bong bóng phấn hồng bay đầy trời, Lộc Nhất Bạch giống như một vị thiên thần cao lãnh cấm dục.
Tách biệt với thế giới, đẹp như bước ra từ trong tranh vẽ.
Thích Ca vô thức đi xuyên qua đám đông tới trước mặt Lộc Nhất Bạch.
“Anh đẹp như vậy, anh là thiên thần đi lạc vào trần gian sao?” Thích Ca hỏi hắn.
Lộc Nhất Bạch lớn lên trong một môi trường lễ giáo nghiêm cẩn, ôn lương cung kiệm nhượng* là tiêu chuẩn cơ bản của hắn, và tính hàm súc đã ăn sâu vào trong xương hắn.
Trông hắn có vẻ cao lãnh tự phụ, thực tế lại ngây thơ đến bất ngờ.
*ôn lương cung kiệm nhượng: ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiện, khiêm nhượng.
Trong thế giới của Lộc Nhất Bạch, muốn nói “trời lạnh mặc thêm áo” còn phải đế thêm lời tựa “dòng nước lạnh từ Siberia chảy tới”, hắn chưa từng tiếp xúc với kiểu người thẳng đuột như Thích Ca.
Không có lời trêu ghẹo mập mờ ám muội lại đánh cho Lộc Nhất Bạch một cái trở tay không kịp.
Hắn mím chặt môi, vành tai lẳng lặng ửng đỏ.
Thích Ca hơi ngửa đầu nhìn về đích đến của các tia nắng, làn da Lộc Nhất Bạch trắng nõn, chỉ có vành tai được điểm thêm màu đỏ nhạt, như được tiêm vào, cực kỳ giống với cánh hoa anh đào trên đỉnh đầu hắn.
Một đóa hoa bị hắn quyến rũ đến không chịu nổi, mạnh mẽ nhảy từ trên cành xuống, trộm hôn lên vành tai Lộc Nhất Bạch, mỹ mãn mà lăn hai vòng trên mặt hắn, rồi ngoan ngoãn rúc vào vai hắn.
Thích Ca bỗng dưng dâng lên cảm giác ghen ghét mãnh liệt, y tiến lên hai bước, vân vê đóa hoa đào kia bằng đầu ngón tay.
Y ghen tỵ đóa hoa đào không có ràng buộc kiêng kỵ gì, rồi lại không muốn nó được lây dính hơi thở của Lộc Nhất Bạch.
Thích Ca do dự một lát, bỏ hoa đào vào trong miệng, nuốt xuống.
Y nếm được hương vị ngọt lành mát rượi, mặt mày thoáng thả lỏng.
Lộc Nhất Bạch kinh ngạc ngẩn người.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hắn có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi đen nhánh của Thích Ca, khẽ chớp mắt liền khiến ánh mặt trời ấm áp đổ xuống tạo nên từng vòng sáng, dao động cùng nhịp với gợn sóng trên mặt hồ trong lòng hắn.
“Không phải.” Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Lộc Nhất Bạch chỉ trả lời lại một câu ngắn gọn.
Hết chương 7.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...