Rõ ràng cách nhau một cái màn hình và cả cái thế giới mạng, thế mà Lộc Nhất Bạch lại cảm giác như vành tai bị ai đó liếm một cái, nóng rực, càng chết người là cảm giác khô nóng này không chỉ ở một chỗ.
Nếu không phải mấy năm nay hắn vẫn luôn để mắt tới Thích Ca, chắc chắn sẽ cho rằng Thích Ca là một lãng tử phong lưu, từng trải qua vô số mối tình.
Nhưng trên thực tế, Lộc Nhất Bạch biết rõ, bất luận là năm năm trước hay hiện tại, Thích Ca chỉ từng yêu đương với hắn.
Đều là người không có kinh nghiệm như nhau, tại sao Thích Ca lại có nhiều trò đa dạng như vậy?
Quan trọng là hắn còn không hề có chút sức đề kháng nào.
“… Anh có khát không? Em thấy anh nuốt nước miếng, có khi anh không biết, hầu kết của anh đặc biệt gợi cảm, em thích nhất là cắn vào hầu kết của anh.” Thích Ca vẫn không ngừng trêu ghẹo, “Anh có cảm giác được không? Em đang cắn vào…”
Lộc Nhất Bạch kéo kéo cổ áo, thiếu chút nữa đã xốc chăn nhảy xuống khỏi giường.
Nhưng ngay lúc này, có người gõ cửa.
Lộc Nhất Bạch tắt video call, thực lòng không biết nên thở dài tiếc nuối hay thở phào nhẹ nhõm.
Thích Ca bị hù sợ không nhẹ, đang chọc ghẹo sướng cả người, bỗng nghe được đầu kia truyền tới tiếng ông ngoại Lộc Nhất Bạch, cảm xúc vốn đang mãnh liệt mênh mông cũng lập tức rút đi như thủy triều.
Hy vọng ông ngoại Lộc Nhất Bạch không nghe được thấy được gì hết, chứ không chắc y chết mất, sau này còn gặp nhìn mặt nhau kiểu gì? Làm sao còn đồng ý chuyện giữa hai người bọn họ?
Thích Ca lau lau mồ hôi trán, đây đúng là… rất xấu hổ.
Không biết vì sao, chỉ cần ở bên cạnh Lộc Nhất Bạch, y sẽ không nhịn được mà trở nên phóng đãng.
Thích Ca nhớ rõ, trước kia y không như vậy.
Lúc mới quen biết Lộc Nhất Bạch, Thích Ca cảm thấy hắn giống như thiên sứ hạ phàm, thánh khiết không thể vấy bẩn.
Cho nên dù đã quen nhau một tháng, tuy y tìm đủ các loại cớ để được gặp Lộc Nhất Bạch mỗi ngày, nhưng giữa hai người lại trong sáng tới kỳ cục, đến tay cũng chưa từng đụng.
Thẳng tới một ngày, Thích Ca mang tới một chai rượu vang đỏ nghe nói rất hiếm có, y cảm thấy rượu như thế mới phù hợp với người tao nhã như Lộc Nhất Bạch.
Hơn nữa, lúc nói chuyện phiếm, Lộc Nhất Bạch quả thực tỏ ra rất hiểu biết với rượu vang, vì thế Thích Ca mới cầm rượu vang đỏ tới nhà Lộc Nhất Bạch, lấy danh nghĩa ‘giám định và thưởng thức’, thực ra chỉ là muốn có cớ ở bên Lộc Nhất Bạch.
Kết quả, không ngờ Lộc Nhất Bạch lại thật sự giám định và thưởng thức, chỉ là tửu lượng của hắn vô cùng bình thường.
Hai ly rượu vang đỏ xuống bụng, hắn liền say.
Hắn say nhưng lại không biểu hiện rõ, không hoảng không choáng, nói chuyện vẫn trật tự rõ ràng, căn bản không nhìn ra điều gì khác lạ.
Sở dĩ Thích Ca phát hiện ra hắn say, là vì y nhìn thấy sắc đỏ ửng trên mặt Lộc Nhất Bạch, nhịn không được mà bật thốt, “Anh Lộc anh thật đẹp.”
Sau đó Lộc Nhất Bạch vô cùng bình tĩnh nói, “Ừ, anh biết.”
Thích Ca kinh hãi suýt thì đánh rơi ly rượu.
Lộc Nhất Bạch trước giờ luôn khiêm tốn, sẽ không có chuyện không biết xấu hổ như thế này, hay nói cách khác, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận điều này nếu hắn đang tỉnh táo.
Thích Ca nghi ngờ, “Anh Lộc, anh say rồi hả?”
Lộc Nhất Bạch còn thật sự phủ nhận, “Không có.”
Người uống rượu có ai lại thừa nhận mình say.
Thích Ca vẫn chưa dám hoàn toàn xác định, nhưng ngay thời khắc này, mầm móng dục vọng y chôn sâu dưới đáy lòng lại len lén chen ra một khe hở, liều lĩnh vươn lên khỏi mặt đất, nhanh chóng sinh trưởng.
Y ra vẻ lơ đãng đụng vào tay Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch gắt gao theo dõi tay y, nhìn một hồi, lúc Thích Ca sắp không nhịn được nữa, hắn bỗng trở tay nắm lấy tay Thích Ca.
Cái cây trong lòng Thích Ca nháy mắt nở rộ đầy hoa tươi.
Y rốt cuộc không nhịn nổi, tiến tới trước mặt Lộc Nhất Bạch, hôn hai bên má của hắn, đánh bạo mà thổ lộ, “Anh Lộc, em thích anh.”
Lộc Nhất Bạch sờ sờ hai má, nghi hoặc hỏi, “Em thích anh, vậy sao không hôn vào môi anh?”
Tình thế càng không thể vãn hồi, có khoảnh khắc Thích Ca tỉnh táo, tự hỏi làm vậy có phải không được ổn lắm, thừa dịp Lộc Nhất Bạch uống say để hành động, hơi mang ý lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nhưng Lộc Nhất Bạch sức lớn lại ra tay trước, tuy hắn uống rượu say, nhưng còn chưa tới nỗi không cử động được, Thích Ca căn bản không có cơ hội giãy dụa.
Thích Ca phi thường chắc chắn Lộc Nhất Bạch là lần đầu tiên, bởi vì hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm, làm tới ba lượt mới dần đúng phương pháp.
Đáng thương cho Thích Ca cũng là lần đầu tiên, bị gây sức ép đến hôm sau cũng chưa thể xuống giường.
Theo lý thuyết, lần đầu tiên đau như vậy, y nên có bóng ma với việc này mới đúng, nhưng không hiểu sao Thích Ca lại vô cùng hưng phấn, càng đau lại càng thỏa mãn, thậm chí y còn vì vậy mà nghĩ có khi nào mình là M.
Thời điểm Lộc Nhất Bạch tỉnh lại ngày hôm sau, cảm giác được thân thể trơn bóng mềm mại mình đang ôm trong ngực, sợ đến giật mình.
Hắn cũng không say tới nỗi bất tỉnh nhân sự, đêm qua xảy ra chuyện gì đương nhiên có thể hồi tưởng lại, mặt mũi lập tức trắng bệch.
Tim Thích Ca khi ấy trầm xuống, nghĩ là hắn hối hận, do dự có nên gắn cái mác “say rượu loạn tính” cho chuyện tối qua hay không.
May thay, Lộc Nhất Bạch không trốn tránh, cũng không hối hận, hắn chỉ đang đau lòng, do mình thô bạo khiến Thích Ca bị thương.
Hắn thương tiếc khẽ vuốt ve khóe miệng bị cắn rách của Thích Ca, nói, “Xin lỗi em, anh không có kinh nghiệm.”
Còn nói, “Anh rất vui, em lúc nào cũng tâng bốc anh lên tận trời, cao cao tại thượng, anh còn nghĩ em không có ý nghĩ khác với anh.”
Trong lòng Thích Ca thầm nói, không có ý khác thì em đuổi theo anh cả tháng trời làm gì, nhưng thế nào đi nữa, lưỡng tình tương duyệt luôn là chuyện khiến con người ta vui vẻ.
Từ đó về sau, Thích Ca liền vào ở trong nhà Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch tự mình bôi thuốc cho Thích Ca, Thích Ca đau tới nỗi rên rỉ không ngừng, Lộc Nhất Bạch nghe được lại mặt đỏ tai hồng, bôi thuốc xong liền chui vọt vào phòng tắm.
Thích Ca bỗng tỉnh ngộ, Lộc Nhất Bạch không phải thần tiên, hắn cũng chỉ là phàm phu tục tử, không hề có sức chống cự với mấy chiêu đùa giỡn của y.
Lộc Nhất Bạch ngã khỏi thần đàn khiến Thích Ca yêu không chịu được, y cứ thích nhìn thấy dáng vẻ Lộc Nhất Bạch nhuốm màu dục vọng, vì thế tự học mà nên mấy trò phóng đãng, Lộc Nhất Bạch quả thật cũng thường không chống đỡ được.
Hắn chống đỡ không được cũng chỉ làm ra một vẻ mặt, mỗi lần Thích Ca nhìn thấy bộ dáng ấy của hắn đều cực kỳ thỏa mãn.
Từ đó, chỉ cần nhìn thấy Lộc Nhất Bạch, liền không kiềm được muốn trêu ghẹo một phen.
Thích Ca nằm trên giường, nghĩ một hồi thì không khỏi cảm khái, chính mình thật là quá may mắn.
Tuy nhiên, nói nghiêm túc thì lúc trước dù nói là y theo đuổi Lộc Nhất Bạch, nhưng thật ra khi đó Lộc Nhất Bạch căn bản không nhận ra y đang theo đuổi hắn.
Hai người vừa xác định quan hệ xong liền sống cùng nhau, vẫn là Lộc Nhất Bạch chiếu cố y nhiều hơn.
Hiện tại Lộc Nhất Bạch gặp phải phiền phức, tuy không ở cùng một chỗ, nhưng lại có thể bù lại phần nào tiếc nuối.
Trong đầu Thích Ca nảy ra một ý tưởng, sáng hôm sau liền dậy sớm, đi tới khu chợ gần đó mua vài món nguyên liệu nấu ăn về.
Y thật sự không biết nấu ăn, khi sống chung đều là do Lộc Nhất Bạch nấu cơm.
Lúc đầu Lộc Nhất Bạch vốn cũng không nấu, từ nhỏ tới lớn hắn đã được dạy “quân tử xa nhà bếp”, cũng thật chưa bao giờ đi vào phòng bếp.
Lần đầu tiên hắn nấu cơm là lúc Thích Ca bị thương, cảm thấy áy náy nên mới nấu một nồi cháo, kết quả cả nồi cháy khét lẹt.
Thích Ca lần đầu tiên thấy Lộc Nhất Bạch không biết làm một việc gì đó, không hiểu sao lại vui vẻ, uống cạn nguyên nồi cháo khét đó.
Lộc Nhất Bạch bỗng có một cảm giác thành tựu không giải thích được, về sau liền bắt đầu học cách nấu ăn, đến thời điểm hai người chia tay, trình độ của hắn đã có thể so với đầu bếp chuyên nghiệp.
Thích Ca cũng từng tâm huyết dâng trào muốn nấu cơm cho Lộc Nhất Bạch, nhưng chỉ được một lần.
Y muốn chiên một quả trứng hình trái tim cho Lộc Nhất Bạch, kết quả không những chiên trứng mà chiên luôn cả vỏ trứng vụn.
Y không cho Lộc Nhất Bạch ăn, Lộc Nhất Bạch vốn không nên ăn thứ đó.
Sau lại sợ làm Lộc Nhất Bạch ngộ độc, y rốt cuộc không nấu ăn nữa.
Hôm nay, Thích Ca muốn bù lại nuối tiếc này.
Ở Lận Xuyên, Trâu Hàn không chỉ có nhà mà còn có xe, lúc Lộc Nhất Bạch gọi điện tới Thích Ca đã đi rồi, vốn hắn muốn tới đón nhưng đành phải thôi.
Thích Ca đã tới trụ sở chính, nhưng y vẫn chưa quen phần lớn người ở đây, lúc tới công ty thì Lộc Nhất Bạch còn chưa tới, đành phải đứng chờ ngay cửa.
Một vị trợ lý đeo kính đi tới chào hỏi hắn, tự giới thiệu mình là Royal, trong tay cũng cầm theo một hộp đồ ăn, nói với Thích Ca, “Công ty có căn tin chuyên dụng, sếp Lộc không thích nhân viên ăn trong khu vực làm việc.”
Thích Ca đành phải nói, “Đây là bữa sáng mang cho sếp Lộc.”
Để khỏi có thêm phiền toái, y lại giải thích, “Ở Vân Châu tôi là người mua bữa sáng cho sếp Lộc.”
Vẻ mặt của Royal trở nên quái dị, anh ta lập tức nói, “Chỉ cần sếp Lộc đi làm ở trụ sở chính thì đều là do tôi mua bữa sáng.”
Hai người nhìn nhau, Thích Ca cảm thấy có chút xấu hổ.
Người này không nhất thiết có ý nghĩ gì với Lộc Nhất Bạch, nhưng rất rõ ràng, anh ta cảm thấy sự xuất hiện Thích Ca là một mối uy hiếp đối với anh ta.
Mua bữa sáng nhìn thì là chuyện nhỏ thôi, nhưng dù sao cũng là thứ ăn vào miệng, đã đủ cho thấy sự tín nhiệm của Lộc Nhất Bạch.
Từ nhỏ suy ra lớn, đổi người mua bữa sáng, chẳng phải nói lên anh ta sắp gặp phải nguy cơ mất đi lòng tin của sếp hay sao?
Hai người đang giằng co, Lộc Nhất Bạch đã tới.
Nhìn thấy hai vị “thần giữ cửa”, Lộc Nhất Bạch sửng sốt, nói với Royal, “Cậu bận gì thì đi đi, về sau không cần phải mua bữa sáng cho tôi.”
Thấy trên mặt Royal như thể bị sét đánh, Thích Ca có hơi không đành lòng, y đi theo Lộc Nhất Bạch vào văn phòng, có chút lo lắng, “Anh ta không hóa thân thành phản diện đâu anh nhỉ?”
Lộc Nhất Bạch suýt thì cười ra tiếng, lại miễn cưỡng nhịn xuống, cố tình nói, “Thế giờ làm sao? Không thì kêu cậu ta đi mua lần nữa nhé?”
“Thôi không cần.” Thích Ca lập tức cự tuyệt, “Bữa sáng của chồng em đương nhiên phải để em lo.”
Lộc Nhất Bạch liếc mắt nhìn y, không thèm để ý tới câu đùa giỡn của y, “Mua cái gì rồi?”
Thích Ca đưa hộp đồ ăn cho hắn, đe dọa, “Phải ăn cho bằng hết.”
Lộc Nhất Bạch hơi khựng lại, nếu là bữa sáng mua về, Thích Ca chắc chắn sẽ không nói vậy.
Thế nên, đây là đồ y tự tay làm?
Lộc Nhất Bạch buông tài liệu trong tay xuống, trịnh trọng mở nắp hộp cơm ra.
Thích Ca ở bên cạnh ngưng cả thở, vô cùng căng thẳng.
Hộp cơm mở ra, bên trong là vài lát bánh mì nướng, hai quả trứng làm thành hình trái tim, mấy thanh xúc xích nướng, thêm mấy quả cà chua bi để tô điểm.
Bữa sáng này so với những gì Lộc Nhất Bạch ăn trước đây có chút đơn giản, trong lòng tuy bất đắc dĩ, nhưng vẫn rất cảm động.
Không cần hỏi hắn cũng biết, đây nhất định là thành quả tốt nhất sau khi Thích Ca dậy sớm thử nghiệm vô số lần.
Ít nhất thì, lần này không thấy có vỏ trứng.
Lộc Nhất Bạch ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện Thích Ca đang khẩn trương nắm chặt tay, trong lòng liền nhũn ra.
“Qua đây.” Lộc Nhất Bạch đưa tay về phía Thích Ca.
Thích Ca theo bản năng tiến tới.
Lộc Nhất Bạch cầm tay y, kiểm tra kỹ càng, quả nhiên thấy trên mu bàn tay y có hai mảng da bị bỏng đỏ.
Lộc Nhất Bạch cúi đầu, hôn một cái lên mu bàn tay của Thích Ca.
Thích Ca không nghĩ tới ngay cả chuyện này cũng bị hắn nhìn ra, khó có khi ngượng ngùng, “Này mà anh cũng đoán được hả? Xem ra em trong lòng anh là một đứa vụng về.”
Lộc Nhất Bạch không giải thích, sở dĩ hắn có thể đoán được chẳng phải do cảm thấy Thích Ca tay chân vụng về, mà là do hắn đều đã trải qua.
Chính hắn cũng từng tâm tâm niệm niệm muốn nấu ăn cho người nào đó, sau đó đi học nấu ăn, những gì gặp phải trên con đường này, hắn biết rõ ràng.
Sau khi nếm miếng trứng chiên, Lộc Nhất Bạch lộ vẻ ngạc nhiên.
Hương vị thế mà lại không tệ lắm, mặn nhạt vừa phải, không có vỏ trứng.
Thấy Thích Ca căng thẳng tới nỗi không dám thở mạnh, Lộc Nhất Bạch đút cho y một miếng, “Thật sự rất ngon, em nếm thử chút đi.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Thích Ca rơi xuống đất, nhưng y vẫn giả vờ khiêm tốn: “Lần đầu em nấu ăn, anh tạm chấp nhận haha, lần sau nhất định em sẽ làm ngon hơn.”
Lộc Nhất Bạch cũng không chọc thủng lời y, cười cười đưa cho y một chiếc chìa khóa.
Thích Ca nhận ra là chìa khóa xe, lại nhìn nhìn logo, nhướng mi nói, “Bữa cơm này của em đáng giá dữ vậy.
Cứ tiếp tục như vầy, mỗi ngày em làm bữa sáng cho anh, đến cuối cùng là có thể nhét Thanh Bách vào túi luôn hả anh?”
Lộc Nhất Bạch vờ như không nghe ra sự đắc ý trong lời y, “Đủ cho em xài, tiếp tục cố gắng.”
Thích Ca cũng không từ chối, nhận lấy chìa khóa cất đi, thấy Lộc Nhất Bạch ăn ngon lành, lại tới gần nói, “Anh đừng tưởng em không biết anh đang ăn giấm với Tiểu Hàn, anh không muốn để em xài xe của nó chứ gì?”
Lộc Nhất Bạch nuốt ngụm đồ ăn cuối cùng, xoa xoa ngón tay rồi hỏi, “Rốt cuộc em với Trâu Hàn quen nhau thế nào vậy?”
Tròng mắt Thích Ca đảo một vòng, lại bắt đầu nảy ý xấu, “Anh chưa biết nhỉ? Tiểu Hàn là nhà văn chuyên viết truyện XX, nhưng tình cảnh bây giờ làm sao mà đăng truyện XX lên được, vậy nên nó chỉ lưu trong ổ cứng thôi.
Em chính là độc giả duy nhất ngoại trừ chính nó, nên là…”
Lộc Nhất Bạch trực tiếp cầm hộp đồ ăn đi vào phòng nghỉ dọn dẹp.
Thích Ca đuổi theo ngay sau, “Anh muốn em đọc thử một đoạn cho anh nghe không? Tiểu Hàn viết tốt lắm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...