Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Thích Ca phát hiện không biết mình đã chui vào lòng Lộc Nhất Bạch từ khi nào, đã vậy cả tay lẫn chân còn quấn chặt lấy cơ thể người ta, kéo cũng kéo không ra.
Điểm chết người là, phản ứng bình thường của đàn ông vào buổi sáng cũng đang chào hỏi y, cứng rắn giương cao chọc vào người Lộc Nhất Bạch.
Chính bản thân Thích Ca cũng tự cảm thấy mình không biết xấu hổ, không ngừng chiếm tiện nghi hắn.
Rõ ràng tối qua mình đã tự cảnh cáo mình phải kiềm chế, phải chờ tới khi cưa đổ người ta rồi mới tính tiếp, ai dè vẫn không thể nhịn được.
May mà Lộc Nhất Bạch còn đang ngủ, bằng không lỡ mà bị người ta phát hiện, dọa hắn chạy mất dép thì cũng không ổn lắm.
Hơn nữa, y còn chưa luyện lại được dáng người hồi xưa, bây giờ để Lộc Nhất Bạch đụng vào có khi sẽ bị hắn ghét bỏ mất.
Thích Ca nhẹ tay nhẹ chân theo trèo xuống khỏi người Lộc Nhất Bạch, trông y hệt thằng trộm, chính y còn cảm thấy mình sao mà khổ sở quá vậy trời.
Lộc Nhất Bạch dường như bị chút cử động nhỏ ấy làm phiền, trở mình đưa lưng về phía Thích Ca.
Tim Thích Ca đập mạnh tới nỗi suýt thì đình công, vội vã xuống giường, chân trần bỏ chạy đi rửa mặt.
Đánh răng rửa mặt chuẩn bị xong quay lại thì thấy Lộc Nhất Bạch cũng vừa lúc rời giường.
Thích Ca mang một bụng âm mưu nói câu chào buổi sáng, giấu đầu hở đuôi hỏi Lộc Nhất Bạch, “Tối qua anh ngủ có ngon không?”
“Rất ngon.” Lộc Nhất Bạch liếc y một cái, cách hai giây sau lại thêm vào một câu, “Chỉ là hơi nóng.”
Thích Ca: “…”
“Có thể là do chăn dày quá, em cứ sợ lạnh quá rồi cảm, không lạnh là tốt rồi.” Y thúc giục, “Anh đi rửa mặt đi, em dẫn anh đi ăn sáng chỗ này đặc biệt ngon.”
Lộc Nhất Bạch ngoan ngoãn đi vào, Thích Ca vỗ vỗ ngực, tìm bao tay và khăn quàng cổ chuẩn bị đeo lên, trang bị đầy đủ rồi hai người mới ra cửa.
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, lần này tuyết không lớn lắm, mặt đường phủ một lớp tuyết mỏng, nhưng không khí vẫn rất lạnh.
Thời điểm hai người ra khỏi nhà, vừa đúng lúc cửa nhà hàng xóm cũng mở ra.
Căn nhà của người kia so ra kém hơn nhà Thích Ca, nhưng lại rất tinh tế đẹp đẽ, so với những căn nhà của người khác trên trấn thì tốt hơn nhiều, trông phỏng chừng không phải người đơn giản.
Một người đàn ông trung niên mặt mũi ủ dột u ám đi tới, thấy Thích Ca thì định giơ tay lên chào hỏi, nhưng vừa thấy Lộc Nhất Bạch đứng bên cạnh thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Ông ta hô vài câu với Thích Ca, dùng thứ tiếng mà Lộc Nhất Bạch nghe không hiểu.
Thích Ca mỉm cười đáp lại mấy câu, vẻ mặt của ông ta liền trở nên nửa tin nửa ngờ.
“Đi thôi.” Thích Ca không nhiều lời với ông ta, quay đầu bảo Lộc Nhất Bạch rời đi.
Lộc Nhất Bạch không hiểu bọn họ nói gì, nhưng trực giác hắn mách bảo người nọ ôm địch ý với hắn.
Đây là một chuyện rất kỳ lạ, rõ ràng hắn người đàn ông nọ không hề quen biết.
“Người đó là ai vậy?” Lộc Nhất Bạch hỏi.
“À, là ông chú hàng xóm ạ, lúc em còn nhỏ hai nhà thường xuyên qua lại.” Thích Ca cụp mắt, nói bâng quơ nhẹ nhàng, “Nhưng sau này nhà ổng xảy ra vài chuyện không lành, ổng liền trở nên hơi không bình thường, đừng để ý tới ổng làm gì… Đi anh, chúng ta đi ăn sáng, anh muốn ăn gì?”
Thích Ca dường như không muốn nói về người nhà này lắm, nhanh chóng chuyển đề tài.
Lộc Nhất Bạch cảm thấy được y đang trốn tránh, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, cũng đã cách nhà một khoảng, nhưng người kia vẫn đứng trước cửa nhà, đứng từ xa nhìn theo hướng bọn họ rời đi, dường như vẫn chưa hề nhúc nhích.
Khoảng cách xa như vậy, Lộc Nhất Bạch không thấy rõ vẻ mặt của người nọ, nhưng hắn lại có một linh tính kỳ lạ rằng ngay bây giờ vẻ mặt người nọ chắc chắn là phi thường oán hận, chỉ muốn nhào lên chém chết hắn.
Sống lưng Lộc Nhất Bạch lạnh lẽo, hắn cau mày.
“Đừng nhìn nữa, đi thôi, không là không kịp đâu.” Thích Ca dẫn Lộc Nhất Bạch tới tiệm của người quen ăn sáng, lại luyên thuyên tán gẫu với người ta một hồi lâu.
Cơm nước xong, Thích Ca mua chút đồ cúng và hai bó hoa.
Nghĩa trang cách thị trấn không xa lắm, đi bộ chừng mười phút là tới.
Mới tuyết xong nên cả nghĩa trang đều phủ một lớp màu trắng nhợt nhạt, nhìn có vẻ sạch sẽ lạ thường.
Thích Ca đưa Lộc Nhất Bạch tới trước một mộ đôi, “Đây là ông bà ngoại của em.”
Lộc Nhất Bạch nhìn thấy, có chút bất ngờ.
Hình dáng lăng mộ về cơ bản thì giống hệt như suy nghĩ mọi người, trắng đen, cứng rắn, lạnh như băng…
Nhưng lăng mộ của ông bà ngoại Thích Ca thì khác, trên bia của bọn họ có hai tấm ảnh chụp.
Cả hai tấm đều là ảnh chụp chung.
Một là ảnh cưới.
Cô dâu và chú rể đều mặc lễ phục kết hôn long trọng lại hoa lệ, ông ngoại Thích Ca đang vén tấm khăn voan trên đầu bà ngoại, bà ngoại y hơi nâng mắt nhìn lén ông ngoại, không che được sự xấu hổ của mình, giấu không được tình nồng ý mật.
Tuy chỉ là ảnh chụp trắng đen, niềm hạnh phúc cùng vui sướng lại sắp tràn cả ra ngoài.
Tấm thứ hai có màu sắc rực rỡ, bà ngoại tuổi già nhưng vẫn cách ăn mặc đoan trang hào phóng, đang ngồi trên xích đu cười như một đứa nhỏ, mặt quay về phía sau.
Sau lưng bà là ông ngoại cũng đã già nua đang đẩy nhẹ xích đu, ánh mắt quyến luyến khóa chặt trên người bà.
Hai tấm ảnh chụp đều ngập tràn hạnh phúc, hoàn toàn không hợp với không khí của nghĩa trang, nhưng đặt ở nơi này lại không có chút nào không hợp.
“Đây là ảnh chụp do ông ngoại em chọn sẵn khi còn sống, dặn em phải đặt lên đó.” Thích Ca thấy Lộc Nhất Bạch chú ý tới ảnh chụp, chủ động giải thích, “Ông nói, lúc bọn họ còn sống rất hạnh phúc, ông hy vọng tất cả những người nhìn đến hạnh phúc của họ cũng đều có thể hạnh phúc.”
Lộc Nhất Bạch bỗng nhiên cảm thấy cảm động, “Có thể nhìn thấy bọn họ quả thật rất hạnh phúc… Bọn họ rời đi cùng một ngày sao?”
Hắn nhìn thấy ngày tháng trên bia mộ.
Thích Ca gật gật đầu, “Anh xem tấm ảnh này…”
Y vuốt ve tấm ảnh thứ hai, “Lúc chụp tấm này, trí nhớ của bà thật ra đã suy giảm nghiêm trọng, bà không nhớ ra ai cả, em đẩy xích đu cho bà bà còn không vui, chỉ bằng lòng để ông ngoại đẩy.
Cả đời bà đã luôn đoan trang hiền thục, lúc nào cũng hào phóng hữu lễ, đến già lại hoàn toàn dứt bỏ trần tục, mới có cơ hội thích làm gì thì làm, em thấy thế đối với bà mới là điều hạnh phúc nhất… Ngày bà qua đời, bà đột nhiên khôi phục lại trí nhớ.
Bà nói với ông rằng bà đi trước một bước, bà sẽ chờ ông trên đường tới hoàng tuyền, nói ông đừng gấp, cứ ở lại giúp em trước đã.”
Thích Ca dừng một chút, Lộc Nhất Bạch khoát tay lên vai y.
Thích Ca cười cười lắc đầu, tiếp tục nói, “Khi đó ba mẹ em còn ở nước ngoài chưa về, em lại chưa từng trải qua chuyện này, chẳng biết phải làm sao hết.
Ông ngoại dạy em từng chút một, phải chuẩn bị cái gì, tiếp đãi khách tới phúng viếng làm sao, rồi đáp lễ thế nào… Tới lúc tối em tiễn vị khách cuối cùng đi rồi, đang định thở phào thì ông ngoại tới tìm em.”
Lộc Nhất Bạch dự cảm được chuyện sắp xảy ra, bàn tay nắm lấy y càng ra sức hơn.
Thích Ca cúi đầu, thở dài một hơi, “Ông nói với em rằng —— ‘tình đến đậm sâu, chỉ muốn ở bên nhau sớm sớm chiều chiều*’, ông muốn đi tiếp cùng em, nhưng ông lại càng lo cho bà hơn.
Cả đời bà chưa từng xa ông, ngay cả trấn Tùng Hương cũng chưa từng rời khỏi, đường hoàng tuyền lạnh lẽo như vậy, một mình bà đi có lẽ sẽ sợ hãi, sẽ lạc đường, nên ông phải đi theo ở bên cạnh bà.”
*tình đáo nùng thì, dã tranh triêu triêu mộ mộ
Đầu ngón tay Lộc Nhất Bạch run nhè nhẹ, bất chợt dùng sức kéo Thích Ca vào lòng ôm chặt lấy.
Thích Ca dụi đầu vào vai hắn, hung hăng ôm chặt lấy, giây tiếp theo lại đẩy ra, không dám quyến luyến hơi ấm ấy, “Lúc bà ngoại qua đời em rất đau khổ, nhưng lúc ông ngoại đi em lại không thấy buồn mấy.
Khi đó em bỗng chốc hiểu ông, cũng chính khi đó em mới chân chính hiểu được thứ gọi là tình yêu.
Em hiểu, nên em không cô đơn, thấy bọn họ sống chết đều có nhau làm bạn, em cũng yên tâm.”
Vẻ mặt của y quả thật không mấy đau buồn, trong đáy mắt còn có ý cười chân thành.
Lộc Nhất Bạch không nói gì, chỉ giúp Thích Ca bày đồ cúng ra.
Sắp xếp xong hết vẫn còn thừa một nửa số đồ cúng, Thích Ca mang chúng đến trước một ngôi mộ cách đó không xa.
Ảnh chụp trên bia mộ này thoạt nhìn còn rất trẻ.
“Đây là vợ của chú hồi nãy.” Thích Ca bày hết đồ cúng còn lại ra, lần này lại lộ ra vẻ mặt đau thương.
Nhưng y không nói gì nhiều hơn, chỉ yên lặng đứng một hồi rồi rời đi.
Lộc Nhất Bạch mấy lần định mở miệng hỏi, lại băn khoăn rất nhiều, cuối cùng vẫn nhịn lại.
Rời khỏi nghĩa trang, Thích Ca điều chỉnh lại tâm tình, nói với Lộc Nhất Bạch, “Ăn trưa xong em đi thuê một chiếc xe, lần này em tự lái, bảo đảm không xóc nảy.”
Y nghĩ tới Lộc Nhất Bạch say xe thì vừa buồn cười vừa đau lòng.
Một người chú ý đến hình ảnh của mình như hắn mà lại say xe ói ra, chắc sẽ sụp đổ mất.
“Không cần.” Lộc Nhất Bạch lập tức cự tuyệt.
Thích Ca: “A?”
Lộc Nhất Bạch: “Anh gọi trực thăng tới đón.”
Thích Ca: “… Okay.
Vậy em mời anh ăn trưa nhé?”
Lộc Nhất Bạch còn chưa kịp tỏ thái độ, di động đã vang lên, là nhà sản xuất của đoàn phim.
Rốt cuộc Thích Ca vẫn không mời được Lộc Nhất Bạch ăn cơm riêng với y, đành ăn cùng với đoàn phim.
Nhà sản xuất nhạy cảm hơn đạo diễn nhiều, năng lực chuyên môn cũng giỏi.
Ông ta đã nghe ra được Thích Ca quen với bọn Tư Lãng Hàng Thố, hiểu rằng chuyện lần này phải nhờ vào mặt mũi Thích Ca mới có thể xử lý nhanh gọn như vậy, nên nào dám qua loa với Thích Ca.
Nơi trấn nhỏ này chỉ có một nhà hàng nhỏ, nhà sản xuất sợ Lộc Nhất Bạch không thích nên đích thân chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, mời đầu bếp nổi danh ở địa phương tới đoàn phim đứng bếp, vừa vệ sinh vừa có không khí, quả thật là rất có tâm.
Lộc Nhất Bạch hài lòng hay không, không ai nhìn ra được, nhưng Thích Ca thì rất thỏa mãn.
Đây đều là hương vị y đã ăn quen từ nhỏ tới lớn, vị đầu bếp được mời tới còn từng nấu ăn cho ông bà ngoại y một quãng thời gian, hai người thân thiết trò chuyện một hồi lâu.
Nhà sản xuất cảm thấy Lộc Nhất Bạch hẳn cũng khá vừa lòng, dù sao hắn cũng chưa từng trách móc nặng nề vì sự cố ở đoàn phim.
Sau khi ăn xong, Kỷ Hạm báo với Lộc Nhất Bạch trực thăng đã xuất phát, hai người liền tạm biệt cả đoàn đặng về nhà thu dọn hành lý.
Nhà sản xuất hơi tiếc vì không thể nịnh nọt Lộc Nhất Bạch nữa, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta chọn ra vài người ưa nhìn lại biết ăn nói cùng tiễn hai người về nhà.
Thấy Lộc Nhất Bạch không nói nhiều mấy, nhà sản xuất liền quay sang lấy lòng Thích Ca, đoàn phim đã ở đây được mấy tháng, ít nhiều gì cũng có nghe nói về ông ngoại Thích Ca, liền cứ thế lấy ra khen.
Lộc Nhất Bạch nghe mới biết, ông ngoại Thích Ca được coi là một người hùng vĩ đại, từng cứu mạng rất nhiều người, nên mới có được sự tôn trọng của mọi người.
Hắn vui mừng muốn biết thêm nhiều về Thích Ca, không chỉ không ngắt lời bọn họ, lâu lâu còn xen vào một hai câu.
Nhóm người vui vẻ hòa thuận đi đến trước cửa nhà Thích Ca, nhân viên đoàn phim đang chuẩn bị rời đi, nhà bên cạnh lại đột nhiên có người lao tới, trong tay còn cầm một con dao sáng quắc, nhào thẳng về phía Lộc Nhất Bạch.
“Anh Lộc!” Thích Ca kinh hãi, một lần nữa không chút do dự bước ra chắn trước người Lộc Nhất Bạch.
Hết chương 23.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...