Lộc Nhất Bạch lấy khăn ăn chấm chấm khóe miệng, lại lau khô ngón tay, khuỷu tay đặt lên bàn ăn, bình tĩnh nhìn Trịnh Thiên chăm chú, ra hiệu gã tiếp tục nói.
Quản gia bên cạnh đột nhiên rùng mình, cầm lòng không đặng lui ra sau nửa bước.
Trịnh Thiên đối mặt trực tiếp với Lộc Nhất Bạch, áp lực còn lớn hơn nữa.
Vì thêm can đảm cho chính mình, gã gần như gấp gáp không đợi được mà rống lên một câu, “Mày cũng nhìn trúng Thích Ca chứ gì?”
“Cũng?” Đầu ngón tay Lộc Nhất Bạch vuốt vuốt cằm, “Cậu coi trọng em ấy?”
Trịnh Thiên bấy giờ mới ý thức được mình dùng sai từ, gã cứng đầu cứng cổ nâng đầu lên, “Tao không chỉ coi trọng nó, tao còn ngủ với nó rồi nữa kìa, đừng thấy bề ngoài nó như đóa hoa trắng mà lầm, lúc ở trên giường tao vừa lẳng lơ lại dâm đãng…”
Sắc mặt Lộc Nhất Bạch đột nhiên trầm xuống, Trịnh Thiên bị khí thế cường đại của hắn dọa cho ngậm miệng.
Nhưng chỉ hai giây sau, gã liền ý thức được mình đã bắt được nhược điểm của Lộc Nhất Bạch, không khỏi đắc ý, “Tao biết mày thích nó, tao thấy tấm ảnh của nó mà mày kè kè mang theo bên người, mày tới chi nhánh Vân Châu là vì nó đúng không? Mày thật sự không muốn biết chuyện trước kia của Thích Ca à?”
“Trịnh Thiên.” Lộc Nhất Bạch rốt cuộc mở miệng, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ, “Cậu có hối hận không?”
Trịnh Thiên sửng sốt.
“Chúng ta vốn có thể nước sông không phạm nước giếng.” Lộc Nhất Bạch nói, “Cậu không nên có ý nghĩ đụng đến người của tôi.”
Trịnh Thiên trừng lớn hai mắt, bỗng nhiên hiểu ra, “Mày…”
Lộc Nhất Bạch tiếp tục nói hết lời, “Thời điểm cậu muốn giết tôi tôi cũng chưa tức giận như vậy, cậu thật sự không nên đánh chủ ý lên em ấy… Vốn tôi nuôi cậu chỉ để chặn miệng lưỡi người đời, nhưng cẩn thận ngẫm lại, đám người đó ngoại trừ khua môi múa mép sau lưng thì còn có thể làm gì được tôi?”
Hắn đứng lên, vẫy vẫy tay như ném rác rưởi, nói với quản gia, “Ngày mai tiễn Trịnh tiên sinh đi đi, về sau bất luận nó sống hay chết cũng không cần đưa tin cho tôi.”
Quản gia kinh hoảng, nhưng vẫn đáp một tiếng, “Vâng.”
Trịnh Thiên cũng luống cuống, “Người đứng sau giúp đỡ Thích Ca năm đó thế mà lại là mày, mày… Vậy vì sao mấy năm nay mày…?”
Lộc Nhất Bạch hiển nhiên không hề có ý muốn giải thích nghi hoặc của gã, đến một ánh mắt cũng keo kiệt không muốn cho gã ta, không quay đầu lại mà đi mất.
Cả người Trịnh Thiên run rẩy, lại quẳng rớt hai cái mâm nữa.
Đến lúc gã duỗi tay ra tới cái mâm thứ ba, thì xe lăn bị đẩy đi.
Thái độ của quản gia kính cẩn ôn nhu nhưng không cho phép cự tuyệt, “Thiếu gia, đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe của ngài.”
Cánh tay Trịnh Thiên vươn ra đập trúng lên người quản gia, “Cút ngay! Mày là cái thá gì mà dám quản tao!”
Quản gia cũng không tránh né, chỉ đẩy gã về phòng, “Thiếu gia, chọc giận giám đốc Lộc không mang lại gì tốt cho ngài cả, hà tất gì phải làm thế?”
“Đừng gọi tao là thiếu gia! Tao mà là thiếu gia cái gì!” Trịnh Thiên cả giận nói, “Hắn ta nuôi tao chính là muốn làm tao phải nhục nhã, bọn mày còn giúp hắn!”
Quản gia thở dài, “Giám đốc Lộc nói, ngày mai thiếu gia liền được tự do.”
Trịnh Thiên bỗng dưng không náo loạn nữa.
Quản gia ra khỏi phòng Trịnh Thiên thì không thấy Lộc Nhất Bạch, hỏi mới biết hắn đang ở vườn hoa đằng sau.
Ông cầm lấy áo khoác của Lộc Nhất Bạch, đi đến cổng vườn hoa thì chợt bước chân đột nhiên khựng lại.
Lộc Nhất Bạch đứng trong sân, trên tay cầm một điếu thuốc, sống lưng thẳng tắp, ánh sao nhàn nhạt chiếu lên người hắn phảng phất như phủ một lớp màng, như gần như xa.
Quản gia chợt nhớ tới, lần đầu tiên ông thấy Lộc Nhất Bạch cũng là ở nơi này.
Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đã mang khí chất lỗi lạc, hắn đứng dưới ánh trăng như trúc như tùng, ôn nhuận như gió mát trăng thanh.
Trịnh Thiên lúc ấy hẵng còn nhỏ xông tới va vào người hắn, nhưng hắn cũng chẳng tức giận, mà khom lưng nâng người “em trai” trên danh nghĩa của mình dậy, thay cậu nhóc phủi bụi đất dính trên quần áo, dịu dàng hỏi, “Té đau không?”
“Anh ơi anh đẹp quá à.” Bé Trịnh Thiên chớp chớp đôi mắt nói.
Thiếu niên Lộc Nhất Bạch hơi ngượng ngùng sờ chóp mũi, lộ ra nụ cười nhạt khiến cả ánh trăng cũng phải ảm đạm lu mờ.
Trong lòng quản gia đau xót, thiếu niên ấm áp thanh thuần khi đó đã bị thời gian tàn nhẫn đánh mất giữa dòng sông dài vô danh.
Giám đốc Lộc bây giờ tính tình bất ổn, lạnh nhạt xa cách, không ai có thể thấu hiểu tâm tư của hắn, có nhiều lúc rõ ràng hắn vẫn dịu dàng như trước, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
Cũng không biết là lỗi của ai.
“Có chuyện gì?” Giọng nói đạm mạc của Lộc Nhất Bạch truyền tới.
Quản gia hồi thần, cầm lấy áo khoác của hắn bước tới, “Trời đêm lạnh, giám đốc Lộc mặc thêm áo vào đi.”
Lộc Nhất Bạch nhận lấy áo khoác lên người, sau một lúc lâu lại hỏi, “Lão chủ tịch ngủ rồi à?”
“Vẫn chưa.” Quản gia trả lời.
Lộc Nhất Bạch nghe thế thì lại lần nữa vào phòng của Trịnh Chính Thành.
Cụ già không thể động đậy, vừa thấy hắn lập tức kích động lên.
“Cảm xúc ông cứ phập phồng lên xuống như vậy rất bất lợi cho việc hồi phục sức khỏe.” Lần này Lộc Nhất Bạch cong lưng, giọng nói nhẹ nhàng ôn tồn, “Nếu ông muốn khỏe lên, nhất định phải học cách tu thân dưỡng tính.”
Trịnh Chính Thành không ngừng thở hổn hển, tựa như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Lộc Nhất Bạch nhìn chằm chằm lão một hồi, đột nhiên hỏi, “Ông có hối hận không?”
Trịnh Chính Thành cứng đờ, tiếng hít thở đột ngột dừng lại.
Lộc Nhất Bạch khẽ cười một tiếng, “Chắc ông có hối hận nhỉ? Nếu các người không dùng thủ đoạn dơ bẩn đó để đối phó tôi, bây giờ ông vẫn còn là chủ tịch cao cao tại thượng, Trịnh Thiên cũng vẫn là tiểu thiếu gia không biết trời cao đất dày là gì, làm sao lại lưu lạc tới nông nỗi này?”
Trịnh Chính Thành bỗng bình tĩnh hơn nhiều, Lộc Nhất Bạch nghiêng đầu, phát hiện lão đang nắm lấy một góc áo mình.
Ngón tay già nua cứng đờ kia nỗ lực giật giật.
Lộc Nhất Bạch lại nhìn vào đôi mắt Trịnh Chính Thành, thế mà có nước mắt ngân ngấn lập lòe, còn có sự cầu xin chói cả mắt.
“Ông hối hận sao? Muốn cầu xin tôi thả ông một con ngựa*? Dù phải đi chết cũng hy vọng tôi có thể buông tha cho Trịnh Thiên?” Lộc Nhất Bạch cảm thấy mỉa mai, hắn lại nhìn hiểu ánh mắt đó của Trịnh Chính Thành.
*thả một con ngựa là buông tha, cho một cơ hội, một con đường sống.
Chẳng lẽ đây chính là thứ gọi là máu mủ tình thâm ư?
Ngay cả khi giữa bọn họ chưa từng có khoảnh khắc nào thật sự thân cận nhau?
Trịnh Chính Thành gật đầu với biên độ nhỏ, chứng thực lời hắn vừa nói không sai.
Điều này khiến Lộc Nhất Bạch càng không vui, hắn một năm một mười trả lời, “Thứ nhất, bây giờ hối hận đã muộn rồi.
Thứ hai, tôi không có không buông tha cho ông, hết thảy những điều này đều do ông tự gây nên, là các người động tay động chân trước —— đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu Trịnh Thiên cùng Trịnh phu nhân, không có ông ngầm đồng ý, bọn họ cũng không dám làm.
Hiện tại nếu để ông chết, tôi sẽ bị người người nhục mạ, nói không chừng còn phải đeo trên lưng hiềm nghi giết người.
Hơn nữa, nhìn ông chịu tội trong lòng tôi rất sảng khoái.
Nên rất xin lỗi, tôi sẽ không để ông chết, còn sẽ cố gắng chữa khỏi cho ông.
Ông cứ yên tâm mà chờ xem, ngày sau còn dài.
Thứ ba, chuyện của Trịnh Thiên, chỉ cần không chọc đến trên đầu tôi thì tôi sẽ không động tới nó.
Nhưng ông hiểu rõ bọn họ mà, không ngại đoán thử xem nó với bà mẹ của nó có thể nhịn đến bao giờ?”
Trong cổ họng Trịnh Chính Thành phát ra mấy tiếng nức nở.
Lão biết, Trịnh Thiên chắc chắn sẽ tìm Lộc Nhất Bạch gây chuyện, vậy chẳng khác nào đi tìm chết.
Lộc Nhất Bạch đứng lên, thần sắc hờ hững vuốt phẳng nếp nhăn bé xíu trên góc góc áo, rời đi không ngoảnh đầu lại.
Rạng sáng, Lộc Nhất Bạch cả người lạnh lẽo về tới căn hộ nhỏ của mình.
Trong một nháy mắt khi mở cửa ra, nhìn thấy ánh đèn sáng trong phòng, hắn không khỏi sửng sốt.
Hắn nhớ rõ trước kia Thích Ca không có thói quen mở đèn khi ngủ.
Hôm nay là do ở một mình nên sợ hãi, hay vì đang đợi hắn?
Thê lương trong lòng bỗng bị ánh đèn kia chiếu ra một chút ấm áp.
Lộc Nhất Bạch khe khẽ đổi giày, lúc đi đến phòng khác thì dừng lại.
Thích Ca cuộn mình trên tấm thảm cạnh sofa, đầu tựa vào ghế, tay ôm gối ngủ ngon lành.
Này là đợi lâu quá nên lỡ ngủ quên luôn hả?
Sao lần nào cũng ngủ trên mặt đất thế này?
Càng lớn lại càng ngốc.
Khóe miệng Lộc Nhất Bạch vô thức cong lên, lộ ra một nụ cười có phần bất đắc dĩ.
Thích Ca tối qua không nghỉ ngơi tốt, thêm cả ngày hôm nay tinh thần căng thẳng, lúc này y đã ngủ rất say, Lộc Nhất Bạch cố ý nhỏ tiếng nên cũng không đánh thức y dậy.
Lộc Nhất Bạch ngồi xổm xuống trước mặt y, nhìn đăm đăm vào y.
Bởi vì ôm gối chống cằm, gối cấn vào khiến gương mặt có thêm chút thịt, gần như không khác gì hồi năm năm trước.
Vẻ mặt Lộc Nhất Bạch hơi hoảng hốt, chợt có chút không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.
Hắn run rẩy vươn ngón tay ra, đầu ngón tay lơ lửng ngay sát gương mặt trắng nõn mềm mại, nhưng trước sau vẫn không dám chạm vào.
“Anh Lộc…” Thích Ca bỗng nhỏ giọng nỉ non một tiếng.
Đầu ngón tay hắn run lên, chạm trúng làn da ấm áp tinh xảo.
Dường như Thích Ca cảm giác được, mặt dán lên đầu ngón tay mà cọ cọ, khóe miệng cong lên.
Ấm áp trong lòng Lộc Nhất Bạch tản ra, chậm rãi lấp đầy trái tim hắn, thậm chí cả người đều nóng lên.
Qua một hồi lâu, Lộc Nhất Bạch mới bế Thích Ca lên.
Nhẹ hơn hồi năm năm trước nhiều lắm, không biết mấy năm nay y tự chăm sóc mình thế nào.
Lộc Nhất Bạch hơi tức giận, vốn dĩ muốn ôm y về giường, cuối cùng lại chỉ đặt trên sofa.
Hắn tắt đèn phòng khách, sau khi về phòng thì tìm một tấm mền mỏng ra đắp lên người Thích Ca, thuận tay dém lại cho y.
Có vẻ dém hơi chặt, Thích Ca nghiêng đầu, một lọn tóc trượt xuống, vừa khéo phủ lên mí mắt y.
Lộc Nhất Bạch đẩy lọn tóc kia ra, ngón tay lưu luyến vuốt ve một chút.
Thích Ca bất chợt mở mắt.
Cả người Lộc Nhất Bạch cứng đờ, không biết nên phản ứng thế nào.
Tuy nhiên, Thích Ca vẫn chưa thật sự tỉnh táo lại.
Y tưởng rằng mình đang nằm mơ, nỉ non nói, “Anh đã về rồi à?”
Lộc Nhất Bạch nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Thích Ca lại nhắm mắt lại, khóe miệng y giương lên tạo thành nụ cười rạng rỡ, y duỗi tay ôm lấy cổ Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch không kịp phòng bị, bị kéo xuống thì lảo đảo, trực tiếp đè lên người Thích Ca, vội vội vàng vàng chống lên sofa.
Thích Ca hôn lên môi hắn một cái.
Lộc Nhất Bạch hóa đá.
Thích Ca lại chẳng làm thêm bước nào nữa, y thẳng thắn cọ cọ chóp mũi lên mặt Lộc Nhất Bạch, sau đó thì hài lòng đi ngủ tiếp.
Một lúc sau Lộc Nhất Bạch mới lấy lại tinh thần.
Hắn chậm rãi tránh khỏi lồng ngực Thích Ca, nhìn người nào đó đang ngủ say giấc nồng, rất muốn túm lấy y làm thêm vài chuyện khác.
Nhưng thấy Thích Ca ngủ rồi thì lại không kiềm được thỏa mãn trong lòng, cuối cùng hắn vẫn không làm gì cả, chỉ kéo chiếc mền bị trượt xuống lên, dém lại cho y một lần nữa.
Buổi sáng khi Thích Ca tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên thảm.
Y cũng không thấy gì bất ngờ, theo thói quen định lười biếng vươn vai, vừa giơ tay lên thì thấy chiếc mền đang nửa đắp trên người mình.
Thích Ca đờ cả người.
Y nhớ rõ ràng, vì hôm qua Lộc Nhất Bạch đã nói buổi tối sẽ không trở về, nên y không chờ Lộc Nhất Bạch mà trực tiếp ngủ luôn ở ngoài phòng khách.
Tối qua y không cảm thấy quá lạnh, nên cũng chẳng đi lục tủ đồ của Lộc Nhất Bạch tìm mền.
Mền đương nhiên không thể mọc chân tự chạy ra được, vậy nghĩa là Lộc Nhất Bạch đã trở lại rồi sao?
Hình như tối qua y mơ thấy Lộc Nhất Bạch quay về, y còn hôn hắn nữa.
Có khi nào đó cũng không phải là mơ không??
Thích Ca bật dậy, trừ cái mền trên người, y còn phát hiện thấy chỗ huyền quan* có treo áo khoác của Lộc Nhất Bạch.
*huyền quan: chỗ ngay trước cửa chính, mình thường hay ngồi thay giày rồi mặc áo khoác ngay chỗ đó á.
Đúng thật là Lộc Nhất Bạch đã trở lại!
Hắn còn đắp chăn cho mình.
Thích Ca bị nhận thức này đập cho hưng phấn không thôi, trong ngực như có ngọn lửa thiêu đốt, đốt tới nỗi gương mặt y đỏ bừng lên.
Thích Ca ôm chăn chạy đến cửa phòng ngủ của Lộc Nhất Bạch, vừa định gõ cửa lại nghĩ tới việc tối hôm qua Lộc Nhất Bạch về muộn, có lẽ bây giờ còn chưa thức dậy.
Tay vừa giơ lên lại thả xuống.
Nhưng Thích Ca cũng không muốn rời đi, cứ thế mà ôm mền đứng ngây ngốc trước cửa, muốn suy nghĩ xem chờ đến khi thấy Lộc Nhất Bạch thì nên nói gì.
Y còn chưa có nghĩ xong, cửa phòng ngủ đã bất thình lình mở ra.
Lộc Nhất Bạch để trần nửa thân trên, chỉ mặc một cái quần đùi tứ giác ra mở cửa, để lộ hai chân thon dài thẳng tắp cùng vòng eo rắn chắc thon gọn.
Còn có… phản ứng bình thường vào buổi sáng của cánh đàn ông chưa hạ xuống.
Lộc Nhất Bạch vẫn luôn rất nghiêm túc quản lý dáng người của mình, cơ bắp săn chắc nhưng không cường tráng, đường cong mềm dẻo uyển chuyển, làn da căng bóng co dãn, quyến rũ dụ người không chịu được.
“Ực.”
Lộc Nhất Bạch: “…”
Thích Ca: “…”
Hết chương 18Du Thanh: Eo ôi cưng quá chịu hổng nổi luôn á ~ Nhìn người ta nuốt nước miếng như chó thấy xương thế hả anh Thất:)))))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...