Sổ Tay Công Lược Nam Chính Của Một Trà Xanh Chuyên Nghiệp


Sau khi chắc chắn với hệ thống rằng tên Dục Hiểu kia đã đăng bài thanh minh cho mình lên diễn đàn, Diệp Nguyên liền sảng khoái mà đáp trả Thiên Trách.
"Ồ, nếu cậu cứ thực sự khăng khăng mọi tin đồn đều là sự thật, vậy thì ngay bây giờ cậu có thể mở diễn đàn rồi xem thử xem sao."
Mọi người trong phòng họp cũng hết sức bất ngờ sau câu nói của Diệp Nguyên, ai nấy đều lấy điện thoại ra để xem.
Cũng may là hôm nay Lâm An có việc quan trọng không thể đến được, đó là một bài kiểm tra học phần.

Bởi vì nếu Lâm An mà biết Diệp Nguyên có thể giải quyết vấn đề đỉnh như thế này, chắc là nhảy cẫng lên rồi ôm Diệp Nguyên bay vài vòng xong lắc qua lắc lại mất.
Hạ Thất và Thiên Trách thấy ai cũng lướt diễn đàn rồi chợt cảm thấy lạnh sống lưng, hai người cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra, đăng nhập vào diễn đàn để xem.
Quả nhiên mọi người ai nấy đều bày ra vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, có người liền lên tiếng luôn.
"Ôi chuyện gì thế này, vậy hóa ra Hạ Thất mới là tiểu tam có đúng không.

Theo như bài viết và bằng chứng thì Lâm An và Diệp Nguyên mới là một cặp đôi, mà Hạ Thất lại còn dùng tiền nhờ người khác lên bài để chỉ trích Diệp Nguyên, vậy thì cậu ta mới đúng là kẻ chen chân ấy."
"Ôi thật ư ? Không thể tin được luôn, bây giờ thì rõ rành rành rồi đấy, để xem Hạ Thất còn chối cãi như nào."
Có người còn dám lên tiếng nói thật to, cốt để cho Hạ Thất nghe thấy.
"Hôm trước thì đi trộm tranh của Diệp hội trưởng để hãm hại anh ấy, bây giờ lại dùng tiền mua bài để bôi xấu anh ấy, này là cố ý muốn hại hội trưởng của chúng ta rồi."

"Đúng rồi, loại người có ý xấu như vậy thực sự không thể giữ lại trường được đâu, thật tội nghiệp cho Diệp hội trưởng của chúng ta mà."
"Đúng rồi đấy, loại người này không thể tha thứ được đâu."
Sau đó thì cả hội trường làm ầm cả lên.

Chắc không chỉ mỗi hội sinh viên, mà tất cả sinh viên trong trường đều bất ngờ.
Trên bài đăng có hơn mấy trăm ngàn bình luận, tất cả đều kêu Hạ Thất nhân cách rẻ tiền, nhân phẩm thối nát, mau biến khỏi mắt họ đi.

Điển hình là một số bình luận như.
"Loại người vô đạo đức, nhân cách thối tha như này phải cút khỏi cái trường này đi."
Ở dưới là một loạt người hùa theo.
"Đúng lắm, loại người vô liêm sỉ, thất đức như tên này không xứng tiếp tục học ở đây."
"Đúng rồi, đuổi học cậu ta đi."
Có người còn bình luận rằng.
"Tôi đã gửi email tố cáo cậu ta cho nhà trường, nhất định phải đuổi học được cậu ta."
Quay lại với mọi người trong phòng họp, Diệp Nguyên mỉm cười rồi đứng lên trước mặt tất cả mọi người, sau đó nói.
"Bây giờ còn ai có ý kiến gì nữa không ?"
Hạ Thất cảm thấy không thể đứng nổi nữa, cậu ta chạy như bay ra khỏi phòng họp.

Còn đóa hắc liên hoa Thiên Trách thì khỏi phải nói, cậu ta chật vật đến mức đáng thương.

Mặc dù Thiên Trách cũng muốn bỏ chạy như Hạ Thất, nhưng mà hắn vẫn muốn được ở lại hội sinh viên, hắn sợ bị Diệp Nguyên đuổi khỏi hội, đến lúc đó, hắn sẽ không còn được sinh viên xuất sắc nữa.
Bởi vì khi bị đuổi khỏi hội thì nhất định sẽ bị mọi người dị nghị, còn cả danh hiệu sinh viên xuất sắc nữa.

Vì vậy Thiên Trách vô cùng lo sợ, cậu ta thực sự không muốn bị đuổi khỏi hội.
Vì vậy Thiên Trách liền quỳ rạp xuống, làm một bộ mặt hối lỗi rồi nói.
"Xin hội trưởng cho tôi một cơ hội sửa sai được không ạ ? Là lúc nãy tôi hồ đồ, tôi bị người xấu như Hạ Thất che mờ mắt.


Hội trưởng là một người nhân hậu, hiền lương, cậu có thể tha thứ cho tôi không ?"
Diệp Nguyên nghe vậy thì trong lòng thầm cười nửa miệng.
"Thật là đáng khinh mà.

Đến lúc này còn giở giọng trà xanh ra, làm như là mình không tha thứ cho cậu ta thì không từ bi, không nhân hậu vậy ha ? Nghĩ sao vậy ?"
Một số người xung quanh khi thấy Thiên Trách quỳ xuống thì cũng thấy hơi hơi tội nghiệp cho hắn, dù sao hắn cũng chỉ là bị hồ đồ, mới bị che mờ mắt.
Tuy nhiên Diệp Nguyên lúc này cũng không thèm ra vẻ tử tế nữa, cậu liền nói.
"Xin lỗi, đây là hội sinh viên, không phải cái chùa, cũng không chấp nhận sự hối lỗi muộn màng của bất kì ai.

Cậu nhục mạ tôi, này là đã tính vào tội không tôn trọng hội trưởng, cậu còn vu oan giá họa tôi cùng với Hạ Thất, này là tính vào tội vu khống hội trưởng.

Cậu xem, này đã đủ tội để đuổi cậu ra khỏi hội chưa ?"
Thiên Trách nghe Diệp Nguyên nói xong liền thực sự hoảng loạn rồi, cậu ta sợ bị đuổi khỏi hội thật, liền nắm lấy áo Diệp Nguyên khóc lóc.
"Tôi thật sự biết lỗi rồi mà hội trưởng...!hức...!hội trưởng cho tôi một cơ hội đi mà."
Mặc dù nhiều người ghét Thiên Trách thật, nhưng thấy cậu ta quỳ lạy khóc lóc cũng vô cùng thương cảm.
"Hay là, hội trưởng, chúng ta châm chước cho cậu ấy xíu đi, tôi thấy cậu ấy đáng thương thật á."
"Đúng rồi, hay là phạt gì đó cũng được, đừng đuổi cậu ấy."

Diệp Nguyên thấy đến mức này cũng không thể làm căng quá được.

Vậy nên cậu quyết định.
"Vậy thì tạm đình chỉ hoạt động của Thiên Trách trong hội thôi, cậu sẽ phải chịu phạt làm công ích trong vòng 3 tháng và phải hoàn thành xuất sắc mới được quay lại hội sinh viên."
Thiên Trách mừng rỡ vô cùng, liền cảm tạ Diệp Nguyên liên tục rồi mới quay đi.

Coi như đây cũng là một bài học cho cậu ta rồi.
Hệ thống trong đầu Diệp Nguyên vô cùng thắc mắc.
"Tại sao kí chủ không đuổi hắn luôn ạ ? Hắn cũng giống như một quả bom nổ chậm mà."
"Mày không hiểu, tao phải như vậy, bởi vì, nếu làm căng quá, mọi thứ sẽ phản tác dụng, hội sinh viên sẽ nghĩ tao là người quá độc đoán, chuyên quyền, đôi khi cũng nên mềm mỏng một tí mới được."
"Đây cũng coi như bài học cho cậu ta rồi.

Chuẩn bị kết thúc thế giới này thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận