Lúc này Diệp Nguyên và Lâm An đang thưởng thức nồi lẩu.
Bởi vì Lâm An không ăn được cay nên Diệp Nguyên đã làm một nồi lẩu uyên ương, có hai ngăn, một ngăn cay, một ngăn không cay để nhúng.
Như vậy thì dù người không ăn được cay như Lâm An cũng có thể thưởng thức bữa lẩu này một cách ngon lành.
Trong khi vừa uống coca vừa cùng nhau thưởng thức miếng thịt bò thơm ngon, hai người đã cùng nhau tán gẫu rất nhiều chuyện.
Khi bữa ăn sắp kết thúc thì cũng là lúc Lâm An muốn bắt đầu bí mật đã chuẩn bị từ trước của mình.
Tuy nhiên, bỗng nhiên Diệp Nguyên lại tâm sự nhỏ nhẹ với cậu.
"Lâm An này, em cảm thấy chuyện của Hạ Thất làm sáng nay như thế nào ? "
Đã không nhắc thì thôi, mà nhắc tới thì Lâm An lại cáu bẳn lên, cậu thực sự vô cùng tức giận.
"Anh đừng có nhắc đến cậu ta nữa.
Em với cậu ta cũng là bạn bè từ nhỏ đến lớn, mẹ em cũng chứng kiến sự trưởng thành của cậu ta, cũng coi như là bạn bè thân thiết, em cứ nghĩ rằng cậu ta thuần khiết, thiện lương.
Ai ngờ, cậu ta từ trước đến giờ vốn dĩ chỉ giả bộ mà thôi."
"Em luôn nhấn mạnh với Hạ Thất là em và anh có mối quan hệ rất tốt.
Vậy mà cậu ta lại dám giở trò hãm hại anh, đâm sau lưng chúng ta như vậy, thực sự không thấy hổ thẹn sao ?"
Diệp Nguyên cảm thấy Lâm An mất bình tĩnh, cho nên nhẹ nhàng an ủi cậu.
"Hạ Thất cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, em đừng so đo cậu ấy.
Cũng đừng vì mấy chuyện này làm ảnh hưởng đến tình bạn hai đứa."
Lâm An liền nhanh chóng phản bác.
"Sao lại như thế được, cậu ấy hãm hại anh, trở mặt với anh thì cũng chính là trở mặt với em."
Diệp Nguyên nhẹ nhàng xoa đầu Lâm An.
"Anh chỉ là bạn của em thôi mà, anh không thể làm em mất bạn bè chỉ vì anh được."
Lúc này Lâm An không nhịn nổi nữa, cậu thực sự muốn thổ lộ tình cảm của mình luôn.
Vậy nên cậu bắt đầu ngước đôi mắt long lanh nhìn Diệp Nguyên.
"Nhưng mà Nguyên ca à, em thực sự không muốn là bạn của anh một chút nào."
Diệp Nguyên có chút bất ngờ, liền ngẩn người ra.
"Em nói vậy là sao ? Tiểu An ?"
Lâm An lúc này liền thẳng thắn thừa nhận.
"Em không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng thực sự em không muốn mối quan hệ của chúng ta cứ mãi mập mờ, không rõ ràng như thế này nữa."
"Anh ở đây chờ em một chút."
Sau đó liền thấy Lâm An tắt hết đèn trong nhà đi, rồi một bó hoa hồng rực rỡ xuất hiện trước mặt Diệp Nguyên, và kèm theo đó là một chiếc bánh sinh nhật hình con thỏ màu hồng, hết sức đáng yêu.
Lâm An mỉm cười rồi nói.
"Tiểu Nguyên, suốt bấy lâu nay, khi ở bên cạnh anh, em thực sự rất vui vẻ, em cũng nhận ra trái tim mình đã rung động trước sự thiện lương, tinh tế và quan tâm của anh mất rồi."
"Em biết thời gian quen nhau của chúng ta mới chỉ được nửa năm, nhưng em thực sự rất sợ có người khác cướp mất anh đi.
Mặc dù rất mạo hiểm, nhưng em vẫn muốn được sống thật với trái tim mình."
"Vậy nên, bây giờ, em hi vọng có thể được làm bạn trai anh, cùng đồng hành với anh.
Anh có nguyện ý làm người yêu em không, Tiểu Nguyên ?"
Diệp Nguyên vốn dĩ đang rất bất ngờ, nhưng sau khi nghe xong những lời nói thật lòng và chân tình thực cảm ấy.
Tâm trạng và cảm xúc của cậu lại chuyển sang vô cùng mừng rỡ và hạnh phúc.
"Em nói có thật không ?"
"Đương nhiên là thật."
Sau đó, Lâm An liền lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ nhỏ có đính viên kim cương xinh đẹp nhỏ bé ở trên đó, đưa ra trước mặt Diệp Nguyên.
"Dù đây chỉ là một chiếc nhẫn bé nhỏ, không phải là một chiếc nhẫn đắt tiền, nhưng toàn bộ tâm tư và tình cảm của em đều đặt ở trên nó.
Nếu anh đồng ý, sau này em nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, mua một chiếc nhẫn đẹp hơn, đắt tiền hơn cho anh được không ?
Diệp Nguyên cầm lấy chiếc nhẫn đeo vào tay, rồi nói.
"Anh nguyện ý, không cần phải thay cái khác đâu, anh rất thích chiếc nhẫn này."
Lâm An thực sự hạnh phúc đến điên cuồng, cậu thả bó hoa xuống ghế rồi ôm chầm lấy Diệp Nguyên, hai người cùng nhau khóc.
Lúc này đây, Diệp Nguyên đồng ý không phải vì Lâm An là mục tiêu, cũng không phải là vì nhiệm vụ của mình, mà là cậu muốn sống thật với bản thân, muốn thực sự toàn tâm toàn ý yêu một người mà thôi.
Đang lúc cảm động Lâm An còn nói.
"Thực ra hôm nay còn là sinh nhật anh nữa đó, em gom chung vào lễ tỏ tình của em rồi tổ chức luôn cho vui.
Hai dịp cùng vui hihi."
Diệp Nguyên đang cảm động nghe cậu nói thế cũng phải bật cười.
"Em đúng là nghịch ngợm quá đi mà."
Sau đó Lâm An đưa bánh kem hình con thỏ ra rồi thắp nến lên.
Diệp Nguyên thổi nến xong liền cầu nguyện rồi cắt bánh ngọt.
Cậu cắt miếng đầu tiên liền đưa cho Lâm An.
" Anh nghĩ là miếng bánh đầu tiên nên đưa cho người mà mình yêu nhất, em nói có đúng không, An An ?"
Lâm An sung sướng cười tít mắt.
"Em nhất định sẽ ăn thật ngon hoho."
Diệp Nguyên cũng mỉm cười hạnh phúc.
Bỗng nhiên Lâm An hỏi Diệp Nguyên.
" Lúc nãy anh đã cầu nguyện gì thế ? Nói em nghe thử đi, đi màaa."
Diệp Nguyên ra vẻ bí mật.
"Lời cầu nguyện nói ra sẽ hết linh nghiệm đó.
Sau này thì em sẽ biết thôi."
Lâm An bĩu môi giả vờ dỗi rồi lại cười.
Hai người lại tiếp tục tâm sự với nhau.
Dù biết rằng khi hai người đến với nhau, chặng đường sau này sẽ trải qua rất vất vả.
Tuy nhiên, Diệp Nguyên tin rằng, hai người họ có thể cùng nhau đi đến cuối con đường, và đó cũng chính là điều ước của cậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...