Lúc này cũng là lúc cuối buổi triển lãm.
Dường như mọi người rất hài lòng về buổi triển lãm lần này.
Bức tranh của Diệp Nguyên hiện tại đang chiếm vị thế thượng phong, hầu như ai cũng đến dán sao cho bức tranh này.
Lâm An nhìn thấy vậy thì hết sức vui mừng, liền ôm lấy Diệp Nguyên vui vẻ.
"Nguyên ca, anh nhìn xem, tranh của anh nhất định sẽ được giải nhất."
Sau khi nói xong thì Lâm An chợt cảm thấy bỗng dưng giữa ban ngày ban mặt mà ôm người ta như thế này thì có hơi không hợp lí cho lắm, cho nên cậu ôm Diệp Nguyên xong liền khựng lại, tính buông ra.
Nhưng mà lúc Lâm An tính buông ra thì Diệp Nguyên liền ôm lấy cậu lại.
Đây chính là chiêu " Lạt mềm buộc chặt" trong truyền thuyết đó nha.
Diệp Nguyên nhẹ nhàng nói.
"Anh nghĩ nếu mà được nhiều người yêu thích thì chắc sẽ được giải " Tác phẩm được yêu thích nhất đó", như vậy anh cũng thấy vui lắm rồi."
Lâm An liền nhíu mày phản bác.
"Làm gì có, bức tranh của anh tỉ mỉ, tinh tế và có chiều sâu như vậy.
Nhất định xíu nữa ban giám khảo thẩm định xong thì giải nhất sẽ thuộc về anh."
Lâm An còn nhìn vào mắt của Diệp Nguyên rồi rất thẳng thắn và nói một cách hết sức nghiêm túc.
"Thực sự không phải vì em là bạn tốt của anh nên em mới nghiêng về anh đâu, em cũng không phải nịnh bợ anh.
Cá nhân em trên phương diện là một người thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, em thấy trong toàn bộ những tác phẩm ở triển lãm này, bức tranh của anh để lại ấn tượng cho em sâu đậm nhất.
Em cảm thấy chỉ có bức tranh của anh mới xứng đáng giành giải nhất mà thôi."
Diệp Nguyên thực sự rất cảm động, nhưng cậu cũng không quên đùa Lâm An một câu.
"Cậu nhóc nhà em thì biết cái gì về nghệ thuật mà bình luận hay thế."
Lâm An thấy Diệp Nguyên không để ý lời mình nói, lại còn trêu đùa mình, cậu rất muốn giận dỗi, hứ.
"Em đây là nói thật lòng, anh không tin thì thôiii !!!"
Diệp Nguyên cảm thấy Lâm An đáng yêu chết đi được !!, nhưng mà cảm thấy cậu nhóc có vẻ muốn giận dỗi nên Diệp Nguyên liền lập tức xoa xoa mái tóc mềm mượt của Lâm An như xoa cún con.
"Anh đùa em một chút thôi, anh thực sự rất cảm động.
Lần đầu tiên có người tin tưởng và công nhận anh đến vậy.
Bây giờ anh thực sự rất hạnh phúc."
Câu nói này của Diệp Nguyên là thật sự thật lòng.
Trước giờ chưa từng có ai không màng bất cứ thứ gì mà đặt hết niềm tin vào cậu như vậy.
Vào giây phút Lâm An tin tưởng anh,
Ở thế giới thực, Diệp Nguyên cũng giống như hoàn cảnh ở thế giới nhiệm vụ này, là một đứa trẻ mồ côi đáng thương.
Cậu dựa vào nỗ lực của mình mà từng bước học tập, dựa vào phần trợ cấp ít ỏi của viện phúc lợi mà từng bước trở thành nam thần, học bá trong mắt nhiều người.
Tuy nhiên, thực chất, chưa thực sự có ai hoàn toàn tin tưởng và công nhận cậu, thậm chí còn có lúc cậu bị khinh thường.
Có một lần, cậu có đụng chạm với một vị nhà giàu mới nổi trong trường cấp 3.
Tên nhà giàu kia vì dựa vào gia thế hiển hách mà rất hay bắt nạt cậu.
Có một lần vì tên nhà giàu đó ném sách vở Diệp Nguyên, cậu cảm thấy không thể nhịn được nữa mà vận dụng hết toàn bộ sức lực từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ đấm vào mặt tên công tử bột kia.
Sau khi đấm xong thì Diệp Nguyên liền hối hận.
Bởi vì cú đấm quá mạnh mà tên nhà giàu kia bị chảy máu mũi, hắn liền thẹn quá hóa giận ném một câu cảnh cáo vào mặt Diệp Nguyên rồi chạy đi.
"Mày gan lắm, còn dám đánh tao.
Chuẩn bị nhận hậu quả đi."
Diệp Nguyên đương nhiên đoán được cậu sẽ nhận hậu quả gì.
Một bên chỉ là cô nhi, một bên thì có gia thế giàu sang, ai thiệt thòi hơn, người có mắt đều nhìn thấy được.
Quả nhiên phụ huynh tên kia tìm tới, mặc dù giáo viên chủ nhiệm rất mong muốn hòa giải, nhưng bà mẹ ăn mặc toàn đồ hàng hiệu của tên kia dĩ nhiên là không.
Lúc đứng ở trong phòng giám hiệu, tên nhà giàu kia có mẹ đứng bên cạnh dỗ dành an ủi, còn phía Diệp Nguyên thì chỉ có một mình, trông cậu đơn độc và đáng thương biết bao nhiêu.
Cô giáo chủ nhiệm hết sức nói đỡ cho Diệp Nguyên.
"Dù sao cũng chỉ là chuyện của bọn nhỏ trêu chọc nhau, có gì thì phu nhân bỏ qua nhé.
Diệp Nguyên cũng là một học sinh ngoan, nhất định là do em ấy nhất thời hồ đồ, mong chị thông cảm."
Bà ta liếc mắt nhìn Diệp Nguyên, lại còn thở ra một câu khinh bỉ mà Diệp Nguyên còn khắc sâu đến tận bây giờ, và có lẽ mãi mãi cậu cũng sẽ không bao giờ quên được.
"Trẻ mồ côi thì cũng chỉ là trẻ mồ côi.
Thành tích tốt thì như thế nào, cuối cùng thì cũng chỉ là cái loại có mẹ sinh mà không có mẹ dạy.
Không có giáo dưỡng thì cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi."
Diệp Nguyên nghe vậy liền không nhịn nổi nữa.
"Bà ..."
May mắn là ngay khi Diệp Nguyên tính nhảy lên combat với bà cô xấc xược kia thì cô chủ nhiệm đã ngăn cản lại.
Diệp Nguyên cũng phải loại người hiền lành, yếu ớt, để cho người ta thích bắt nạt thì bắt, nếu đụng đến lòng tự trọng của cậu thì cậu cũng sẵn sàng không màng tất cả mà chiến đến cùng.
Tuy nhiên lúc này cậu chỉ trẻ mồ côi, nếu gây gổ với người nhà giàu kia, kiểu gì sau này cũng ăn không ít khổ cực.
Thấy Diệp Nguyên đã bình tĩnh nên cô chủ nhiệm tiếp tục khuyên giải phu nhân giàu có kia.
"Mong chị thông cảm, dù gì cũng không phải chuyện lớn.
Diệp Nguyên hiện tại rất muốn xin lỗi bạn học."
Nói xong cô giáo còn huých tay Diệp Nguyên ý bảo xin lỗi.
Diệp Nguyên nuốt nước mắt vào trong, cắn răng mà xin lỗi.
"Xin lỗi ạ, là lỗi của cháu, cháu không nên như vậy ạ.
Cầu mong phu nhân tha thứ."
Dáng vẻ hèn mọn của cậu khiến cho bà phu nhân kia hài lòng.
Vốn dĩ bà ta tính làm khó Diệp Nguyên, nhưng mà thấy thái độ của cậu có vẻ thành khẩn, cộng thêm việc con bà cũng không bị thương quá mức, vậy nên bà ta quyết định không truy cứu chuyện này nữa.
Tuy nhiên trước khi đi bà còn chậc lưỡi rồi ngoái lại nói một câu.
"Vậy mới thấy, trẻ con thời nay phải có bố mẹ giáo dục thì mới nên người."
Đó là một sự kiện mà đến bây giờ Diệp Nguyên vẫn không thể nào quên được.
Vì vậy, khi nghe những lời động viên của Lâm An, Diệp Nguyên thực sự dâng lên xúc động từ đáy lòng.
Cậu cảm giác cậu lại yêu Lâm An thêm một chút rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...