Sau khi ăn cơm xong ở nhà Lâm An thì mẹ Lâm An cũng chuẩn bị ra về.
Bà nán lại trò chuyện một chút với Lâm An và Diệp Nguyên.
Bà cầm lấy tay Diệp Nguyên thủ thỉ.
" Mới gặp lần đầu mà bác đã thích con lắm rồi đấy.
Nhà bác chỉ có hai mẹ con bác nương tựa lấy nhau, An An kiếm được một người bạn vừa tốt tính vừa quan tâm nó như con chính là phúc của nhà bác."
Diệp Nguyên vội đỡ lấy tay mẹ Lâm.
" Không có gì đâu ạ.
Cháu với Tiểu An thân thiết với nhau, cháu quan tâm em ấy cũng là việc nên làm.
Bác cứ yên tâm về quê.
Có cháu ở đây, cháu sẽ chăm sóc cho em ấy ạ."
Mẹ Lâm cười hiền từ.
" Cảm ơn Nguyên Nguyên nhiều lắm.
Còn con nữa, Tiểu An, con phải nghe lời Nguyên Nguyên đấy.
Nguyên Nguyên đối xử tốt với con thế này thì con cũng phải báo đáp lại đó nha.
Lâm An vui vẻ gật đầu.
" Dạ mẹ về quê an toàn, thượng lộ bình an nha.
Để con đưa mẹ ra sân bay."
" Nguyên ca, anh về trước nha.
Em bắt taxi cho anh về kí túc xá rồi nha."
Diệp Nguyên đứng ở cửa vẫy tay nhìn Lâm An đưa mẹ Lâm ra sân bay.
Sau khi Lâm An đưa mẹ ra sân bay thì trời cũng bắt đầu tối, Diệp Nguyên cũng ngồi trên taxi về kí túc xá.
Cậu nghĩ rằng mẹ Lâm là một người hiền từ như vậy, chắc là sẽ chấp nhận mối quan hệ của cậu với Lâm An thôi.
Hơn nữa, bây giờ cậu thực sự thật lòng thích Lâm An nha.
Ngày hôm nay cuối cùng thì Lâm An cũng trợ giúp Diệp Nguyên hoàn thành xong bức tranh.
Diệp Nguyên vẽ về phong cảnh ở công viên, những con chim bồ câu trắng cùng với cây cối nhìn rất đẹp mắt.
Điều đặc biệt hơn là Diệp Nguyên còn vẽ hình bóng 2 người tựa vào nhau, nhìn không ra đó là trai hay gái, chỉ có bóng của hai con người theo màu nắng đổ xuống.
Khung cảnh bức tranh thực sự rất lãng mạn và nên thơ.
Diệp Nguyên sau khi phối màu và hoàn thành bức tranh đã hạnh phúc vô cùng.
Vốn dĩ Diệp Nguyên không có năng khiếu vẽ tranh lắm, nếu không phải nói thẳng ra là không biết vẽ tranh.
Tuy nhiên khi xuyên vào thế giới này, Diệp Nguyên đã được hệ thống buff cho tài năng vẽ tranh.
Cậu vẽ được bức tranh tuyệt vời như này cũng là nhờ hệ thống, nhưng mà ý tưởng vẽ tranh là của cậu đó nha.
Diệp Nguyên quay sang cảm ơn Lâm An.
" Cảm ơn em nha.
Nếu không có em thì anh sẽ không thể hoàn thành bức tranh một cách nhanh chóng như vậy.
Hay ngày mai em đến phòng trọ anh, anh nấu bữa lẩu đãi em nha."
" Có gì đâu Nguyên ca, nhưng mà dạo này em cũng thèm ăn lẩu haha.
Vậy tối mai em mua bia đến phòng trọ anh nha.
Cũng may em ở trọ, không ở kí túc xá nên không phải lo về giờ giấc."
Diệp Nguyên cũng rất vui vẻ.
" Được thôi, lúc đó nhớ mua nhiều bia về, anh uống được lắm đó nha."
" Haha, dĩ nhiên rồi."
Sau khi tiễn Lâm An về.
Diệp Nguyên liền ngồi trong phòng ngẫm nghĩ.
Diệp Nguyên triệu hồi hệ thống để nói chuyện.
" Kí chủ, có việc gì không ạ ? "
" Tao nghĩ là tao đã đoán ra phần nào âm mưu của tiểu trà xanh Hạ Thất rồi."
" Thật ư kí chủ ? Làm sao mà ngài biết ?"
" Tao không chắc.
Nhưng mà có thể đoán ra bảy tám phần là cậu ta nhắm đến bức tranh của tao đó."r
" Cậu ta đang muốn hạ bệ tao, muốn tao thân bại danh liệt.
Vì vậy chắc chắn, cậu ta sẽ có ý đồ gì đó với tranh của tao, rồi sau đó phanh phui ra ở triển lãm tranh.
Chỉ có như vậy, một hội trưởng được mọi người yêu mến như tao mới bị hắt nước bẩn mà thôi."
Hệ thống rất kinh ngạc.
" Con người thường mưu mô phức tạp như vậy à, kí chủ, vậy cậu nghĩ cậu ta sẽ tính làm gì với bức tranh của ngài ? "
" Con người vốn dĩ như vậy mà, người bình thường còn rất không từ thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn, vậy thì trà xanh lại còn tham vọng hơn nữa."
" Còn Hạ Thất ấy à.
Mục đích chính của cậu ta là muốn Lâm An ghét bỏ tao.
Hạ Thất rất hận tao, vậy nên, nhất định âm mưu cậu ta sẽ không đơn giản."
Diệp Nguyên suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên cậu nghĩ ra.
" Tao đoán là, có thể cậu ta sẽ sao chép tranh tao, bán đi đâu đó.
Rồi đến ngày triển lãm tranh, cho dù tranh của tao được hạng cao hay hạng thấp thì cậu ta cũng sẽ buộc cho tao cái tội đạo nhái tranh của người khác.
Trong khi đó chính là tranh gốc của tao."
Hệ thống rất thán phục trước sự lợi hại của kí chủ mình, hệ thống cảm thấy thật là may mắn khi kiếm được một kí chủ như vậy.
" Kí chủ, ngài thật là lợi hại, lại còn có thể đoán ra đường đi nước bước của trà xanh luôn."
" Nói thật với kí chủ, hệ thống 266 tôi cũng là lần đầu dẫn dắt, tôi nghe các hệ thống nói rằng trà xanh trong mỗi thế giới đều rất nguy hiểm và đáng sợ, thậm chí còn có vô vàn thủ đoạn đáng sợ khác nữa."
" Nhưng mà tôi không ngờ là kí chủ của tôi lại vừa thông minh vừa nhạy bén như thế, đúng thât may mắn quá đi.
Ngài là ân nhân của tôi đó."
Diệp Nguyên được hệ thống khen mà phì cười.
" Thôi được rồi, tao cũng chỉ là trải qua nhiều chuyện, biết được một số thủ đoạn mánh khóe mà thôi."
Nói rồi Diệp Nguyên ra vẻ đăm chiêu rồi tiếp tục.
" Được thôi, nếu câu ta muốn ăn cắp tranh tao.
Vậy thì để cậu ta ăn cắp."
" Kí chủ không sợ âm mưu cậu ta thành công ư ? Tại sao kí chủ không đề phòng cậu ta mà lại muốn cậu ta thực hiện ý đồ ? "
" Hệ thống à, mày đương nhiên không biết ý tưởng của tao rồi.
Mày có từng nghe đến câu " tương kế tựu kế" không ? "
" Dạ, thưa kí chủ, tôi không biết."
" Chính là, tao không chỉ không đề phòng cậu ta, mà còn tạo cơ hội cho cậu ta ăn cắp tranh tao, rồi sau đó khi Hạ Thất tưởng kế hoạch của mình thành công rồi thì tao sẽ lật mặt cậu ta luôn."
" Như vậy mới là diệu kế.
Cậu ta nghĩ cậu ta sẽ khiến tao thân bại danh liệt, nhưng cuối cùng lại bị tao làm cho một vố khiến bị vả mặt.
Như thế mới đã, mới sảng khoái.
"
" Vậy mới gọi là vả mặt trà xanh chứ.
Mày nói đúng không hệ thống ?"
Diệp Nguyên vừa nghĩ vừa cảm thấy mình quá là thông minh, dù sao thì làm trà xanh cũng cần phải có kĩ năng đó nha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...