"Nơi đây chính là chỗ chúng ta thả Hỏa đăng rồi."
Triệu Tử Minh ngẩng đầu nhìn lên.
Nơi này rất vắng vẻ, dường như đã ra khỏi địa giới của Triệu gia thôn.
Xa xa là núi, bầu trời tối sầm lại, từng lớp bóng núi mờ ảo hiện lên cao vút, gần đó là tre, lá tre hứng ánh trăng lấp lánh ánh bạc trên mép lá.
Tiếng suối róc rách, gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.
Trên sông vài chiếc đèn hoa sen trôi lững lờ, theo dòng nước chảy dần về phía xa.
Triệu Tử Minh yên tâm hẳn.
Hóa ra là thả hoa đăng, vậy thì không có gì đáng lo cả.
"Lộ cô nương."
Có người gọi tên Lộ Chi Ngư.
Triệu Tử Minh ban đầu chưa kịp phản ứng, hắn đang nghĩ, không phải sư tỷ đã đi tìm kẻ điên rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây, cho đến khi Thường Tịnh khẽ chạm vào khuỷu tay hắn, hắn mới sực tỉnh nhận ra hóa ra là gọi hắn!
"Khụ khụ..." Hắn hắng giọng, bắt chước dáng vẻ của sư tỷ ngày xưa, nói: "Triệu công tử, làm sao ngươi lại ở đây?"
Sắc mặt của Triệu Thư có chút kỳ lạ: "Lộ cô nương, giọng của ngươi..."
Dù chưa nói hết câu nhưng Triệu Tử Minh đã hiểu ngay ý của hắn ta bằng đôi mắt tinh tường của mình.
Sao giọng của ngươi lại khàn thế?
Đương nhiên là vì hắn là nam nhân, giọng hắn vốn đã khàn thế rồi!
Dù trong lòng bực bội nhưng Triệu Tử Minh vẫn nhớ rõ mình đang giả dạng thành ai, đành phải kìm nén, nhỏ nhẹ nói: "Có lẽ hôm qua bị cảm lạnh, nhưng ta đã đi khám đại phu và lấy thuốc rồi, uống vài thang chắc sẽ khỏi thôi."
"Hóa ra là vậy." Triệu Thư gật đầu, ánh mắt dừng trên những chiếc đèn hoa sen đang trôi trên mặt nước, rồi nói: "Thôn ta có tục lệ thả hoa đăng cầu phúc cầu an, cầu mong điều tốt lành cho bản thân hoặc gia đình."
Sau đó, hắn ta đưa tay ra làm điệu bộ mời: "Lộ cô nương có muốn thử không?"*
Triệu Tử Minh lén lút liếc nhìn Thường Tịnh đang nhắm mắt niệm Phật, thấy y không có phản ứng gì liền nảy sinh ý định nghịch ngợm, nói: "Có linh nghiệm thật không thế?"
Triệu Thư gật đầu: "Có."
Triệu Tử Minh nghe vậy, lập tức muốn thả một chiếc hoa đăng.
Bọn họ đang bị mắc kẹt ở nơi này không thể ra ngoài, Giang sư huynh vì bệnh mà hôn mê không biết khi nào tỉnh lại...!Nếu thả hoa đăng linh nghiệm, cho dù bảo hắn thả cả ngàn cả vạn chiếc đèn, hắn cũng sẵn lòng.
Nghĩ đến đây, hắn liền xoa tay đi đến chỗ người bán hoa đăng, nói: "Cho ta một chiếc hoa đăng."
Người bày hàng ngẩng đầu cười: "Được thôi, có ngay đây."
Khi nhìn rõ mặt người bán hàng, Triệu Tử Minh sững sờ: "Triệu chưởng quỹ? Sao ông lại ở đây?
Triệu Hữu Tài phun khói thuốc đưa chiếc hoa đăng cho Triệu Tử Minh, ý vị thâm sâu nói: "Tất nhiên là phải đến rồi, đây là cơ hội kiếm tiền lớn."
Cũng đúng.
Triệu Tử Minh nhận lấy hoa đăng đi về phía bờ sông.
Đi ngang qua Thường Tịnh, vị hòa thượng đang nhắm mắt niệm Phật nhẹ nhàng nói: "Cẩn thận."
Cẩn thận?
Đôi mắt của Triệu Tử Minh mở to.
Thường Tịnh đại sư bảo hắn cẩn thận điều gì?
Hắn cúi đầu nhìn xuống dòng sông, khi cúi người thả hoa đăng luôn cảnh giác với mặt nước, đề phòng có vật gì đó đột ngột xuất hiện.
Chờ đợi một lúc, Triệu Tử Minh cúi người xuống dùng tay xúc một ngụm nước, mặt nước văng tung tóe, đầu ngón tay lạnh buốt như đang nắm một nắm tuyết.
Cho đến khi hắn thả xong hoa đăng, mặt nước vẫn phẳng lặng không hề có dấu hiệu gì báo trước sóng gió sắp đến.
Có lẽ đại sư đã lo xa rồi?
Nghĩ đến đây, Triệu Tử Minh quay lại nhìn Thường Tịnh, nhưng thấy vị hòa thượng vẫn mặt mày thanh tịnh như một vị thánh tăng trên núi cao, không tranh giành với thế gian.
Thấy vậy, Triệu Tử Minh hận không thể lắc lắc vai Thường Tịnh cầu xin y tỉnh táo lại, hắn còn mong y tranh cãi một chút nữa! Ít nhất thì đại sư có thể mở mắt ra không?
Thôi vậy.
Triệu Tử Minh lại nhún vai.
Hắn còn có thể dung thứ sư tỷ có tính tình nóng nảy, huống chi một vị hòa thượng ít nói?
Nghĩ đến đây, hắn quay người bước đi định lại gần nói vài câu với Thường Tịnh.
Nhưng vừa nhấc chân, hắn cảm thấy lạ lạ, trước mặt như có một bức tường vô hình ngăn cách hai người.
Đôi mắt Triệu Tử Minh trợn tròn, chưa kịp cảnh báo Thường Tịnh thì cả người đã bị nhấc lên cao, một tấm lưới lớn từ trên trời rơi xuống bao trùm lấy hắn.
Qua kẽ lưới, hắn mơ hồ nhìn thấy một ngọn lửa bùng lên dữ dội từ dưới chân Triệu Thư biến thành một con rồng lửa khổng lồ, lao thẳng về phía hai người.
Đôi mắt Triệu Tử Minh co lại.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ý nghĩa của việc thả hỏa đăng mà quả phụ nói, hóa ra là muốn biến hắn thành một chiếc hỏa đăng!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, hai tay chắp lại kết ấn, miệng lẩm bẩm:
“Lâm binh đấu giả liệt tại tiền hành, triệu hoán, kiếm tới!”
Một thanh kiếm sáng loáng xé gió lao đến, vài nhát kiếm liền cắt đứt tấm lưới, Triệu Tử Minh lăn lộn xuống đất vội vàng cầm kiếm lên và thi triển một phép thuật tiêu hao nhiều linh lực.
"Thiên địa huyền tông, vạn vật bản sinh, quảng tu ức kiếp, chứng ngã thần thông!”
"Tam cửu nghiêm hàn, đông!”
Trong nháy mắt, ngọn lửa khổng lồ như rồng lửa kia dưới tác dụng của pháp thuật băng đã lập tức đông cứng lại, treo lơ lửng trên không."
Triệu Tử Minh thở hổn hển, nắm chặt thanh kiếm trong tay khó khăn di chuyển đến bên cạnh Thường Tịnh.
"Cẩn thận." Hòa thượng vẫn nhắm mắt.
Triệu Tử Minh cứng đờ, sắc mặt méo mó: "Còn có thứ gì nữa?"
Thường Tịnh im lặng không trả lời hắn.
Thần sắc của y vô cùng bình tĩnh như thể chuyện này chẳng có gì to tát khiến Triệu Tử Minh yên tâm phần nào.
Chẳng bao lâu sau, vành tai của Thường Tịnh khẽ động, mơ hồ nghe thấy tiếng gì đó trượt đi, lập tức mở mắt, quát lớn: "Đến rồi!"
Triệu Tử Minh lập tức cảnh giác cầm kiếm nhìn quanh.
Cỏ lay động.
Vô số quái vật nửa người nửa rắn chui ra từ rừng cây, trượt đến bao vây lấy họ.
Những quái vật nhắm mắt, xiêm áo tả tơi, phía dưới khâu một cái đuôi rắn, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...