Tối đến là không qua nữa sao?
Triệu Tử Minh ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Hắn tưởng Lộ sư tỷ sẽ giải thích cho hắn vài câu, nhưng rõ ràng tâm trí nàng không ở đây, nàng chỉ mím môi, nhíu mày sải bước về nhà Triệu Ngôn, trong đầu không ngừng suy nghĩ, suốt dọc đường đều nghĩ về câu nói của nam tử áo xanh lúc nãy.
Hắn ta nói:
——Chào mừng đến với Triệu gia thôn.
Câu nói này có ý gì?
Nam tử áo xanh này rốt cuộc là ai?
Lộ Chi Ngư mím môi, lo lắng.
Có vẻ như những suy đoán trước đây của nàng là đúng, thôn này quả thật rất kỳ lạ, ngay khi họ vừa vào thôn đã bị người ta để ý! Thậm chí có thể sớm hơn ở miếu Bồ Tát? Hay là trước khi vào ma vực?
“Này! Sư tỷ!”
Mộ Thiên Lý kéo mạnh tay áo Triệu Tử Minh, nhỏ giọng nói: “Đừng hỏi nữa, chúng ta mau về thôi.”
“Hả? Tại sao vậy?”
“Trời sắp tối rồi.”
“Cái gì?”
Mộ Thiên Lý thở dài, đành giải thích cho Triệu Tử Minh: “Tối đến yêu quái sẽ xuất hiện.
Chúng ta không biết trong thôn này có những thứ đó hay không, và có bao nhiêu con! Vì vậy, phải nhanh chóng trở về nhà Triệu Ngôn để trốn thôi.”
Triệu Tử Minh trợn tròn mắt, lắp bắp nói: “Vậy, vậy, vậy nhà Triệu Ngôn không phải cũng có hai con sao? Chúng ta quay về chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”
“Hai con kia dù sao cũng bị nhốt lại, ít nhất cũng an toàn hơn là đối mặt với những yêu quái đột ngột xuất hiện trên đường.”
“Đúng, đúng rồi.”
Nghĩ đến đây, Triệu Tử Minh tăng tốc hận không thể lập tức trở về nhà Triệu Ngôn ngay.
Đêm xuống, không khí trở nên se lạnh.
Triệu Ngôn vừa về đến nhà đã chui tọt vào gầm giường, hai bàn tay nhỏ bé che mắt nhất quyết không phát ra một tiếng động nào.
Lộ Chi Ngư chống cằm suy nghĩ một lát, cũng kéo Mộ Thiên Lý trốn vào gầm giường.
Mọi người nhìn thấy vậy, sửng sốt: “Sư tỷ, làm vậy là sao?”
Lộ Chi Ngư núp dưới gầm giường, buồn bực nói: “Yêu quái không biết cúi người, nên trốn dưới đây là có thể tránh được sự tấn công của chúng, các ngươi cũng mau tìm chỗ trốn đi, nhớ kỹ, gặp yêu quái thì đừng hít thở!”
“Dạ!”
Sau đó, mọi người bắt đầu tìm chỗ trốn.
Dưới bàn, trong tủ, căn phòng nhỏ đã chật kín người.
Triệu Tử Minh thấy một căn phòng khác vẫn chưa có ai vào liền cầm kiếm, lăn một vòng ra khỏi gầm giường, giơ kiếm lên cao lớn tiếng nói: “Sư tỷ, đệ đã trốn xong rồi!”
Lộ Chi Ngư: "..."
Hắn tưởng đây là trò chơi trốn tìm sao? Trốn xong còn phải báo cáo nữa à?
Triệu Tử Minh núp dưới gầm giường, oan ức nói: “Nghĩ đến bên cạnh có hai con yêu quái nên dù sao đệ cũng sợ, sư tỷ, sư tỷ có muốn qua đây không?”
Lộ Chi Ngư không trả lời.
Lúc này tim nàng đập thình thịch, bàn tay run rẩy, co rút không tự chủ, có một dự cảm chẳng lành về những gì sắp xảy ra.
Đây là đối mặt với yêu quái thật sự chứ không phải diễn tập, không phải trò chơi, mà là đối đầu trực diện với những con quái vật mất hết lý trí.
Trước đây nàng chỉ thấy những con quái vật há to miệng đầy máu trên màn hình, nhưng hôm nay nàng phải đối mặt trực tiếp với yêu quái...!Nghĩ đến đó, Lộ Chi Ngư không khỏi lo lắng.
Nguyên chủ linh lực yếu kém, tu vi chỉ dừng lại ở kỳ Trúc cơ, mà Lộ Chi Ngư lại là người từ thế giới khác, về kiếm thuật pháp thuật nàng chẳng biết gì cả.
Vì vậy, nếu muốn nàng ra ngoài chiến đấu với yêu quái thì còn không bằng trông chờ vào Triệu Tử Minh nhanh chóng đối phó với yêu quái hơn.
Lộ Chi Ngư thở dài thườn thượt một hơi.
Hồi đó nếu biết sẽ có ngày hôm nay, nàng đã nên xem ti vi học Cửu thúc vẽ bùa, bắt quỷ ra sao, chứ không phải bây giờ phải nằm dưới gầm giường, còn phải dựa vào những đứa trẻ bé hơn để bảo vệ.
Nàng tựa đầu lên cánh tay, bên trái là Triệu Ngôn đang bịt mắt, Lộ Chi Ngư nghiêng đầu thì thầm với Mộ Thiên Lý bên phải: “Đệ phải bảo vệ ta, ta không biết gì về pháp thuật cả đâu!”
Mộ Thiên Lý cảm thấy trách nhiệm rất lớn vội gật đầu lia lịa.
Nghĩ lại trời quá tối, sư tỷ không nhìn thấy gì nên cậu liền tiến lại gần hơn, nhỏ giọng nói: “Đệ sẽ bảo vệ tỷ.”
Lộ Chi Ngư mỉm cười.
“Ngoan lắm.”
Nếu không phải nơi này quá chật hẹp, nhất định nàng sẽ đưa tay ra vuốt đầu Mộ Thiên Lý.
Đây đúng là sư đệ thần tiên hiếm có!
Thiếu niên mím môi, trong khoảnh khắc bị sư tỷ khen ngợi, vành tai đỏ ửng, nắm chặt thanh kiếm lặng lẽ trốn dưới gầm giường chờ đợi yêu quái xuất hiện.
Triệu Ngôn nghe hết cuộc đối thoại của hai người: "..."
Căn phòng tối om im lặng, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của mọi người.
Căn bếp giam giữ phụ mẫu của Triệu Ngôn cũng yên tĩnh đến lạ thường, dường như không cóthứ gì tồn tại cả.
Họ không biết đã trốn dưới gầm giường bao lâu, đến khi cánh tay tê cứng, khuỷu tay cứng đờ, nhiệt độ cơ thể của ba người ngày càng tăng thì đột nhiên bên ngoài có tiếng động.
“Rào rào…”
Gió lớn nổi lên, cánh cửa gỗ màu tím sẫm bị gió đập mạnh vào nhau phát ra tiếng kêu răng rắc như sắp đổ, cành liễu như bị gãy rũ xuống đất xào xạc.
Mộ Thiên Lý đột ngột cứng người, nắm chặt thanh kiếm trong tay, nói: “Sư tỷ, chúng đến rồi ư!”
“Đừng vội.” Lộ Chi Ngư ấn chặt cậu, nhíu mày lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tuy tu vi không cao nhưng dù sao nàng cũng là tu sĩ, thính giác nhạy bén hơn người thường gấp mấy lần.
“Đùng đùng”
“Đùng đùng”
Có thứ gì đó liên tục lảng vảng bên ngoài, tiếng rống thấp thoáng từ cổ họng phát ra, chúng muốn vào trong nhưng lại có vẻ e dè điều gì đó, không dám phá cửa mà chỉ có thể sốt ruột chờ đợi bên ngoài.
Đếm qua số lượng, ngón tay Lộ Chi Ngư không tự chủ được mà run rẩy.
Đây chẳng phải là cả gia đình cương thi tụ họp lại sao? Phải mời chính Cửu thúc đến mới giải quyết được chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...