Editor: Tử Mẫn (tuanh0906vnh)
"Không thấy."
Hắn mắt cũng không nâng, há mồm liền đáp, dừng một lát, khóe miệng lại xuất hiện nụ cười vô tội: "Đây là nhà Lăng tiểu thư, cô cũng không tìm thấy, một người khách như ta sao có thể tìm được?"
Diễn đi, diễn tiếp đi.
Lăng Diệu Diệu trong lòng nghiến răng nghiến lợi.
"Vậy Mộ công tử không ngại ta ở trong phòng này tìm một chút chứ?" Lăng Diệu Diệu nói xong lập tức muốn đi về phía trước.
Mộ Thanh ngồi tại chỗ, vươn một cánh tay, tự nhiên ngăn lại nàng.
Hắn nâng lên cặp mắt đen nháy: "Lăng tiểu thư mắt không tốt sao, trong phòng này làm gì có người?"
"Không phiền Mộ công tử lo lắng." Diệu Diệu nặn ra một nụ cười: "Ngài cứ ngồi yên ở đó là được.
Đợi ta tìm được người, lại giúp ngài tìm trâm, ngài thấy thế nào?"
Nàng tránh khỏi tay Mộ Thanh.
Hắn đột nhiên đứng lên, hơi nghiêng người, cánh tay chặn lại eo nàng, nàng nhất thời không đề phòng, cả người ngã vào vai hắn.
Mộ Thanh nhân cơ hội bắt lấy, ôm chặt nàng.
Trong lòng ngực hắn có mùi hương mai lành lạnh, quanh quẩn ở chóp mũi nàng không đi.
"Lăng tiểu thư đừng giở tính trẻ con." Hắn kiên nhẫn khuyên bảo bên tai nàng, ngữ khí đanh lại.
Lăng Diệu Diệu dùng sức xoay vài cái, không tránh thoát: "Ngươi......"
Sắc mặt nàng xanh mét, ba chữ "lão lưu manh" đã tới cửa miệng, đột nhiên nhìn thấy một cánh tay lèo khoèo không tiếng động vươn ra từ phía sau lưng Mộ Thanh...!
Bàn tay này gầy như que củi, xanh đen như bị nhuộm thuốc màu, như rắn bò ra từ sau bả vai hắn, móng tay dài khoảng một tấc.
Một luồng khí lạnh lướt qua cổ Lăng Diệu Diệu.
Đây rõ ràng......!là bàn tay phụ nữ.
Phía sau gáy Lăng Diệu Diệu bỗng nhiên ớn lạnh, nàng hét lên một tiếng chói tai.
Ngay sau đó, nàng bị Mộ Thanh tóm lấy, nhanh chóng lùi về phía sau, rời xa cái móng vuốt kia.
Giây tiếp theo lại hắn bị đẩy sang một bên, lảo đảo trở về cạnh cửa.
Nàng thấy chiếc vòng trên cổ tay phải của Mộ Thanh đã tuột xuống.
"Keng" một tiếng gõ vào đầu bóng đen phía sau.
"Người" này hiện hình, làm một nữ thây ma mặc y phục lụa trắng, tóc tai rối loạn như chổi lau nhà, làn da nâu vàng.
Lăng Diệu Diệu híp mắt, không dám nhìn mặt ả.
Xuyên qua kẽ hở mắt, nàng thấy đầu nữ quỷ bị đập nghiêng sang một bên, phát ra tiếng xé rách.
Không khí tràn ngập hơi lạnh, ép tới người thở không nổi.
Chẳng trách Tây Sương phòng luôn âm u lạnh lẽo, thì ra có ma sống trong đó.
Hai mắt Mộ Thanh nặng nề, đôi tay nhanh chóng chắp lại.
"Bụp bụp bụp" ba ngọn hỏa hoa liên tiếp nổ tung như pháo, phát ra ánh lửa vàng, ngay sau đó biến thành ngọn lửa màu xanh, cháy lan như đồng cỏ thiêu đốt trên người thây ma, rồi dần biến thành một quả cầu lửa.
Không khí trong phòng bắt đầu vặn vẹo, mơ hồ nghe thấy có người đang khàn giọng gào thét, nhưng khi lắng nghe lại thấy yên tĩnh, chỉ có tiếng khung cửa sổ kêu lạch cạch, như thể bị va chạm bởi một lực rất lớn.
Lăng Diệu Diệu nhìn chằm chằm quả cầu lửa cách đó không xa, tay chân lạnh ngắt, tim vọt lên tận cổ họng.
Mộ Thanh đứng tại chỗ, dường như không muốn lùi lại dù chỉ một bước.
Trong phòng như có một cơn gió vô cớ thổi qua, thổi bay ống tay áo và ngọn tóc đen nhánh của hắn.
"Phụt ——" Ngọn lửa như một quả bóng xì hơi, đột nhiên thu nhỏ lại rồi rơi xuống.
Sau đó, ánh lửa vụt tắt chỉ còn lại những đốm đỏ trong đống tro tàn.
Lăng Diệu Diệu nhìn xuống, trên mặt đất không còn lại cái gì, từng làn khói bay lên bị gió thổi đi, như tiếng than thở mỗi khi khúc hết người tan.
Mộ Thanh đeo lại vòng vào cổ tay, phất tay áo, rũ mi, thản nhiên giải thích với Lăng Diệu Diệu: "Quên nói với Lăng tiểu thư.
Ta thể âm dễ chiêu quỷ, làm cô sợ rồi."
Hắn nói vậy nàng mới nhớ, nguyên thư từng nhắc tới việc này.
Hơn nữa, chính là vì trên người hắn âm khí nặng, cha mẹ Mộ Dao mới cố ý nhận nuôi hắn.
Giống như mọi nhân vật nữ chính trên thế giới này, Mộ Dao có hào quang trên người.
Thể chất đặc biệt, cơ thể nàng vô cùng thánh khiết, là vật chứa tuyệt vời cho yêu ma quỷ quái tu luyện.
Không biết có bao nhiêu yêu quái đều thèm muốn nàng.
Thần kỳ là trên người nàng dương khí rất nặng.
Cho nên yêu quái dù cho thèm muốn nhưng lại không dám tùy tiện tới gần.
Nguyên gia chủ của Mộ gia – Mộ Hoài Giang và thê tử Bạch Cẩn nhận nuôi Mộ Thanh, là có cân nhắc.
Mộ Thanh tuy không cùng huyết thống với Mộ Dao, nhưng cơ thể cũng hấp dẫn như vậy.
Nếu tu luyện, nhất định linh lực sẽ đột phá bất cứ lúc nào.
Có thể chất như thế, trên người lại âm khí nặng dễ thu hút ma quỷ, còn dễ tiếp cận.
Yêu quái khi thấy hai tỷ đệ ở bên nhau, tám chín phần mười đều sẽ từ bỏ Mộ Dao, chuyển sang Mộ Thanh.
Nhận nuôi một đứa trẻ như vậy thật là chuyện tốt.
Không những tư chất thông minh, mà vào thời khắc mấu chốt còn có thể làm tấm chắn hình người cho con gái mình, chẳng phải rất tuyệt sao?
Lăng Diệu Diệu ho khan một tiếng, chột dạ liếc hắn vài cái: "Không phải chỉ là âm khí nặng thôi sao......!Cũng không có gì."
Mộ Thanh nâng mắt nhìn nàng: "Cô không sợ?"
"Ta......!Ta cũng sợ." Nàng hơi do dự, chỉ vào làn khói sót lại trên mặt đất, nhăn mày: "Ngươi......!luôn bị quỷ ám, có sợ không?"
Nàng không biết bộ dạng này của mình, cực kỳ giống một lão học giả vừa căng thẳng vừa cứng nhắc.
Hắn cười khẽ một tiếng.
Lăng Diệu Diệu kinh ngạc nhìn qua, thấy trong mắt hắn chợt lóe lên ý cười.
......!Điểm cười của Hắc liên hoa thật là kỳ quái.
"Ngươi cười cái gì?"
"Không có gì." Mộ Thanh dừng cười, mở to cặp mắt vô tội: "Ta đang nghĩ, có phải Lăng tiểu thư mệt rồi không? Có cần ta đưa về phòng nghỉ ngơi không?"
Lăng Diệu Diệu lập tức tỉnh táo: "Ta không mệt, không mệt một chút nào."
Sau đó lại hưng phấn nói sang chuyện khác: "Mộ Thanh.
Vạn nhất trong lúc ngươi ngủ, quỷ tới đánh lén ngươi thì làm thế nào?"
Mộ Thanh nhìn vào đôi mặt to tròn hắc bạch phân minh* của nàng, thấy trong đó tràn ngập sức sống, khiến hắn nhớ tới con hươu nhỏ nhai dễ cây trong bụi cỏ, ngây thơ mà nhạy bén.
*đen trắng rõ ràng
Hắn dừng lại, đáp: "Sẽ không."
Không cái gì? Sẽ không bị đánh lén, hay là......!sẽ không ngủ?
Đúng lúc này, Diệu Diệu nghe thấy bên tai có tiếng sột soạt, nhìn xuống dưới giường thấy hơi khác thường, hình như có thứ gì đang nhúc nhích.
Tấm ga trải giường với những tua rua màu đỏ rũ xuống bị phồng lên, giống khăn trùm đầu của tân nương.
Diệu Diệu vừa bị quỷ dọa sợ, như chim sợ cành cong, nhìn thấy cảnh này, lông tơ dựng ngược, dùng ngón tay chỉ qua: "Mộ Mộ Mộ......"
Lời còn chưa dứt, từ dưới giường "vọt" ra một cái bóng đen, đứng dậy lập tức tông cửa xông ra.
Nàng còn chưa thấy rõ là ai, đã bị Mộ Thanh nhào tới đẩy vào một góc: "Á.
Trong phòng này sao lại có người?"
Hắn cao hơn nàng một cái đầu, hắn chặn như vậy lập tức nhốt nàng giữa cơ thể hắn và bức tường.
Tầm mắt bị che lại hoàn toàn, đầu óc nàng trống rỗng hai giây, sau khi hoàn hồn mới vùng vẫy hô lên: "Kỷ Đức! Đứng lại!"
Nàng giãy giụa, lại bị Mộ Thanh gắt gao ấn vào một góc.
Sắc mặt hắn tái nhợt, cả người dán vào trong lòng nàng, ánh mắt đầy vô tội sợ hãi: "Lăng tiểu thư, thật đáng sợ......"
Đáng sợ? Lúc nãy gặp quỷ cũng không thấy ngươi sợ.
Lăng Diệu Diệu ở trong lòng mắng một vạn câu, đang định bạo nộ, bỗng nhiên thấy vòng tay Mộ Thanh buông lỏng, nàng lập tức đột phá khe hở nhấc váy chạy ra ngoài cửa như mũi tên rời khỏi dây cung, vừa chạy vừa kêu: "Mau.
Bắt Kỷ tiên sinh."
Người trong sân nghe tiếng lập tức hành động, bỏ hết việc trong tay, chạy theo vị tiểu thư đang chạy như điên không chút hình tượng.
Mộ Thanh dựa cửa, nhìn bóng dáng Lăng Diệu Diệu như con thỏ dần biến thành một điểm nhỏ, phía sau một đoàn người buồn cười đuổi theo, ánh mắt thâm trầm, khóe miệng lại cong cong.
Lăng Diệu Diệu đuổi một mạch tới ngoài cửa phủ.
A Ý bao vây phía trước, đã quật ngã Kỷ tiên sinh, hai tay bắt chéo sau lưng đè hắn ở trên đất.
Nhìn thấy Diệu Diệu tới, thở hổn hển nói: "Tiểu thư......"
Hắn muốn nói lại thôi, dùng cằm chỉ người trên mặt đất.
Kỷ Đức sắc mặt xám xịt, hai má bị sát xuống đất rách chảy máu, đôi mắt lại sáng kinh khủng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Quận thủ......!Sổ sách......"
A Ý dùng tay áo lau mồ hôi, có chút hoảng sợ nuốt nước miếng: "Nô tài đã vặn gãy cánh tay hắn......!Mà hắn không có chút phản ứng nào......"
Diệu Diệu cúi người hỏi: "Kỷ tiên sinh?"
Ánh mắt Kỷ Đức di chuyển, tập trung trên người nàng: "Hừ.
Quận thủ đã sắp rơi đài, ngươi cũng sắp phải vào tù theo, ha ha ha ha......" Tiếng cười đột nhiên im bặt, hắn chau mày, trong mắt lại hiện ra vẻ mê mang: "Tiểu thư?"
Ngay sau đó, lại bắt đầu cười quái dị.
Hắn vừa khóc vừa cười, khiến bọn hạ nhân sợ hãi châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Trong tiếng ồn ào, Lăng Diệu Diệu khiếp sợ lui về phía sau hai bước.
Hắc liên hoa đã làm gì hắn, khiến hắn biến thành bộ dạng này?
Bây giờ nàng có thể khẳng định, Kỷ Đức trong nguyên thư không phải chủ động phản bội.
Phủ quận thủ bị xét nhà, chí ít có một nửa là Mộ Thanh ở giữa gây khó dễ.
Hắc liên hoa độc tới nỗi kiến huyết phong hầu*.
Ai dám phạm Mộ Dao, liền phải lấy mạng chó của người đó, hoàn toàn không có điểm mấu chốt đạo đức, cũng không có cơ hội cò kè mặc cả.
*thành ngữ hình dung một loại độc cực mạnh, một khi tiếp xúc sẽ khiến trái tim người trúng độc tê liệt, mất cảm giác, mạch máu khép kín, máu đọng đến khi hít thở không thông rồi chết.
Trong lòng nàng tràn ngập sợ hãi.
Chắc chắn Mộ Thanh đã biết chuyện xấu nàng làm.
Nếu nàng không chạy trốn nhanh, lúc này toàn bộ phủ quận thủ đã ngồi thuyền chìm rồi.
"Người tới, trước đưa hắn nhốt vào phòng chứa củi cho ta."
Mộ Thanh chậm rãi trở về phòng.
Tùy tay tóm lấy một hạ nhân đang vội chạy qua hành lang: "Tìm thấy Kỷ tiên sinh rồi sao?"
Người bị chặn lại vẫn là một cậu bé choai choai, giọng vịt đực, có chút ngượng ngùng nhìn thiếu niên như hoa xuân tươi đẹp trước mắt, gãi đầu nói: "Phải, bắt được rồi.
Tiểu thư sai nhốt vào phòng chứa củi."
"À, đa tạ tiểu ca." Mộ Thanh khẽ gật đầu, không đợi đối phương phản ứng đã xoay người rời đi.
Hắn có vẻ suy tư đi qua hành lang dài, gió nóng thổi qua ống tay áo lưu vân, ngọn tóc tung bay trong không trung.
Đã vậy thì bỏ đi, coi như thanh toán xong.
"A Thanh." Mộ Dao nhô đầu ra từ cửa sổ, hiếm có lộ ra nụ cười vui sướng.
"A Tỷ?" Sắc mặt đen tối của Mộ Thanh đột nhiên sáng lên, bước tới bên cửa sổ.
"Đêm nay dọn dẹp hành lý một chút." Mộ Dao ghé vào cửa sổ, tùy ý dặn dò: "Ba ngày nữa, chúng ta rời khỏi quận Thái Thương."
Vậy là......!phải đi rồi sao?
Đột nhiên nghe được tin tức này, trong đầu lại hiện lên một bóng người lao ra cửa như một con thỏ.
Hắn nhắm mắt, ném những suy nghĩ lung tung rối loạn ra khỏi tâm trí.
"A Tỷ, chúng ta sẽ đi đâu?"
Mộ Dao mặc áo trắng trong suốt, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tóc nàng đen như mực, làn da trắng như sứ, khi nàng khẽ cười, nốt ruồi dưới khóe mắt cực kỳ động lòng người: "Triệu Thái phi dùng Mộ gia ngọc bài cho mời, chúng ta đi Trường An."
Trường An, có lẽ là nơi phồn hoa khắp chốn.
Mộ Thanh ngẩng đầu lên, xuyên qua mái hiên nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, góc mái treo một chiếc chuông gió cũ, theo gió lay động.
Giang Nam tháng Năm, phiến đá lạnh, hương hoa quế, nơi nóng thì khô nóng, nơi râm thì ẩm ướt, khắp nơi mọc đầy hoa cỏ tươi tốt, ánh mặt trời quanh co lộ ra từ những khe đá Thái Hồ.
Nữ nhi gia đi qua hành lang, mặc trên người là lụa mỏng như mây trôi.
Thiên hạ to lớn, bốn biển là nhà.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay Mộ Thanh có chút phiền muộn, bởi vì hắn cho rằng mình và Diệu Diệu sẽ giang hồ không gặp.
Chờ đến khi hắn biết nữ chủ và hắn bị trói vào nhau, cả đời đều là nghiệt duyên......!Ừm, hắn sẽ không dịu dàng như vậy nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...