Đẩy cửa vào cô nhìn lướt qua phòng ăn nguy nga lộng lẫy, trong nhà hàng căn bản toàn là những anh chàng mặc âu phục đen như cùng một khuôn
mẫu.muốn tìm 1 anh chàng soái ca đầy mùi tiền quả thực giống như mò kim
đáy bể.
đang lúc do dự, phục vụ viên tiến về phía cô: xin hỏi cô là kiều tiểu thư mà Thịnh tiên sinh đã hẹn
Kiều Văn khẽ kinh hoàng, vị huynh đệ này đang để ý đến cô sao, thế
nhưng việc trước tiên là phải hỏi thăm có 1 người mặc âu phục đen bên
trong nhà hàng không.không cần nghĩ tới mình cũng tới thời điểm ăn may
này
Nhưng cô còn chưa kịp cảm thán xong, cô lại nghe lại những lời này được
lặp lại lần nữa sau lung mình. Chỉ thấy phía sau mình là 1 vị cô nương
đang đứng trước mặt mình và phục vụ viên cũng đang hỏi câu y như vừa hỏi cô. Thì ra vị Thịnh tiên sinh kia đang mò kim đáy bể, hỏi cầu may.
Con mẹ nó, gặp đần độn nữa rồi! Thì ra là tên mù mặt người
Cuối cùng sau muôn ngàn khó khăn và trở ngại cô đi đến vị trí bên cửa sổ, ngồi trước cái bàn màu trắng là vị soái ca.
Tóc hắn được chải ngược về phía sau, không có chút xíu rối nào, để lộ
hàng mày cao và đôi mắt sắc bén, mũi thẳng, môi mỏng. Âu phục vừa
khít, vừa nhìn là biết hàng cao cấp đặt may, khí chất nam tính mười
phần.
Kiều Văn Văn có chút không dám tin, đây mà là cậu chàng đẹp trai nhỏ hơn cô một tuổi mà quý bà Hà Cầm nhắc một cách nhiệt tình đấy ư? Về dáng
dấp thì cô đúng là không vội để bình phẩm, nhưng mặt anh ta tuyệt đối
lạnh như băng sương, một nụ cười cũng không có.
“Xin chào Thịnh tiên sinh!” Cô chào hỏi theo phép lịch sự
Hắn đưa 2 tay lên bàn, mười ngón tay đan vào nhau, đưa mắt lên nhìn cô 1 cái, sau đó gật đầu ý bảo cô ngồi xuống
”Kiều tiểu thư như thiên tiên hạ phàm.” Giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến giông như châu ngọc rơi trên đĩa.
Kiều Văn Văn ngồi xuống ghế dựa với cái mông cứng ngắc, cười gượng hai
tiếng, cổ họng nôn khan: ""Công tử nhà họ Thịnh ngọc vô song!”
Thực xin lỗi, cô cố ép giọng đến mức muốn nôn luôn, nhưng vẫn không thể
giả giọng eo éo của cừu con, mà lại giống như thái giám đại tổng quản đi theo hầu bên cạnh hoàng đế.
Thực xin lỗi, cô không biết cái ám hiệu quỷ quái này thuộc trào lưu gì
mà quý bà Hà Cầm lại bắt cô phải học cho nhớ. Nghe nói dùng câu chào hỏi cổ xưa kiểu này sẽ gia tăng bầu không khí ấm áp cho buổi xem mắt.
Thực xin lỗi, cô dùng cái gương mặt liệt não này để đi xem mắt đúng là có lỗi với tổ tiên dòng họ mà.
Thưc xin lỗi,….
Vẻ mặt của chàng trai cực phẩm đó vẫn thản nhiên, rất galăng lấy thực
đơn đưa tới tay cô: “Mời tiểu thư cứ chọn món đắt tiền nhất mà gọi,
tiền của cha mẹ, cứ xài không cần tiếc!”
Đã bày sẵn vẻ mặt mềm mại dịu dàng, định gật đầu nói lời cảm ơn, Kiều Văn Văn lại nghẹn họng tiếp!
Nói như thế thì cha mẹ anh ta thuộc dạng siêu giàu như mẹ cô nói rồi?
Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, dù sao cô cũng chỉ là siêu cục cưng của mẹ, còn ba mẹ người ta lại siêu siêu giàu cơ mà!
”Thịnh tiên sinh cứ gọi món đi ạ!” Cô nhu thuận gật đầu.
Anh ta không hề khách sáo, lập tức gọi phục vụ dọn mấy món đắt nhất lên, nào là rượu đỏ, tất cả các món nguội khai vị, tất cả các món chính, tất cả các loại súp…..Không hề để sót bất kì món nào!
Thái độ tao nhã, vẻ mặt bình tĩnh anh ta nói một tràng tiếng pháp lưu
loát. Kiều Văn Văn âm thầm bĩu môi, Thịnh tiên sinh kia thật biết làm
dáng, cần gì phải dùng tiếp Pháp gọi món lẩu Tứ Xuyên chi vậy, nhìn mắc
mệt hà!
Hai ngươì nhàn nhã tiêu diệt một bàn đồ ăn. May mắn là dưới sự huấn
luyện đến mức không cần của Thái Hậu nhà cô, nên khi ăn, dù ăn hơi nhiều cũng không đến nỗi mất khí chất lắm!
Đương nhiên cô rất vui rồi, người ta hay nói mỹ thực và mỹ nam là hai
thứ khó có thể chối từ nhất! Đêm nay cả hai đều có, thiên hạ như đã ở
trong tay!
Khuyết điểm duy nhất là không thể chụp hình cùng trai đẹp! Mỹ nam ngồi
đối diện ở một nhà hàng Pháp nổi tiếng mà cô lại không thể đăng blog,
thật là siêu siêu siêu tiếc nuối đó! Nếu chỉ chụp phong cảnh kèm chữ thì thật là phí, 250 fan kia của cô sẽ không tin! Cũng đâu có khác gì đợt
đi ăn cùng anh chàng ‘Vua sao Hỏa’ cũng ở nhà hàng Pháp như thế này,
nhưng lần này hơi khác ở chỗ có anh chàng cực phẩm ngồi đối diện cùng
với tiếng nhạc Pháp trữ tình vang vang dù cô nghe 1 câu cũng không hiểu!
Trai đẹp ngồi ở trước mặt, ngay cả động tác xem đồng hồ cũng đẹp mắt đến như thế, đáng tiếc là hành động liếc mắt khéo léo thúc giục cô nên ăn
nhanh một chút của hắn lại giống như liếc mắt đưa tình với người mù,
Hiện tại cô cũng đâu có kế hoạch gì, chẳng lẽ anh ta không cho cô nhai
chậm nuốt kĩ để cảm nhận được hương vị của mấy món điểm tâm ngọt này sao!
Đối diện cô là anh chàng có tiền có sắc có chiều cao có khí chất cái gì
cũng tốt, nhưng điểm không tốt nhất của anh ta đó chính là hình như rất
chướng mắt với cô, chướng mắt với cô cũng không sao, cả một bàn đầy thức ăn như thế này mà hắn ta chỉ ăn vài miếng rồi để dao nĩa xuống, điểm
tâm ngọt lại không đụng 1 miếng thật là lãng phí mà!
Đúng là ác bá lắm tiền!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...