Lý Gia Viễn tự mình đưa Kiều Văn Văn về nhà, ngoài trời đang mưa, anh ta còn rất thân sĩ cầm ô, khẽ chạm vào vai cô, ngăn không cho cô bị mưa
làm ướt. Nhưng mà khoảng cách giữa hai người vừa đủ, sẽ không để cho
Kiều Văn Văn cảm thấy bị mạo phạm lãnh địa.
“Trở về nghỉ ngơi thật tốt, nấu một chén trà gừng uống, mặc dù mưa nhỏ,
nhưng hàn khí rất lớn. Cô gái nhỏ sợ nhất là thân thể bị hàn khí xâm
nhập.” Tay anh ta nắm lấy cái ô, đứng ở chỗ gấp khúc hành lang, nhẹ
nhàng dặn dò hai câu.
Kiều Văn Văn có cảm giác mình giống như nóng lên, bị người ta dụ dỗ đến choáng váng, lúc đi đường giống như đi trên mây.
Cô “Cộc cộc cộc” lên lầu, bước nhanh vào phòng mở cửa nhìn xuống dưới.
Đúng lúc trông thấy người đàn ông cầm dù đi dưới lầu, cho dù bị ô màu
đen che nửa người trên, Kiều Văn Văn vẫn cảm thấy bóng lưng Lý Gia Viễn
rất tuấn tú, hai cái chân dài làm cô thích hơn của boss.
Ma xui quỷ khiến cô vươn tay, chụp được bóng lưng cầm dù, lúc phản ứng
lại, mới phát hiện gò má mình đỏ bừng, bỏng đến kinh người.
“Đinh đinh đinh - -” đúng lúc này chuông điện thoại di động vang lên,
dọa thiếu nữ Kiều Văn Văn sợ hết hồn, suýt chút nữa đem di động ném ra
ngoài.
“Alo, cậu muốn dọa chết tớ à?”
Tần Vũ vừa nghe, mày liễu dựng đứng: “Lá gan Kiều Văn Văn cậu lúc nào
thì thay đổi thế, không phải là cậu có chuyện quan trọng muốn nói với tớ sao, bảo tớ gọi điện thoại cho cậu. Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”
Kiều Văn Văn bị cô rống, mới phản ứng mình có gửi tin nhắn cho cô ấy.
“Tớ đã nói với cậu, lúc trước tớ có gặp được Lý Gia Viễn.” Lúc cô nhắc
tới người này, trên mặt không tự chủ được lại đỏ bừng, “Cậu ấy thành
thục hơn trước kia nhiều, còn đẹp trai nữa.”
“Lý Gia Viễn, là ai?” Rất dễ nhận thấy, Tần Vũ không hiểu cô thiếu nữ ôm ấp tình cảm.
Sắc mặt Kiều Văn Văn khẽ cứng lại, “Chính là người ngồi cùng bàn tớ lúc
học trung học, lúc trước cậu còn nói người ta là soái ca nhỏ, sau này
phải gả cho cậu ấy.”
“A, là người ngồi cùng bàn léng phéng với cậu sao, là người mà cậu sống
hai mươi mấy năm thích sao. Sao thế, tình cũ lại cháy à?”
Trong miệng Tần Vũ nhét đồ ăn, chậc chậc tỏ vẻ không thèm đếm xỉa. Rõ
ràng mang theo vô số tiếng ồn, nhưng mà mấy câu đó rơi vào tai Kiều Văn
Văn, lập tức làm cô giống như lửa, thẹn thùng không nói được gì.
Một lát sau, cô mới trả lời một câu: “Ừm.”
“F*ck, Văn Tử cậu được, đã dụ dỗ được rồi. Lúc trước không phải Lý Gia
Viễn rất chảnh sao, ngay cả hoa khôi của trường cậu ta cũng chướng mắt,
sao lại nhìn trúng cậu. Ánh mắt càng ngày càng kém, nói nhanh lên!”
Trong giọng nói của Tần Vũ tràn đầy hứng thú.
Kiều Văn Văn lại bất mãn nhếch miệng, “Sao tớ lại không bằng hoa khôi
của trường, hơn nữa cậu ăn gì đó thì đừng có mà chẹp chẹp.”
“Tóm lại là cậu ấy rất tốt với tớ, chúng tớ còn có thời gian ăn cơm cùng nhau, còn xem phim…”
Tần Vũ lấy làm kỳ lạ: “Được, cô gái ngây thơ của chúng ta vậy mà cũng có một ngày thông suốt, hơn nữa bạn trai còn soái như vậy! Oa oa oa, quả
thực là thiên lý khó tha, vì sao chuyện tốt đề không đến lượt tớ…”
Cô ấy bi thương rất lâu, mấy câu nói đó chọc Kiều Văn Văn cười, không
đợi Kiều Văn Văn mở miệng, Tần Vũ nghiêm túc nói: “Văn Tử, chúc mừng cậu thoát khỏi hàng ngũ độc thân, hai người nhất định phải hạnh phúc.”
Kiều Văn Văn vốn chuẩn bị nói cho cô ấy biết, kỳ thật Lý Gia Viễn còn
chưa tỏ tình với cô, bây giờ bọn họ rất ái muội. Nhưng mà được cô ấy
chúc phúc như vậy, Kiều Văn Văn chỉ cảm thấy vui vẻ, nụ cười trên mặt
không thể che hết.
Cô trầm mặc một lát, mới vui vẻ nói: “Được, chúng tớ sẽ hạnh phúc.”
Lúc nói câu này, hơi thở của cô chậm lại, giống như là sợ hãi, nếu dùng quá lực giấc mơ này sẽ biến mất.
**
Hơn một tháng, cô bị boss dùng ngôn ngữ công kích, sau đó ép anh ăn bánh ngọt để tăng huyết áp. Bên kia thì dường như mỗi ngày hẹn gặp Lý Gia
Viễn, mỗi lần gặp cô đều bị trêu chọc đến đỏ mặt, Lý Gia Viễn rất biết
cách xây dựng bầu không khí, cô hoài nghi chính mình sẽ chết trong sự ôn nhu của anh ta.
Kiều Văn Văn cầm điện thoại di động, xem blog của mình, trên mặt là dáng vẻ tươi cười háo sắc.
Bánh crepe sầu riêng: Bóng lưng trong mưa.
Là ảnh chụp bóng lưng Lý Gia Viễn hôm đó sau khi đưa cô về nhà.
Bánh crepe sầu riêng: Tay.
Là ảnh chụp hai tay Lý Gia Viễn nắm chặt vào nhau, đốt ngón tay thon dài, màu da như sứ.
Bánh crepe sầu riêng: Cái cằm.
Bánh crepe sầu riêng: Đôi mắt.
…
Dường như đem từng bộ phận Lý Gia Viễn chụp đăng lên blog, bộ dáng đẹp
trai chính là được ông trời ưu ái, cho dù chụp mũi anh, lỗ chân lông
cũng không nhìn thấy.
Đương nhiên càng làm cô vui vẻ là Lý Gia Viễn dung túng, chỉ dặn dò cô không cần chụp cả mặt, tránh bại lộ chân dung của anh.
“Đi làm nghịch di động, phạt tiền.” Giọng nói của boss làm người ta
phiền chán vang lên bên tai, dọa cô thiếu chút nữa ném điện thoại.
Cô vội vàng cất điện thoại, không cần suy nghĩ, trên mặt liền bày ra bộ
dáng tươi cười nịnh nọt. Người này giống như quỷ nhập vào người, đi
đường không một tiếng động.
“Kiều Văn Văn, tôi thấy mặt mày cô đều ngậm xuân, chứng minh gần đầy có
đàn ông bên cạnh. Nhưng mà miệng mắt hơi nghiêng, chỉ sợ là đào thối.”
Thịnh Cẩn Minh ngồi xuống, cùng cô duy trì trạng thái nhìn thẳng, nheo
mắt lại cẩn thận quan sát cô.
Kiều Văn Văn bị anh dọa đến sững sờ.
“Lần trước cô đi cùng người đàn ông kia, vừa nhìn là biết không phải
người tốt. Đuôi mắt nhếch lên, khóe miệng khẽ nhếch, không phải gian xảo thì là kẻ trộm, giống như là chó gà. Chuyên môn đi lừa người phụ nữ ngu xuẩn bất lực như cô, đợi dùng xong thì quăng.”
Kiều Văn Văn nhếch miệng, vừa nghe boss bắt đầu chửi bới Lý Gia Viễn, nụ cười chuyên nghiệp của cô sắp không giữ đươc, chắc là boss ghen tị.
“Cô không tin à, tôi nhìn rất rõ ràng. Đuôi mi mắt hắn có một nốt ruồi,
rất phù hợp với tiểu nhân gian nịnh, cô -” anh chậc hai tiếng, vỗ vỗ bả
vai cô liền rời đi.
Kiều Văn Văn lập tức lấy điện thoại, cẩn thận nhìn ảnh chụp Lý Gia Viễn, đúng thật là anh ta có nốt ruồi ở gần mi mắt. Cô nhíu mày, sao boss lại phát hiện ra thế? Rõ ràng hôm đó lúc nhìn thấy Lý Gia Viễn, hai người
bọn họ cách nhau khá xa, hơn nữa từ lần trước cô bị Thịnh Cẩn Lãng bán
đứng, liền đem “Anh trai tôi là thụ” vào danh sách đen, căn bản anh ta
không nhìn thấy những bài đăng của cô.
Nghĩ không ra.
Không đợi cô suy nghĩ ra được điều gì đó, Trịnh Thạc liền thông báo thay boss cô mau thu xếp đồ đạc, cô phải theo boss đi công tác.
Kiều Văn Văn lập tức hỏi anh ta: “Không phải boss đi nói chuyện làm ăn sao? Anh đi theo không?”
Trịnh Thạc khoát tay: “Tôi không đi, công ty này còn cần boss chỉ huy từ xa, tôi ở lại trấn giữ.”
“Vậy tôi đi theo có ích lợi gì? Ngoại trừ bưng trà rót nước, việc gì tôi cũng không làm được.”
Trịnh Thạc quay đầu, cẩn thận nhìn hai mắt cô, ánh mắt quan sát, làm
trong lòng Kiều Văn Văn hơi bồn chồn. Không biết mình nói sai chỗ nào.
“Boss chỉ tên cô đi, bên kia sẽ có người quản lý cấp cao tiếp ứng. Nhưng mà lần này chỉ có hai người đi thôi.”
Kiều Văn Văn sửng sốt, boss không mang theo trung thần lương tướng, mang đại tổng quán nội giám là cô có tác dụng gì. Không đúng, Trịnh Thạc mới là đại tổng quản nội giám, cô chỉ có thể là Đại cung nữ.
Boss nhất định phải mang người phụ nữ hoàn toàn không sử dụng được làm
gì nhỉ? Nhớ tới bên cạnh hoàng đế cổ đại là những đại cung nữ, trên cơ
bản còn có thị tẩm, mồ hôi lạnh cô liền chảy ra, lúc này nhịn không được nghĩ ngợi lung tung.
Đợi lên máy bay, Kiều Văn Văn liên tục rơi vào trạng thái đề phòng. Nếu
như không phải có kiểm tra, rất có thể cô sẽ mang bình xịt phòng sói và
dao gọt trái cây tùy thân, boss là người vừa có tiền vừa có mặt, nhưng
như vậy thì sao, cô là thiếu nữ xinh đẹp. Cô đã có Lý Gia Viễn, nên vì
người kia thủ thân như ngọc, cô là cô gái toàn tâm toàn ý, chuyện một
chân đạp hai thuyền cô không làm được.
Kết quả là cô kinh hoảng lúc lâu, ánh mắt Thịnh Cẩn Minh không cho cô một cái, lật tài liệu trong tay, sắc mặt trầm tĩnh.
Kiều Văn Văn buông lỏng cảnh giác, cuối cùng lại ngủ mất. Lúc cô mơ mơ
màng màng mở mắt ra, cảm giác mặt mình đối diện với trán ai đó. Trán
người này rất trơn bóng, chỉ cần cô hơi nhúc nhích, dường như sẽ hôn
lên.
“Ừm.” Cô lập tức phản ứng lại cô đang dựa đầu vào ai đó, thân thể vô ý
thức hạ lệnh rút quân, làm Thịnh Cẩn Minh ngã về phía trước, thiếu chút
nữa đụng vào.
Thịnh Cẩn Minh không vui nhăn mày lại, vì anh xem tài liệu, nên không có nghỉ ngơi, chỉ sợ trạng thái không tốt. Cuối cùng không dễ dàng gì mới
chợp mắt được một lát, lại còn bị thô bạo như vậy gọi tỉnh.
“Cô có chuyện gì à? Hôm nay dậy sớm nên hồ đồ sao? Mặc quần áo dày như
vậy làm gì, đi bắc cực à, tôi đã nói với cô rồi, không được phép quấy
rầy ông chủ nghỉ ngơi. Một chút việc này mà cô cũng không làm được sao?” Sắc mặt anh không tốt, mắng chửi người.
Kiều Văn Văn rụt cổ một cái, không phải là sợ anh động tay động chân
sao. Khuôn mặt cô nghẹn hồng, cuối cùng dưới áp suất thấp của boss, uyển chuyển mà biểu đạt sầu lo của mình.
Thịnh Cẩn Minh nhìn chằm chằm cô giống như cá muối, bị tức không còn gì
để nói, trầm mặc một lát mới nói: “Kiều Văn Văn, về phương diện đó của
cô, trong mắt tôi còn không bằng đứa bé chảy nước mũi tôi gặp.”
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, vẻ mặt không thay đổi.
Kiều Văn Văn trợn trắng mắt, cô nhớ tới, lúc trước vừa mới lên máy bay,
cả thể xác và tinh thần boss đề biểu đạt vô số khinh bỉ với tên nhóc
kia. Huống chi là đứa bé chảy nước mũi.
Cô có cảm giác mình bị công kích.
“Boss, nếu anh còn công kích tôi như vậy, tôi phải gọi cho luật sư.”
“A, gọi đi, tôi cảm thấy tiền lương của cô không đủ để trả phí cho luật sư đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...