Sổ Tay Chăm Sóc Bạn Cùng Bàn Ác Quỷ

2

Cái tư thế này vẫn không kết thúc cho đến khi tiết tự học kết thúc, nên đi ăn tối rồi.

Không thể không nói, xúc tu sờ tới sờ lui thật dễ chịu...

Tôi lại nhéo một cái, cảm thấy giống như thứ đồ chơi nhỏ để nhào nặn giải tỏa stress.

“A... ” Người đang bò trên bàn học ngủ hừ nhẹ một tiếng, tôi bị doạ vội vàng thả tay ra, bỗng nhiên đứng dậy.

Ghế trượt về sau, ma sát với mặt đất tạo ra tiếng “Ầm” chói tai.

Còn chưa đợi tôi kịp chạy ra khỏi phòng học, xúc tu khua lên rồi lại quấn lấy, một cái quấn lấy eo tôi, còn có bốn cái chia nhau quấn lấy tay chân tôi.

“Tan học rồi sao... ” Trần Vô Dạng bò trên bàn học, mặt hướng về phía tôi, trong mắt còn phủ lớp nước do buồn ngủ.

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn đồng hồ phía trên bảng đen một cái, trên mặt vẫn còn vết hằn đỏ do lúc ngủ đè lên, đỏ hồng nhưng lại không quá buồn cười, trái lại còn có hơi đáng yêu.

“Ồ, ăn cơm thôi.” Cậu ấy ngồi dậy, dựa vào ghế duỗi người, sau đó đứng dậy, nói như rất thân thiết, “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Không phải chứ, anh giai, với tư thế này tôi đi thế nào được chứ! Tôi khóc không ra nước mắt.

“Sao thế?” Trần Vô Dạng dựa qua, hơi cong lưng lên xích lại gần tôi, ý trêu đùa trong mắt, “Bị cái gì quấn lấy à?”

Tôi nghiêm mặt, bình thản nói: “Không, ngồi lâu quá, tê chân rồi.”

“...Ồ.” Trần Vô Dạng rõ ràng tỏ ra rất thất vọng, sự trêu đùa trong đôi mắt đào hoa trở thành sự bất mãn.

Trong khoảnh khắc cậu ấy quay đầu, tôi nhanh chóng tích lấy nước mắt lưng tròng.

Cứu mạng, đáng sợ quá! Không muốn ăn cơm cùng cậu ấy!

Nhưng những lời như vậy tôi tuyệt đối sẽ không nói ra, cho nên chỉ có thể theo sau Trần Vô Dạng, cúi đầu nhắm mắt đi theo cậu ấy.

Khuôn mặt của cậu ấy thực sự rất được chú ý, vừa ra khỏi lớp học, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút qua, cứ khóa chặt trên người cậu ấy.


Rất nhiều luồng khí màu hồng từ tứ phương tám hướng chạy đến, chui vào cơ thể Trần Vô Dạng.

Bởi vì quá được chào đón, cho nên mọi người hiện đều bỏ qua tôi đang đi bên cạnh cậu ấy.

Tôi thầm thở phào.

Từ một phương diện khác mà nói, Trần Vô Dạng đơn giản chính là đạo sợ xã hội!

Lúc đến nhà ăn, trong phòng lớn đã đầy ắp người rồi, tôi nhìn menu một lượt, phát hiện hôm nay có món ớt xanh xào thịt băm mà tôi thích nhất!

Tiếc là hôm nay không ăn được rồi, tôi nhìn hàng đang xếp dài rồng rắn, tiếc nuối đứng vào cuối hàng.

“Muốn ăn?”

Tôi uể oải gật đầu: “Ừm... ”

Đều tại Trần Vô Dạng, nếu không thì tôi sớm đã ăn được rồi!

“A?” Cảm giác bị quấn quanh quen thuộc truyền tới theo cổ tay, tôi run lên, người giật mình hỏi vậy mà lại là Trần Vô Dạng!

Giọng Trần Vô Dạng giống như rót rất nhiều mật, sền sệt dính dính nói: “Sau này dạy tôi cho tốt vào nhé!”

Xúc tu trên cổ tay lại quấn một vòng, càng chặt hơn.

Nói xong, Trần Vô Dạng kéo lấy tay tôi, trực tiếp đi về hướng hàng xếp đằng trước mặt.

Thân nhiệt cậu ấy rất thấp, nhưng không lạnh như băng như xúc tu, có hơi giống như nắm lấy ngọc thạch một lúc.

“Có thể nhường chỗ được không?” Cậu ấy cao cao tại thượng nói với người đứng ở đầu hàng trước mặt.

Tôi sắp toát mồ hôi lạnh rồi, vội vàng kéo vạt áo của cậu ấy: “Như vậy không hay lắm đâu, thôi đi... ”

Bạn học đó nhìn mặt Trần Vô Dạng sững sờ một lúc, sau đó đỏ mặt cười ngất ngây: “Được... ”

Luồng khí màu hồng mỏng manh toát ra từ người cậu ấy, lại bị xúc tu hút lấy.


Trần Vô Dạng nhướn mày với tôi, biểu cảm khá đắc ý, giống như đang đợi tôi khen ngợi.

Tôi chần chừ một chút, sau đó nói: “Ặc, hay là vẫn thôi đi... ”

Trần Vô Dạng lập tức không vui nữa, kéo tôi đứng đến trước ô cửa, nói với dì ở bên trong: “Cho đầy ớt xanh xào thịt băm.”

Phản ứng của dì bên trong và người vừa rồi y hệt nhau, khay cơm đưa ra quả nhiên là đầy một khay ớt xanh xào thịt băm, thậm chí còn quên thu tiền.

Tôi ngại ngùng đưa thẻ cơm qua, dì lúc này mới vừa tỉnh giấc chiêm bao, nhanh nhẹn giúp tôi quẹt thẻ.

Tôi bưng khay đồ ăn, nói với Trần Vô Dạng: “Cậu không ăn sao? Tôi mời cậu ăn nhé!”

“Không cần, không ngon.” Trần Vô Dạng nhăn cái mũi tinh xảo, sau khi nhìn món ăn đầy ghét bỏ lập tức chuyển tầm nhìn đi.

Tôi thầm nghĩ, nhưng ớt xanh xào thịt băm thật sự rất ngon mà...

Khi tôi ngồi xuống chưa bao lâu, một nữ sinh sải bước tiến về phía tôi.

Tôi liếc mắt nhìn thấy rồi, nhưng tưởng là đến tìm Trần Vô Dạng, cho nên rất yên tâm ngồi ăn cơm của mình.

Đâu có ngờ, mục tiêu của cô gái đó lại là tôi!

“Giang Hòa!” Cô ta hét lớn một tiếng.

Tôi giật mình, thiếu chút nữa thì bị sặc, ngẩng đầu nhìn.

Cô gái đó rất xinh, không giống với Lâm Y Y, là xinh đẹp rực rỡ, tóc còn nhuộm thành màu đỏ thẫm, nổi bật trong một đám tóc đen gò bó theo khuôn phép.

Đây chính là cô gái đột nhiên xuất hiện, khiến người thứ hai trở thành người đứng thứ ba.

“Có, có chuyện gì sao?” Tôi líu lưỡi lắp bắp, cũng không biết nên nói cái gì.

Cô gái hất cái cằm trắng như tuyết, cao ngạo đưa ra lời thách thức: “Vị trí thứ nhất thi cuối kỳ sắp tới, cũng nên đổi người rồi!”


“... ” Tôi yên lặng, cảm nhận được ánh mắt của các bạn học trong nhà ăn, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Lúc này Trần Vô Dạng lên tiếng rồi, cậu nâng cằm lên, dáng vẻ lười nhác nhìn người đó nghiến răng: “Tôi nói, cô mù à?”

“Cái gì?” Nữ sinh không phản ứng kịp.

Trần Vô Dạng cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng cô ta một cái, nhếch môi cười: “Xem ra không chỉ mù, còn điếc.”

Cô gái mặt đỏ lên, đầu ngón tay chỉ thẳng vào Trần Vô Dạng: “Cậu chính là người đứng thứ nhất từ dưới lên nhỉ! Tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm phiền Giang Hòa học hành, không biết thì tới tìm tôi này!”

“Xí!” Trần Vô Dạng mất kiên nhẫn mà vung tay, giống như đuổi ruồi vậy, đồng thời lại nói những lời tràn đầy ác ý, “Một người ở cuối danh sách như cậu, dựa vào cái gì mà dạy tôi?”

Cô gái bị đâm trúng chỗ đau, lớn tiếng tuyên bố rõ thân phận mới của mình: “Tôi là người đứng thứ hai vào kỳ thi tháng trước.”

“Ồ, chỉ là đứng thứ hai à!” Trần Vô Dạng nở một nụ cười độc ác, “Một kẻ đứng thứ hai, ở đây sủa cái gì?”

Trận nhốn nháo này cuối cùng cũng đã khiến thầy chủ nhiệm phải xuất hiện để kết thúc.

Tôi bỗng nhiên có cảm giác nguy hiểm, ăn cơm xong vội vàng trở về phòng học.

Trần Vô Dạng không chấp nhận việc này lắm, kéo lấy tôi không muốn về, hơn nữa còn lớn tiếng rêu rao: “Cậu không đi tiêu cơm sao? Sẽ béo đó!”

Tôi và cậu ấy giằng co không xong, bàn tay không chịu nhường nhịn tạo thành một lực thăng bằng.

“Khả năng tiêu hóa của tôi siêu tốt đó!” Tôi dùng sức lôi kéo cậu ấy giống như nhổ củ cải vậy, nói chính xác thì là cánh tay của tôi, “Cậu không về thì tôi về!”

“Không! Đi bộ với tôi!”

Tôi cũng đáp lại một câu “Không”.

Không có chuyện gì—— quan trọng hơn học hành cả!

“Sẽ biến ngốc đó! Không tiêu cơm sẽ bị ngốc đó!” Trần Vô Dạng bắt đúng điểm yếu của tôi.

“Cậu tưởng tôi là đồ ngốc à?” Tuy nói như vậy, tôi vẫn là bán tín bán nghi buông lỏng lực, sau đó lập tức bị Trần Vô Dạng kéo qua.

“Thật đó, tôi lừa cậu làm gì!” Trần Vô Dạng bĩu môi, cậu ấy làm động tác này thế mà lại không yểu điệu, ngược lại còn rất trẻ con.

Cậu ấy kéo tôi đến sân vận động, sau đó lại đi vào khu rừng nhỏ bên cạnh.


“Đến đó làm cái gì?” Lần thứ hai tôi muốn dừng lại, sức của Trần Vô Dạng vậy mà lại trở nên mạnh hơn.

Chàng trai xinh đẹp đi trước mặt không nói lời nào, trên mặt ửng hồng bất thường, hô hấp rõ ràng cũng hưng phấn hơn.

Tôi không khỏi có chút sợ hãi, động tác chọc cười vừa nãy nhẹ nhàng tan biến, thay vào đó là một nỗi sợ hãi với những điều không biết trước.

Xung quanh càng ngày càng tối, Trần Vô Dạng còn kéo tôi đi sâu vào rừng.

Tôi nhắm chuẩn thời cơ, ôm chặt một thân cây: “Không đi nữa, tôi muốn về!”

Trần Vô Dạng dừng bước, tứ phía rơi vào một mảng yên tĩnh, tiếng thở nặng nề cũng dần dần trở nên nhẹ nhàng chậm rãi.

Tôi dán mặt sát vào thân cây, vỏ cây thô ráp chà xát lên mặt làm đau, nhưng tôi càng sợ giây tiếp theo sẽ bị ăn mất.

“Trần, Trần Vô Dạng, sắp vào buổi tự học buổi tối rồi, chúng ta về đi... ” Tôi run rẩy lên tiếng, không khỏi nghẹn ngào.

Xúc tu lạnh lẽo trượt từ mắt cá chân lên cổ, gần như đã trải qua quá nửa thế kỷ, tôi mới nghe thấy một tiếng cười nhẹ, giây tiếp theo bên tai có một luồng khí lướt qua.

“Sợ rồi à?” Trần Vô Dạng nói bên tai tôi, không biết cố tình hay vô ý, môi nhẹ nhàng chạm vào vành tai.

Miệng của cậu ấy cũng lạnh, tôi rùng mình một cái, nói nhỏ: “Cậu đừng dọa tôi nữa... ”

“Được thôi, sẽ không làm thế nữa!” Trần Vô Dạng nói dối mà không hề đỏ mặt, cứ thế mà kéo tôi từ trên cây xuống, “Cậu đang cosplay Koala sao, khá giống đó.”

Sự hưng phấn trong mắt cậu ấy chưa hề biến mất, tôi vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy rất rõ, cậu ấy không hề có ý định che giấu.

Nghĩ như vậy, cậu ấy hình như trước giờ chưa từng che giấu bản thân, nghĩ gì thì nói đó.

“Cậu ấm quá... ” Mặt của Trần Vô Dạng dán vào mặt tôi, híp mắt, giống như một chú mèo đang tắm nắng.

Nhưng mèo cũng sẽ không có xúc tu, càng sẽ không dùng xúc tu chà lung tung trên mặt người khác!

Tôi né né, nhưng cậu ấy lập tức lại dán lên, xúc tu quấn ở eo siết chặt, sức mạnh không đến mức ghìm chết tôi, nhưng tôi cũng sắp không thở nổi rồi.

“Giang Hòa, để tôi ăn cậu luôn có được không?” Cậu ấy chân tay dài, gần như sắp ôm cả người tôi vào lòng.

Tôi thử đẩy đẩy cậu ấy ra, đúng như dự đoán không đẩy được, thế là rất quả quyết từ chối: “Không được, tôi mới mười bảy tuổi, còn phải đến Bắc Kinh học!”

“Hai bạn bên kia, các em đang làm gì đó!” Một tiếng hét lớn vang tới, bóng dáng thầy chủ nhiệm xuất hiện trong rừng cây, chạy về phía chúng tôi với tốc độ còn hơn cả chú chó siêu nhân Bolt.

Ô hô, xong đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui