Sở Tâm Lam Lại Đến Đây
Gia đình Sở Tâm Lam hay cô tỉnh lại vô cùng vui vẻ em trai cũng như ba cô mừng hơn cả nhặt được vàng, họ đã dần như đánh mất niềm tin khi năm tháng cứ dần trôi qua. Khi nhận được điện thoại từ bệnh viện em trai cô đã phải hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần vì sợ sự nhầm lẫn. Sau đó mọi người thay phiên túc trực bên người Sở Tâm Lam.
Cơ thể cô hoàn toàn bình phục không có bất kì di chứng nào duy chỉ có là do cơ thể bất động quá lâu nên hiện tại vẫn vô cùng yếu, cô cần phải tập vật lý trị liệu vô cùng chăm chỉ. Tâm Lam không quản mệt mỏi cũng như đau đớn của cơ thể ngày đêm hăng say tập vật lý trị liệu để hy vọng nhanh chóng hồi phục đi kiểm chứng những chuyện cô đã trải qua là do chính cô mơ một giấc dài hay là sự thật.
Việc Sở Tâm Lam tỉnh dậy nhà họ Tống cử một người nam đến kiểm chứng cũng như thăm hỏi, hứa sẽ chi trả hết chi phí cho đến khi cô xuất viện thì thôi. Người thanh niên đến rất lạ mặt cô không biết là ai. Tâm Lam đã từng hy vọng Tống Hiểu Thần sẽ đến nhưng cuối cùng cô lại phì cười, Tống Hiểu Thần là ai cơ chứ không lẻ một chuyện nhỏ nhoi như vậy anh lại có thể đích thân đến hay sao.
....
6 tháng sau:
- Sở Tâm Lam bận chiếc váy màu vàng nhạt của ánh nắng cuối thu, tóc cô tết thành đuôi sam để bên vai, gương mặt tràn đầy sự phấn khích đứng trước nhà Tống gia nhấn chuông cửa.
"Xin chào cô đến tìm ai?" – Người gác cổng ra mở cửa, Tâm Lam nhận ra anh, anh là người giữ vườn đó giờ của Tống gia nhưng trước đây cô cũng không tiếp xúc nhiều.
"Xin chào, tôi muốn gặp Tống Hiểu Thần...À không Tống thiếu!" – Nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của người giữ vườn khi nghe cô nói tên Tống Hiểu Thần ra thì cô nhanh chóng đổi lại thành Tống thiếu như nhiều người vẫn gọi anh như vậy!
"Cô đợi một chút!" – Người gác cổng nhìn một lượt qua Sở Tâm Lam tuy cô cũng xinh xắn nhưng tuyệt đối không phải là mẫu phụ nữ Tống Hiểu Thần thích, đã vậy sau khi Triệu tiểu thư qua đời đến nay thì có khá nhiều phụ nữ tìm đủ mọi lý do đến Tống gia tìm anh như vậy, nhưng đều không có cơ hội bước qua cửa Tống gia, nhưng cô gái này đặc biệt có nét rất khác những người phụ nữ kia. Thoạt nhìn vô cùng đơn giãn nhưng lại toát lên khí phách vô cùng cao ngạo rất kỳ lạ.
"À nếu anh ta không muốn gặp, phiền anh nói rằng tôi là Sở Tâm Lam đến tìm Triệu Khả Như!" – Tâm Lam vội nói thêm, cô biết rõ tính khí Tống Hiểu Thần nếu như đơn giản một người lạ muốn gặp anh thì anh đương nhiên miễn tiếp nhưng nếu nghe câu sau thì chắc chắn cô sẽ đạt được mục đích! Trong lòng cô như đang đánh một ván bài, nhưng cô biết rõ ván bài này cô sẽ thắng. Sở Tâm Lam biết được những việc kia không phải là một giấc mơ vì sau khi cô hồi phục một phần đã nhanh chóng lên mạng xem thông tin và hết thảy những gì đã diễn ra đều y như vậy trên mạng.
- "Chuyện gì?" – Tống Hiểu Thần nhíu mày giọng nhàn nhạt nói.
"Dạ Tống thiếu có một cô gái tên Sở Tâm Lam đến cửa nói muốn gặp cậu!" – Người làm vườn cung kính nói.
"Không gặp!" – Tống Hiểu Thần nhìn lướt qua cửa sổ thấy bóng dáng nhỏ nhỏ màu vàng phía xa, cái tên có chút quen quen nhưng không đủ để Tống Hiểu Thần có ý định gặp mặt, nhàn nhạt chuyển mắt vào sắp tài liệu trên bàn rồi nói.
Trong lòng người làm vườn khẽ động làm sao một cô gái lại muốn gặp là gặp được đâu.
"Còn chuyện gì nữa!" - Nhìn thấy thái độ chần chừ của người làm vườn lưỡng lự.
"Dạ cô ấy nói cô ấy đến tìm... Triệu Khả Như!" – Người làm vườn rụt rè nói. Ánh mắt Tống Hiểu Thần nhanh chóng lướt lên nhìn thẳng người trước mặt. Cái tên Triệu Khả Như như đánh vào tiềm thức Tống Hiểu Thần, đã nhiều năm trôi qua như vậy nhưng mỗi lần nghe đến cái tên này vẫn khiến trong lòng anh đau nhói.
Một lần nữa ánh mắt Tống Hiểu Thần lướt về phía bóng dáng màu vàng nhỏ bé phía xa khẽ nhíu mày, ở nơi này Khả Như hoàn toàn không có bạn, tại sao đột nhiên qua chừng ấy thời gian lại có một người phụ nữ đến tìm.
"Được cho cô ấy vào phòng khách đợi!" - Sự tò mò cũng như những hiểu kỳ về cô gái này khiến Tống Hiểu Thần chấp nhận gặp mặt người phụ nữ xa lạ kia.
Sự đổi ý của Tống Hiểu Thần khiến người làm vườn có chút ngoài ý, ông không ngờ Tống thiếu lại chấp nhận gặp mặt một người phụ nữ xa lạ, trong lòng ông thầm tán thưởng cô gái nhỏ.
Vừa nhìn thấy bóng dáng người làm vườn nhanh chóng tiến đến bẻn cửa trong lòng Sở Tâm Lam đã biết mình đã thắng trong ván bài này. Khẽ mỉm cười nói tiếng cảm ơn nho nhỏ rồi nhẹ nhàng cất bước tiến vào bên trong. Mỗi bước chân của cô đều mang theo những ký ức vui vẻ hạnh phúc tại nơi này, mỗi bước chân đều có thể khiến lòng Sở Tâm Lam reo lên vì vui sướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...