Sơ tâm chưa dứt



Triệu Kiến Lung như bị sét đánh đứng ngây ngốc, quay nhìn lại là nụ cười kiều mị của Hạ Xảo Xảo và khuôn mặt âm trầm của Trầm Nguyệt. Hắn quả nhiên quay về rồi, lẽ nào giống như Tả Hoan nói hắn quay lại vì nàng. Những lời nói lúc nãy hắn đã nghe được bao nhiêu, đặc biệt là câu nói cuối cùng, nếu như biết đưuọc hắn ở đây, nàng sẽ không nói ra.

Trầm Nguyệt lúc này phải thất vọng biết bao nhiêu, xa xôi ngàn dặm vội trở về, nhìn thấy lại là nàng đang thân mật bên kẻ khác, còn có câu “Không thể nào” đã cắt đức tâm tưởng của hắn, cũng đang cảnh cáo hành vi của hắn nực cười biết bao.

“Đừng nghĩ đến Giáo chủ nữa, ta thấy Triệu cô nương và Tả Hoan thiếu hiệp thật là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi đó.”

“Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?” Triệu Kiến Lung mới ý thức được Tả Hoan đang đỡ lấy cánh tay nàng, liền tránh ra. Nàng nhìn Trầm Nguyệt, ai cũng đều nhìn ra ánh mắt nàng, nhưng Trầm Nguyệt giống như không nhìn thấy gì, lạnh lùng nói: “Muội đi xem xem bệnh tình của cô ta.”

Hạ Xảo Xảo nhanh tay kéo Triệu Kiến Lung vào phòng, ngăn lời của nàng sắp nói ra.

Nàng thật sự không nghĩ đến hắn thật sự sẽ quay lại, cho nên trong lòng nhất thời không có sự chuẩn bị, lúc nàng đang do dự thì Trầm Nguyệt lại biến mất, hắn thật sự đi rồi sao, nếu như vì nàng mà quay về, vậy…..

Triệu Kiến Lung rút cánh tay của Hạ Xảo Xảo đang định xem mạch cho nàng, “bệnh của ta không liên quan đến ngươi.”

Nụ cười trên miệng của Hạ Xảo Xảo cứng đơ, ánh mắt nhìn sáng Tả Hoan đang đi vào, trong lòng lãnh khốc nhưng miệng lại cười: “Ta cũng không muốn trị bệnh cho kẻ không cần thiết, nhưng lệnh của Giáo chủ ta không thể không nghe theo, ngươi cũng đừng làm khó ta. Tình lang của ngươi cũng đang ở đây ngươi sợ gì chứ?”

Người khác hiểu lầm không sao, nhưng lời của Hạ Xảo Xảo lúc nãy nói ra Trầm Nguyệt đều nghe hết rồi, nếu như Trầm Nguyệt hiểu lầm, vậy nàng còn mặt mũi nào đi hỏi tâm tư của hắn chứ. “Hạ cô nương không cần nói thêm nữa, ta và Giáo chủ của cô không hề thân thiết, huynh ấy sao phải để ngươi trị bệnh cho ta chứ, ngươi để huynh ấy tự đến đây nói, nếu không bệnh của ta không cần chữa nữa.”


Triệu Kiến Lung cũng giống như Tả Hoan, dùng mạng đến cược với tâm tư của Trầm Nguyệt.

Tả Hoan để ý đến vị nữ tử ăn mặc kì lạ, dung mạo xinh đẹp, lại không giống người ở Trung Nguyên này, đột nhiên nghĩ đến sâu độc tuyệt vời không ngờ là từ Miêu Cương. Lẽ nào giống như trong lời đồn đại, Sức Tâm Hoàn có thể dùng sâu độc để lấy độc trị độc?

Trầm Nguyệt có thể quay về, chứng minh hắn suy đoán không sai, nhưng điều làm hắn bất ngờ là Triệu cô nương cũng có ý với Trầm Nguyệt. Nhưng vì sao hai người không bên nhau được lẽ nào có sự cản trở của bị nữ nhân đứng trước mặt này, làm cho bọn họ hiểu lầm gì nhau?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Tả Hoan tìm Trầm Nguyệt thì đối phương đã lên ngựa, xem ra chân chưa đứng vững thì người muốn quay về rồi. Trầm Nguyệt không có dự định để ý đến hắn, vẫn là hắn kiên trì đuổi theo vài dặm, mới làm đối phương không thể không dừng lại.

“Trầm Nguyệt, ta nói sự thật, nói xong những lời này ta lập tức cút khỏi đây.”

Trầm Nguyệt kéo đứng dây thừng, cao ngạo lạnh lùng giống như hắn quen biết.

“Triệu cô nương đang ở trong phủ chờ đợi mòn mỏi.”

Trầm Nguyệt không vì vậy mà cử động, thân thể chuyển động là muốn rời đi. “Giữa hai người có ý với nhau, sao lại không nói thẳng ra?”

Tả Hoan nhìn thấy mắt Trầm Nguyệt hiện lên tia lửa nhưng sau đó lại che giấu, Trầm Nguyệt rất ít lộ ra sự kì vọng. “Huynh có thể trở về sao không thể đứng trước mặt muội ấy để muội ấy nói một câu chứ. Triệu cô nương không chịu để vị nữ tử mà huynh đưa về chữa bệnh cho, nếu hôm nay huynh đi rồi, ngày sau cũng đừng quay về nhặt xác muội ấy.”

Trong đêm tối không nhìn thấy Trầm Nguyệt đang run rẩy, hắn không dám đối diện là vì hắn sợ hãi. Cũng có thể là báo ứng, năm đó hắn đã làm ác mộng của nàng lâu như vậy, hôm nay hắn lại nhớ đến những thứ trước kia, cũng trở thành chướng ngại của hắn. Nửa đêm tỉnh lại sau giấc mộng hắn mới tỉnh ngộ ra, ngày đêm hối hận về những tội nghiệt trước kia, coi như đền tội cũng được, bắt buộc phải cứu nàng.


“Ngươi đi đi, không cần lo cho ta.” Triệu Kiến Lung đuổi hạ Xảo Xảo ra, đóng của phòng lại, thân thể trượt xuống, cho đến khi nghe âm thanh rời đi rồi mới để cho nước mắt rơi xuống. Nhớ đến Trầm Nguyệt lúc nóng lúc lạnh, lúc cứu nàng thì không màng tất cả, lúc không để ý đến thì cho dù nàng chủ động xuất hiện hắn cũng như không nhìn thấy nàng, mỗi lần nàng dũng cảm bước đến một bước lại toàn bị sự lạnh nhạt của hắn làm nhụt chí.

m thanh gõ cửa phiền phức lại kêu lên, nàng cố gắng không đề tiếng khóc truyền ra ngoài.

Ngoài cửa cách một lát lại có âm thanh kêu lên: “Mở cửa.”

Triệu Kiến Long ngẩn người ra, hoài nghi bản thân nghe sai, sau đó lại yên tĩnh một hồi, quả nhiên không có âm thanh nào xuất hiện. Do đó nàng lại để mặc cho nước mắt rơi xuống, nàng dùng tay áo lau mãi nhưng vẫn không sạch.

“Mở cửa ra.”

Lần này nàng khẳng định không phải là ảo giác, lại nghĩ đến bộ dáng không ra gì của nàng trong lòng lại muốn khép kín lại. Tay nàng nắm lấy nắm cửa, muốn mở lại không dám mở.

Bên ngoài lại không có âm thanh, nàng cảm giác Trầm Nguyệt chắc chắn không đợi được lâu nên đã đi rồi, vội vã mở của ra. Đập vào mắt nhìn thấy hắn đang bất động đứng đó, ánh mắt phức tạp như lần đầu gặp gỡ, những hạt nước mắt nóng hổi bán đứng tâm tình của nàng.

“Có cần phải sợ ta đến mức này không?” Hắn ép bàn tay muốn giơ lên lau nước mắt cho nàng, thê lương hỏi.

“Muội…..” Nàng thút thít không nói ra được một câu hoàn chỉnh, nhất là bộ dáng hiện tại của nàng chắc chắn rất xấu xí.


Nhưng bộ dáng của nàng quá đáng thương, hắn cuối cùng nói ra được câu đầu tiên có chút dịu dàng kể từ khi hắn hồi sinh để an ủi nàng: “Chân bị thương không sao hết, sau khi để Hạ Xảo Xảo trị khỏi cho nàng liền đưa nàng đi tìm phụ thân và huynh trưởng.”

Nói xong vẫn không thấy nàng phản ứng gì liền mang theo nỗi tuyệt vọng rời đi.

“Trầm Nguyệt!” sau lưng truyền đến âm thanh của nàng, hắn tâm tình kích động kì lạ, vẫn chưa kịp quay người lại liền liền cảm giác có một trận gió, sau đó thân hình mềm mại của nàng bổ vào lưng hắn.

Trầm Nguyệt kinh động đến cứng đơ người, lần này hắn đứng ngẩn người ở đó, lại nghe thấy nàng nói ra câu đầu tiên không phải là lời nói căm ghét hắn, còn bất ngờ hơn cả lần hắn hồi sinh.

“Chàng….đừng….đừng đi, có được không?” Lần này nàng bỏ qua hết mọi dè dặt, chỉ sợ hắn đi thật, làm nàng chịu nỗi khổ tương tư lâu như vậy. Có thể nói thì nói ra hết, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa, cho dù hắn từ chối thì đã sao, nàng cũng không thể làm trái tâm ý mình được.
Trầm Nguyệt cuối đầu nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé đang ôm thắt lưng hắn, hắn chậm rãi phủ lên bàn tay ấy, sợ tỉnh dậy chỉ là một giấc mộng. Bàn tay ấy sao lại gầy ốm đến vậy, lạnh đến mức như không có độ ấm.

Hắn quay người lại, ôm bàn tay cùng thân người nhỏ bé ấy vào lòng, dang rộng che chắn cái lạnh của gió mùa thu đang thổi đến. hắn sợ rằng nếu dùng lực quá sẽ nghiền nát nàng, hoặc dọa nàng bỏ chạy mất. “Lung Lung, nàng có phải là không hận ta nữa không?”

So với sự dè dặt của hắn, nàng lại rúc sâu vào thân người to lớn ấy, mặt chôn vào lồng ngực hắn, hấp thụ lấy sự ấm áp và hơi thở hắn. Trái tim thấp thỏm không yên dần dần an định lại, nàng nghĩ rằng hắn sẽ đẩy nàng ra, đang định đem lời đã cất giữ trong lòng từ lâu nói ra hết. “Ta sao phải hận chàng chứ?”

Trầm Nguyệt bị hoảng sợ lại phát hiện những gì trước kia đã qua đi rồi, không đúng, những điều đó chưa từng xảy ra.

“Trầm Nguyệt.” Nàng ấm ức nói lên: “ Chàng sao lại không quan tâm đến ta?” bởi vì hắn quá lạnh nhạt, làm cho nàng vốn dĩ muốn nói ra lại kéo dài đến bây giờ. Nàng thật sự nghĩ mình chỉ suy nghĩ nhiều mà thôi, nếu như Trầm Nguyệt thích nàng sẽ không lạnh lùng như vậy, không ngờ hắn dường như cũng có ý?

Trầm Nguyệt chăm chú nhìn bộ dáng khóc đến thương tâm của nàng, vừa thương tiếc vừa đau lòng. “Ta sao có thể không quan tâm đến nàng, ta chỉ biết thân biết phận.” Nói xong hắn thực ra có sự sợ hãi, mặc dù nàng giữ hắn lại, nhưng không biết rốt cuộc thích hắn đến đâu, ngộ nhỡ hắn lại giống như lúc trước, bản tính lại lộ ra, sự chiếm hữu quá đáng và sự hắc ám trong nội tâm làm nàng thất vọng không biết làm thế nào, hắn có thể chịu đựng nổi lần mất mát thứ hai không?

“Ý chàng nói là chàng tự ti cho nên mới cố ý lãnh khốc như vậy?” Nàng cười hì hì ra thành tiếng, kèm với cánh mũi đỏ hồng rất buồn cười, nhưng trong mắt Trầm Nguyệt lại đáng yêu vô cùng.
“Ta không phải là một người tốt, ta giống như một ác ma sẽ xuống địa ngục.” Hắn nhìn theo biểu cảm của nàng, vừa lo lắng vừa chờ mong, không biết nàng có chê bai hắn không.

“Xuống địa ngục ta sẽ đi cùng chàng, cùng chết với chàng.”

Ngày trước sự nguyền rủa hận thù của nàng hôm nay lại biến thành lời ân ái, hắn từng cho rằng sự trùng phùng may mắn chỉ là sự trêu đùa, thì ra ông trời đã nhìn thấy chấp niệm của hắn nên đã mang nàng đến bên hắn.

Từ ngày gặp gỡ đến bây giờ, sự lạnh lẽo trên toàn thân hắn xem như đã tan đi, thâm tình trong ánh mắt không cần phải che giấu. Ngón tay lau hết nước mắt trên mặt nàng, trừ lúc phụ thân nàng chết hắn vẫn chưa nhìn thấy nàng khóc bao giờ, cho dù lúc đó bị hắn bỡn cợt nhục mạ nàng cũng chưa từng khóc. Nàng giữ chặt nước mắt gióng như bảo vệ trái tim đó, chưa từng lộ ra kẻ hở nào để hắn đi vào.

Hôm nay những giọt nước mắt quý giá như trân châu lại rơi xuống vì hắn. Là hắn quá u mê mới không nhìn ra được tâm ý của nàng. “Lung Lung, xin lỗi.”

Câu nói này có thể nói ra lúc nàng còn sống thật tốt quá, không phải ôm niềm hối hận trong lòng.

Hắn cuối đầu xuống, nhẹ nhàng như lông hồng, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt nàng.

Triệu Kiến Lung nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của hắn, cho đến khi bờ môi ấm áp, áp lên miệng nàng thì tay mới nắm chặt lấy y phục của hắn.

Hắn nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi của nàng, lưỡi lần lần liếm lấy, nàng ý thức mở miệng ra, đầu lưỡi nóng hổi thừa cơ chui vào, ôm lấy nhau, hai người gắn chặt lại với nhau, dây dưa. Hắn thưởng thức vị ngọt nơi đầu lưỡi nàng, giữ chặt lấy đầu nàng. Tay ôm chặt thân thể nàng, đem cơ thể mềm mại ôm vào lòng.
Hai người hôn nhau thực sự trên danh nghĩa, nàng và hắn cùng say đắm nhau.

Một nụ hôn kết thúc, cả hai liền vội vàng hô hấp, hắn nhìn thấy bộ dáng vừa ngại ngùng vừa kiên định của nàng. Không nhịn được lại hôn lấy miệng nàng, hai người nhất thời động tình mà quên mất bản thân đang ở đâu, hôn đến không phân biệt được trời đất.

Tả Hoan từ cửa sổ hoa trên tường nhìn thấy hai thân hình dây dưa không dứt, mãi vẫn không tách ra được. Đây chính là yêu đến thâm tình mới có được, hoặc có thể hắn cả đời cũng không cảm nhận được cảm giác này.

Thật ra hắn cũng hiểu được, lúc lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã không nghĩ đến có thể bên cạnh nhau, bởi vì hắn biết hắn không có được, hắn cũng không muốn bỏ ra toàn bộ chân tình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận