Khang Hi nói:
“Chỉ cần có thể hóa giải tình hình hạn hán trẫm đều đồng ý, chớ thừa nước đục thả câu, nói mau.”
Sở Sở nói:
“Bây giờ việc cấp bách là nước uống và lương thực ở các tỉnh Sơn Đông, trước vận chuyển tới một chút có thể bảo đảm nước và lương thực duy trì cuộc sống dân chúng, sau đó nghĩ biện pháp tạo mưa, có thể thử xem.”
Thập Tứ nói:
“Cô hồ đồ, đưa nước và lương thực vẫn còn có thể, nhưng mà cô nói tạo mưa, cũng không phải là thần tiên thế nào tạo, hoang đường.”
Sở Sở trừng mắt liếc hắn một cái nói:
“Ta sẽ làm được, chỉ cần tìm đến mấy thứ đồ ta muốn, ta có thể khiến ông trời đổ mưa.”
Trong nhà, đại thần bao gồm Khang Hi cũng hít một hơi khí lạnh, Khang Hi suy nghĩ chốc lát nói:
“Trên điển tịch người nước ngoài sớm đã có ghi lại, nói trời mưa hoàn toàn cùng thần tiên Long Vương không chút dính dáng, nguyên là một loại gì kia mà.”
“Phản ứng hóa học.” Sở Sở nói tiếp.
Khang Hi gật gật đầu nói:
“Đúng, mấy thứ người nước ngoài con so với trẫm quen thuộc hơn, nhưng cũng không nói làm trời mưa thế nào a.”
Sở Sở âm thầm bội phục: làm một hoàng đế vương triều phong kiến. Vị Khang Hi này hoàn toàn xứng đáng là thiên cổ nhất đế, cũng không mê tín quỷ thần, đứng ở lập trường khoa học thực tế, đối với xử lý vấn đề, đây là thái độ rất khó làm được, rất hiếm thấy.
Sở Sở nói:
“Con cũng là ở trên một quyển sách xem qua một biện pháp thô sơ giản lược, có tác dụng hay không cũng chưa thử qua, nếu sư phụ muốn thử một chút con ngược lại có thể xuất lực thử một lần.”
Khang Hi nói: “Con nói đi!”
Sở Sở nói:
“Nói một cách thẳng thừng, trời mưa thực tế chính là phản ứng của hơi nước ở trên trời gặp hơi lạnh, nạn hạn hán kia càng hạn càng thiếu nước, không có nước, thực vật thì không thể sinh trưởng, cũng liền không sinh ra được hơi nước mới, cho nên ngàn dặm nơi đây dĩ nhiên càng ngày càng nghiêm trọng. Chúng ta có thể chế luyện một chút hơi nước, tìm điểm cao đưa vào không trung, tụ hợp tầng mây, lại dùng đại pháo Hồng Y bắn vào tầng mây, mới có thể tạo mưa nhân tạo, dĩ nhiên quan trọng nhất là phải Nam thủy Bắc điều, Sơn Đông đại hạn hán, Giang Hoài cũng đang đắp bờ chống lũ, có thể điều động tất cả quân đội phòng thủ và nạn dân ở khu vực cùng nhau dùng các loại công cụ giao thông chuyển nước về phía Bắc, đây là phương pháp mất sức nhất nhưng giản tiện nhất.”
đại pháo Hồng Y
Trong phòng tất cả đại thần giật mình, Thập Tam vội nói:
“Quân đội là dùng để đánh giặc chống đỡ ngoại địch, sao có thể dùng để làm những chuyện này, nha đầu nói bậy!”
Sở Sở nói:
“Đánh giặc chống đỡ ngoại địch, ngài không cảm thấy nạn hạn hán cùng tai hoạ hồng thuỷ mới là ngoại địch cường đại nhất ư, nếu cứ như thế này hoài, Nam lụt Bắc hạn, sư phụ nhất định phải miễn thuế, toàn bộ tiêu xài của quân đội đánh giặc cho tới nội vụ phủ, cũng đến từ chính tiền thuế ở hộ bộ, nguồn gốc tiền thuế không phải là dân chúng phía dưới, nguồn gốc đứt, làm sao duy trì?”
Trương Đình Ngọc âm thầm gật đầu, ông ta quản hộ bộ, đã sớm vò đầu bứt tóc rồi, bây giờ quốc khố sắp trống rỗng, nếu tai hoạ cứ tiếp tục hai năm như vậy, quốc khố đã khó có thể chống đỡ rồi, đến lúc đó thật sự là một chút bạc cũng cầm không ra. Âm thầm quan sát Sở Sở thầm nghĩ:
“Đáng tiếc là một cô nương, nếu không ngược lại thành một quan kỳ tài, ánh mắt độc đáo, đối với đại cục nắm chặt hiểu chính xác, đây là một tính cách cần thiết, sinh ra là nữ nhân không biết chuyện may mắn hay tiếc nuối đây. Nhưng nữ nhân như vậy có thể trở thành chi mẫu một nước (hoàng hậu), lúc nào cũng ở bên phụ tá, là hi vọng của Đại Thanh, là hi vọng của dân chúng a.”
Ánh mắt Khang Hi khó lường, nhìn chòng chọc Sở Sở một lúc lâu mới nói:
“Cái phương pháp này có thể suy tính, dùng lực lượng quân đội vận chuyển nước còn nói được, nhưng đại pháo Hồng Y của trẫm là hỏa khí đánh trận, làm sao có thể làm mưa xuống đây?”
Sở Sở suy nghĩ một chút nói:
“Không bằng như vậy, trước tiên con ở địa phương nhỏ thử một chút nếu như có tác dụng, ngài suy nghĩ lại, như thế nào?”
Khang Hi nói:
“Được, chúng ta đi Cao Thanh huyện chỗ Lý Vệ thử, nơi đó không xa chính là bốn trại lính, có mười cỗ đại pháo Hồng Y ở nơi đó, cũng tiện lợi, con còn cần thứ gì không?”
Sở Sở cẩn thận suy nghĩ một chút hỏi Ngạch Luân Đặc tổng đốc phủ Tế Nam:
“Trong phủ có hầm băng?”
Tổng đốc Ngạch Luân Đặc nguyên xuất thân là một võ tướng, phong cương đại lại(đại quan biên cương), đối với vị tiểu cách cách mười sáu mười bảy này bàn về trời mưa, vô luận như thế nào cũng sẽ không tin tưởng, nhưng có Vạn Tuế Gia ủng hộ cũng đành phải phối hợp, trả lời:
“Trong phủ có hầm băng rất lớn, cách cách muốn làm gì?”
Sở Sở nói:
“Tại trong hầm ngầm để nửa hầm rơm rạ cắt nhỏ hoặc cám gạo, phân ngựa, tưới chút nước tiểu rồi trộn chúng lại, làm một túi lớn miệng nhỏ, dùng da trâu làm túi, bao lại miệng hầm, miệng túi cùng miệng hầm dán lại, bên cạnh dùng giọt nến phong kín, đợi đến khi cửa túi kia đầy hơi lên, nhanh chóng ghim miệng túi lại, đặt ở trong tủ lạnh hầm băng, đợi đến khi trong túi đóng tuyết, coi như thành, đến lúc đó đem những thứ này dùng băng bảo vệ nhiệt độ, ra roi thúc ngựa vận chuyển đến Cao Thanh huyện giữ ở hầm băng, là có thể tạo mưa.”
Tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Sở Sở. Khang Hi phất tay một cái, khiến Ngạch Luân Đặc đi xuống chuẩn bị theo như lời Sở Sở nói. Lúc này khí trời bên ngoài đã dần dần mát lên, tổng đốc phủ tọa lạc tại bờ hồ Đại Minh, chỗ ở của Khang Hi là một gian noãn các bên cạnh Lâm Hồ ở Tổng Đốc Phủ, tên rất trực tiếp gọi là Quan Hà Ổ. Ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy nước hồ lăn tăn cùng lá sen bên bờ hồ, đại khái bởi vì còn chưa tới kỳ hoa cho nên còn chưa có hoa sen, chỉ có mấy lá sen nho nhỏ mới nhú tản ra màu xanh biếc.
Ngày hôm nay khi mưa vừa dứt, trên mặt hồ xuất hiện cầu vồng bảy sắc lung linh quyện vào sóng nước trong veo theo gió đung đưa lăn tăn. Khang Hi đẩy cửa sổ nhìn ra Lâm Hồ, một luồng không khí tươi mát sau cơn mưa trong nháy mắt đi vào trong nhà, làm người ta thanh tỉnh đầu óc, sảng khoái cả người.
Khang Hi gia nhìn cảnh trí phía ngoài một chút, quay đầu nói:
“Sở Sở nếu như con thật có thể xóa được tình hình hạn hán ở Sơn Đông, trẫm đáp ứng con có thể cùng trẫm nói một nguyện vọng, vô luận cái gì cũng có thể.”
Trong phòng mọi người kinh hãiSở Sở vung khăn nói:
“Con nhất định làm hết sức.”
Sở Sở bình tĩnh thong dong thản nhiên đáp ứng làm Thập Tam Thập Tứ hơi bị hoa mắt, trong nháy mắt cảm giác mình cách rất xa nha đầu này, dường như là khoảng cách giữa bầu trời cùng mặt đất, cuối cùng cả đời cũng không đến được, như vậy Sở Sở đã không phải là tiểu nha đầu cùng bọn họ tùy ý đùa giỡn, nàng thậm chí có một loại tài năng có kín kẽ cùng cơ trí như hoàng a mã, một loại khí chất làm cho người khác rất rung động.
Thập Tam xác định Sở Sở như vậy, mình hay thậm chí Thập Tứ đệ cũng khó xứng đôi, chỉ có người lấy được cái vị trí cao nhất kia thì mới thích hợp đứng ở bên cạnh nàng. Thập Tứ trầm mặc không nói, thế nhưng mình cũng không biết Sở Sở như vậy, nàng còn có bao nhiêu ngạc nhiên làm bản thân mình chấn động cùng tự ti mặc cảm, từ từ làm lòng mình băng giá, sắc mặt Thập Tứ rất tối tăm.
Kể từ sau khi giải tán khỏi Quan Hà Ổ, Thập Tứ cũng không có quấn Sở Sở nữa, chính là thỉnh thoảng gặp thoáng qua cũng chỉ gật đầu một cái thôi. Sự xa lạ làm Sở Sở không giải thích được, Sở Sở cũng không vô ích để ý đến hành động trẻ con của hắn chỉ chuyên tâm chú ý tiến trình chế tạo băng khô của mình. Thực tế cái cách này lúc trước giờ hóa học giáo viên có nói qua, cụ thể có được hay không Sở Sở cũng không nắm chắc.
Đến ngày thứ ba Thập Tam mới vội vàng tìm đến Sở Sở nói:
“Mau đi xem một chút, túi kia quả thật phồng to rồi, ta lấy tay xoa bóp, giống như căng cứng, hoàng a mã cùng các đại thần đã đến chỉ chờ có cô thôi.”
Sở Sở mừng rỡ chạy thật nhanh ra ngoài, hầm tổng đốc phủ cùng hầm băng rất gần nhau đều ở bên cạnh hoa viên. Lúc Sở Sở đến trong viện đã đầy ắp cả người, tổng đốc phủ từ trên xuống dưới, từ chủ tử đến nô tài, đều ở trong sân chờ xem náo nhiệt. Khang Hi gia ngồi trong đình bên trên mặt đất hầm, quan viên theo giá đi theo ở đằng sau.
Sở Sở đi vào đình hành lễ với Khang Hi xong mới đi xuống nhìn túi, quả nhiên so với tưởng tượng của nàng tốt hơn, túi phình to, Sở Sở nhẹ nhàng nhấn một cái, rất căng. Sở Sở lệnh nô tài ở một bên gỡ nhanh chóng ghim miệng túi lại đưa đến hầm băng sai người dùng túi mới đội lên miệng hầm. Túi mới cũng nhanh chóng đầy, cứ như vậy mười mấy túi mới tràn đầy mới dần dần hết khí. Sở Sở sai người ở bên trong cũng cho thêm chút nước tiểu, tiếp tục lấy túi khác chặn lại, chuyện này làm trong một canh giờ mới lấy xong.
Một nô tài của tổng đốc phủ cầm một túi da trâu từ hầm băng ra ngoài, thần sắc rất là kích động, Sở Sở đoán đại khái túi đựng khí đầu tiên đã đọng lại thành băng khô rồi. Sở Sở sai người lấy ra một thùng gỗ đặt ở trên bàn đá trước mặt Khang Hi, xốc lên miệng túi đổ vào trong thùng gỗ, một hồi khí lạnh mông lung bay ra, quả nhiên là một thùng bông trong suốt trắng như tuyết. Khang Hi lấy tay sờ sờ cũng thấy thấm lạnh, không có mùi rữa nát hôi chua như mới vừa rồi mở hầm ra, rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái giống tuyết mùa đông.
Không khỏi kinh ngạc, đối với chúng đại thần nói:
“Các ngươi tới nhìn một chút, nha đầu này làm ra tuyết thật rồi.”
Mọi người rối rít tiến lên đây nhìn, đều là gương mặt không thể tưởng tượng nổi. Thập Tứ càng thêm âm tình bất định nhìn Sở Sở, ở một bên sững sờ không nói lời nào, Thập Tam cúi đầu dùng đầu ngón tay dính chút bông tuyết, chỉ là trong nháy mắt liền hóa thành nước, rơi vào trong bàn tay hơi lạnh, nhìn Sở Sở nói:
“Tuyết đã làm ra, nhưng giống như cô nói, như thế nào đem những thứ này đưa đến bầu trời đây?”
Sở Sở nói:
“Nơi cao nhất Cao Thanh huyện là nơi nào?”
Lý Quang trả lời:
“Thời điểm đưa Lý Vệ, nhìn thấy sau huyện nha có một tháp lâu rất cao, khoảng sáu bảy tầng, có được không?”
Sở Sở nói:
“Vậy chọn nơi đó đi, từ nơi này đến Cao Thanh huyện nhanh nhất mấy ngày đến?”
Lý Quang mà nói:
“Đi theo quan đạo, ra roi thúc ngựa cả đêm là đến.”
“Tốt lắm, đem băng khô làm xong dùng băng chấn cả đêm đưa đến Cao Thanh huyện, cũng bảo Lý Vệ điều động tất cả nhân lực đèn Khổng Minh”
Đối với Khang Hi nói:
“Sư phụ, đại pháo Hồng Y bao lâu mới vận chuyển đến Cao Thanh huyện?”
Khang Hi lấy ra một kim bài đưa cho Thập Tứ nói:
“Dận Trinh con nhanh đi trấn Thanh Hà Sơn Đông tìm tổng binh Trương Quảng Tứ, chỉ huy điều hành mười cỗ đại pháo Hồng Y đi Cao Thanh huyện đợi lệnh.”
Thập Tứ nhìn chòng chọc Sở Sở một cái, lĩnh mệnh đi. Khang Hi nhìn Sở Sở nói:
“Đây chính là vạn sự sẵn sàng, sau này có được hay không phải nhìn nha đầu này rồi, đi. Khởi giá đi suốt đêm hướng huyện Cao Thanh!”
Mặc dù đi khoái mã cả đêm là đến, nhưng long giá Khang Hi phải đi hai ngày mới vào huyện Cao Thanh. Lúc này Cao Thanh huyện có thể nói là muôn người đều đổ xô ra đường, nghe nói triều đình làm trời mưa nhân tạo, vô luận dân chúng hay là quan viên, phàm người còn sống đều tới Cao Thanh huyện, cộng thêm quan binh hộ vệ đại pháo Hồng Y. Lúc đám người Khang Hi đến, thật sự sợ hết hồn, hai bên đường hẻm âm thanh hô vạn tuế liên tiếp đinh tai nhức óc.
Sở Sở thầm nghĩ:
“Ai nói cổ đại tin tức truyền bá chậm, nàng thấy so với hiện đại cũng không kém bao nhiêu.”
Đãi ngộ của Sở Sở vẫn rất tốt, ngồi ở trong long giá của Khang Hi gia, rất thoải mái. Đây quả thực là một cái phòng đa năng, dưới chân phủ lên thảm thật dầy rất mềm mại, một giường êm tinh xảo để cho Khang Hi gia nghỉ ngơi nhưng vẫn có thể nằm, ban đêm Sở Sở liền đắp thảm nằm ở bên chân giường Khang Hi, vô cùng tốt.
Tốn thời gian hai ngày, Sở Sở nói sơ lược nguyên lý mình chế luyện băng khô cho Khang sư phụ, mặc dù Khang sư phụ cuối cùng vẫn là nửa hiểu nửa không, chỉ hiểu một chút, dùng chút phân vứt bỏ và nước tiểu, thực vật chờ rữa nát lên men là có thể sinh ra thứ giống như bông tuyết, đem vật này đưa đến bầu trời là có thể tụ hợp tầng mây, đợi tầng mây dầy cộm nặng nề, bắn lên một quả pháo thì sẽ mưa xuống.
Đây là kỹ thuật quý báu cỡ nào a. Nếu như thành công, vậy sau này luận nơi nào đại hạn hán không phải đều có thể giải quyết ư, mặc dù đối với những thứ thâm sâu mà Sở Sở nói kia cái gì cũng không hiểu, chỉ là Khang Hi gia hiểu rất rõ một chuyện, mình thu nữ đệ tử này là một nhân tài trước không có, sau cũng không có, vô luận có năng lực hay tài trí cùng giúp nạn thiên tai thậm chí việc lớn trên triều đình, đều có, không thua với bất kỳ người nam nhân trác tuyệt nào khác.
Huống chi cũng không giành công, có thể thấy được nha đầu này hết sức chán ghét quan trường, nhưng lại hết sức hiểu quan trường, nữ nhân như vậy tuyệt đối đủ để phụ tá một hoàng đế trở thành minh quân thiên cổ, đáng tiếc thật sớm bị lão Tứ nhà mình thu, phải nghĩ cách lưu nàng mấy năm, đến lúc đó tính tiếp. Sở Sở dĩ nhiên không biết mình có ý tốt lại bị Khang Hi nhìn trúng, cho nên sau này số mạng cũng đi theo bước ngoặc bất ngờ xuất hiện cũng là bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...