Chớp mắt ly khai Trung Nguyên đã được hai mươi năm.
Hai mươi năm qua, quả thật hạnh phúc không gì sánh được.
Việc đầu tiên Sở Lam làm là dẫn mấy ma tướng ra ngoài sa mạc đối phó với đám man tộc, trở thành bá vương của vùng đó.
Chơi đùa vài năm đã thấy chán, ở vùng bắc địa lại hứng chịu vài năm đông giá, cuối cùng không chịu nổi liền đông tiến ra biển, hướng về phía nam. Phía bên kia biển cả có sức hấp dẫn không ngờ đến, mấy ma tướng lần lượt thành lập gia thất, quyết tâm tu chí làm ăn, tích góp của cải dồi dào, ngày qua ngày sống tiêu dao khoái lạc.
Sở Lam đối với cách buôn bán nơi đây không am hiểu mấy, mọi người có thể phát tài được kỳ thực không hề cậy vào vũ lực, mà chính là nhờ vào thê tử của Sở Lam – Tiểu Liễu.
Thật ra mấy năm nay, hắn quyết tâm ở lại Nam Hải vực, hơn một nửa cũng là vì Tiểu Liễu.
Trước kia tại vùng bắc địa vô cùng lạnh lẽo, Tiểu Liễu bị Sở Lam bao bọc phi thường kín kẽ, gắt gao dính chặt bên người, thoạt đầu cũng không bệnh gì, nhưng đến năm thứ tư lại bất ngờ nhiễm phong hàn, bệnh trạng chuyển biến đột ngột.
Sở Lam sợ hãi vội mang y tới phía nam.
Bất quá Tiểu Liễu vốn căn gốc yếu nhược, tuy thân thể chậm rãi hồi phục, chung quy vẫn luôn tiềm tàng mầm bệnh trong người.
Đi tìm đại phu, đâu đâu cũng căn dặn phải để y ngụ tại nơi ấm áp mới có thể trường mệnh.
Đây cũng là vấn đề đơn giản.
Thế nhưng…
Mỗi ngày hai vợ chồng sinh hoạt, Sở Lam phát thệ so với ngày xưa hắn sẽ nhẹ nhàng hơn bội lần, hết sức cẩn thận, có điều khi tình nhiệt không thể khống chế, chớp mắt Sở Liễu nhà hắn đã bị làm cho hôn mê bất tỉnh.
Đương nhiên không có việc gì, độ chút chân khí, uy thêm bát cháo là không có việc gì.
Tiểu Liễu đều an ủi hắn là không có việc gì.
Nhưng Sở Lam chung quy vẫn cảm thấy khó chịu.
Đến bắc địa cũng là vì hắn thích thú những nơi mới mẻ, chuyện sinh hoạt vợ chồng cũng vì hắn cứng đầu nài Tiểu Liễu.
Vô luận thế nào, mọi chuyện của Sở Liễu cũng phải được đặt trước Sở Lam mới đúng a.
Mà Sở Liễu của hắn, lại rất dễ mềm lòng ni.
Thế là hắn đành tự lập ra quy định, mỗi tháng sinh hoạt vợ chồng hai lần, mùng một và mười lăm, tự nhủ phải kiên trì.
Đến nay đã kiên trì được tám năm.
Mấy năm nay ung dung tự tại, tự do thoải mái, Sở Lam thấy rất mãn nguyện, dù đêm ôm vợ ngủ không được động tay động chân gì.
Hắn có thói quen mỗi tối sau khi ăn xong thì đứng ngắm trăng, trong lòng suy nghĩ, vì sao không thể có mười lăm ngày trăng tròn, mười lăm ngày trăng non?
Kỳ thực thời gian qua, mỗi năm Tiểu Liễu đều chủ động yêu cầu, mỗi tháng hơn hai lần, có khi ba lần, bốn lần ấy chứ! Nhưng mỗi lần lại không thể nào chịu nổi, chỉ có thể ngừng lại giữa chừng mà thôi.
Tiểu Liễu thật chán chường.
Tuy mỗi ngày quản lý công việc bề bộn nhiều việc, đêm đến mệt muốn chết chỉ muốn đi ngủ.
Bất quá y cũng phi thường muốn Sở Lam.
Thế nhưng thân thể y lại không thể chiến đấu lâu dài.
Từ hai mươi chín tuổi đến ba mươi bảy tuổi, nhân sinh còn có thể có bao nhiêu lần tám năm chứ? Mình cũng trở thành lão nhân mất rồi! Trở thành một tiểu lão đầu a! Sở Lam thì trông vẫn thật trẻ, anh tuấn khôi ngôi, dường như năm tháng không hề thay đổi bất cứ thứ gì trên người hắn.
Sở Lam dù không phải người tinh ý, nhưng mỗi khi Tiểu Liễu có tâm sự hắn cũng đoán ra chút ít.
Hắn nghĩ bản thân mình dẫu sao đã bốn mươi, Sở Tiểu Bảo chẳng mấy chốc mà hai mươi rồi, mình sắp sửa có thể làm gia gia (ông nội), vậy mà Sở Liễu vẫn tựa như một hài tử, mỗi tháng hai lần có khi còn ít hơn, nhưng cũng bởi ít mà mỗi lần đều như khát nước sau nửa tháng gặp cơn mưa rào.
Nhớ những năm tháng trước kia một thời thống khoái chẳng để tâm thời gian trôi chảy, nay chỉ hi vọng thật dài thật dài.
Nhìn một cách toàn diện mà nói, Sở Lam từ lâu đã trở thành một nam nhân vô cùng chín chắn.
Mỗi khi Tiểu Liễu ủ dột, hắn lại len lén liếm liếm vành tai y, đùa y, Tiểu Liễu hơn ba mươi tuổi a, cả thân thể vẫn là phiếm hồng toàn bộ, thở hồng hộc, có điều thể lực không hảo lắm, vui thích không bao lâu sẽ ngủ thiếp đi, để lại hắn tự mình giải quyết. (khổ =)))
Hai người đối với ngày giữa tháng và cuối tháng luôn luôn là chờ đợi nôn nóng.
Tựa hồ mỗi tháng đều trải qua hai đêm động phòng tân hôn.
Hôm nay là mười lăm, Tiểu Liễu từ trước đến nay ngày mười lăm nào cũng thế, trở về viện lạc của hai người.
Không ngoài dự liệu, Sở Lam đang luyện võ.
Võ công hắn càng ngày càng cao – kỳ thực đó là bởi tinh lực không có chỗ phát tiết, chỉ có thể trút hết vào việc luyện võ a.
Sở Lam yên lặng dừng lại, hướng Tiểu Liễu cười.
Hắn luyện chút kiếm pháp vào buổi chiều, không phải muốn đạt tới trình độ cao thủ, chỉ thầm nghĩ cố gắng hết sức đem phần tinh lực trong người bớt đi ít nhiều, đêm đến còn cho Sở Liễu hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Tuổi hắn đã qua bốn mươi, nhưng hài tử ba mươi bảy tuổi đứng bên cạnh này, vì cái gì cùng hai mươi năm trước chẳng khác biệt là mấy cơ chứ? (vợ chồng nhà này thay phiên khen nhau =.=)
Hai người không nói nhiều, cũng giống như hai mươi năm trước.
Cùng đi ngâm mình tại nơi ôn tuyền phía sau núi, lau người cho nhau, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau ngắm trăng, sau đó đi ngủ.
Sở Lam nằm bên trên bao lấy người Tiểu Liễu, lẩm bẩm: “Sớm biết thế này, trước kia ta nên làm nhiều hơn mới phải…”
Tiểu Liễu đem chân vòng lên thắt lưng hắn, nói nhỏ: “Vậy hôm nay làm nhiều thêm vài lần a!”
Sở Lam lập tức cảm thấy lửa thiêu lên ót, không nói nhiều nữa, thỏa thuê hưởng thụ bữa tiệc ngày mười lăm.
Sức khỏe Tiểu Liễu nay đã hảo hơn, mỗi khi sinh hoạt có thể làm hai lần mà không hôn mê bất tỉnh.
Nhưng mỗi khi lần thứ nhất chấm dứt, Sở Lam đều là chần chừ do dự.
Tiểu Liễu đương nhiên không đồng ý cho hắn dừng lại.
Y cũng không cần phải nói, chỉ cần khẽ co chỗ phía sau lại một cái, Sở Lam chín chắn mấy thế nào cũng không chịu nổi.
Chỉ là sau khi khoái hoạt, hắn lại cẩn thận hỏi: “Không tồi a?”
Đáp lại chính là tiếng “Ân” xen lẫn chuỗi rên rỉ hỗn độn cùng một cái cắn nhẹ trên vai.
…
Cứ như lần đầu động phòng, hai người rốt cuộc miệt mài hết ba hồi mới thôi.
Sở Lam hơi nâng chân Tiểu Liễu lên, đặt bên hông, để y mất ít sức hơn.
Nghĩ đến việc còn phải đợi hơn mười ngày nữa, hai người cũng không muốn kết thúc.
Cuối cùng, Tiểu Liễu nặng nề thiếp đi, gắt gao vịn vào Sở Lam.
Sở Lam không thể làm gì khác hơn là một tay giải quyết nốt vị lão huynh (trẻ là tiểu huynh đệ =)) già r` thì thành lão huynh =)))
Giờ chỉ biết ngồi đợi đến đêm trăng non thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...