Tin tức được ban ra, có người vui có người buồn, lần tuyển tú này Hậu cung có thêm không ít tỷ muội, ít lâu nữa, hẳn là lại càng náo nhiệt.
Hoàng Ly hơi nghiêng ấm trà, rót trà vào trong chén rồi cung kính đặt lên bàn cho chủ tử. Tố Ngưng ở bên cạnh thấp giọng nói:
- Nương nương, Lệ thị được phong làm tòng thất phẩm tuyển thị.
Lưu Lạc Bình tao nhã nâng tách trà, thổi nguội, nâng đến bên môi nhấp một ngụm, rồi mới nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, tỏ ý đã biết. Phân vị của Lệ Tâm Như là phân theo chức quan của phụ thân nàng ta, phụ thân là quan ngũ phẩm, phân vị của nàng ban đầu cũng chỉ đạt đến tuyển thị. Lưu Lạc Bình hơi rũ mắt nhìn nước trà trong chén, ở đó soi bóng dung nhan của một nữ nhân xinh đẹp. Dung nhan của Lưu Lạc Bình rất xinh đẹp, nhưng là đẹp theo kiểu quyến rũ, yêu mị, vậy mà nàng lại có một đôi mắt ươn ướt, đườm đượm ánh buồn, trong trẻo mà mê man, vậy mà lại hợp với dung mạo yêu mị kia đến kỳ lạ.
Nước trà trong chén hơi động, hình ảnh phản chiếu dung nhan của nàng cũng nhanh chóng mờ đi, Lưu Lạc Bình nâng mắt nhìn ra ngoài. Cho dù nàng đã từng nói sẽ không tham gia vào chuyện của Lệ Tâm Như, cho đến khi nàng ta chạm đến ranh giới của nàng, và nàng chắc chắn sẽ làm được điều đó, nhưng, Lệ Tâm Như vẫn là đồng hương duy nhất của nàng ở chốn xa lạ này. Chỉ là, tình đồng hương dó nhạt đến mức như không tồn tại, nếu nói là tình đồng hương của một cái liếc nhìn trong quán bar, của mấy câu nói chào hỏi khách sáo của nhân viên thường nói, thì tình đồng hương này còn chẳng bằng tình nghĩa mà gia tộc đã nuôi nấng nàng mười mấy năm, sống ở nơi này hai mươi năm.
Tố Ngưng ở bên cạnh uyển chuyển nói tiếp:
- Còn có, thưa nương nương, Lý công công truyền tin, đêm nay Hoàng thượng sẽ đến.
Lưu Lạc Bình vẫn không có quá nhiều biểu hiện, vẫn chỉ “ừm” nhẹ như trước. Lưu Lạc Bình hơi cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn nâng ly trà trong tay, ly trà màu xanh ngọc bích, cùng với làn da trắng nõn của nàng, đột nhiên ánh lên vẻ hòa hợp kỳ lạ. Lưu Lạc Bình chùng mắt, lông mi rũ xuống, vừa có vẻ xinh đẹp dịu dàng, lại có điểm bi ai.
Lưu Lạc Bình nhìn đôi mắt nàng phản chiếu trên mặt nước, đôi mắt ấy đườm đượm như có nước, dung nhan của nàng vẫn xinh đẹp như vậy. Hậu cung bây giờ, muôn hoa nghìn tía, thiếu nữ tươi trẻ thanh thuần tiến vào Hậu cung, đều là những tiểu nữ tử mười lăm, mười sáu tuổi tràn đầy sức sống, xinh đẹp vô cùng. Thục phi nàng vẫn rất xinh đẹp, nét xinh đẹp ấy qua năm năm chẳng hề thay đổi, mà người ta vẫn nói rằng, Thục phi là mỹ nhân xinh đẹp bậc nhất Hậu cung của Hoàng thượng, nhưng nàng đã mười chín tuổi rồi, nét mặt vẫn xinh đẹp, dung nhan vẫn yêu kiều, nhưng chung quy, cảm giác đã không còn giống nữa.
Mười chín tuổi, ở hiện đại, quả thực vẫn còn là một tiểu nữ tử, nhưng ở cổ đại này, Thục phi như hoa như ngọc là nàng, mười chín tuổi, cũng đã tính là có tuổi rồi. Mà tâm tính của nàng, cũng đã cách xa cụm từ “tiểu nữ tử” đó lắm rồi, kể từ năm mười ba tuổi mang danh tiểu thư nhà giàu thất thế, đến năm mười bốn tuổi, cha chết mẹ không còn, một mình cô độc, tiền bạc ít ỏi, sống cuộc sống nay đây mai đó, ngày ngày chỉ lo cái ăn, tâm tính của nàng đã già nua mất rồi. Chén trà trong tay nàng hơi rung động, nước trà sóng sánh tràn lên dung nhan phản chiếu của nàng, đôi mắt buồn lẫn vào màn nước, tan ra, rồi lại tụ lại, vẫn là dung nhan khi trước. Tự bản thân mình nói bản thân mình đã già, thật là một nỗi bi ai…
Nữ nhân Hậu cung, tất cả rồi sẽ già đi, bản thân già đi, từng ngày từng ngày một, nhưng vẫn phải nhìn nam nhân mình yêu, thậm chí là thay nam nhân của mình tuyển chọn những thiếu nữ tươi non mơn mởn, tràn đầy sức sống, xinh đẹp vô song vào cung. Từng lớp từng lớp, bản thân đã già, mà phi tần Hậu cung vẫn luôn luôn tràn đầy, người sau xinh đẹp hơn người trước, người sau tràn đầy sức sống, người trước lại đã già nua. Đến lúc đó, sót lại trong lòng của nam nhân cao cao tại thượng kia, có lẽ chỉ là một cảm giác nhàn nhạt, rồi nữ nhân Hậu cung ngày hôm nay, đối với hắn, đều chỉ có tình nghĩa sống với nhau lâu năm. Số phận phi tần, thật bi ai…
Nữ nhân Hậu cung, có thể dựa vào, chỉ có duy nhất con của mình mà thôi. Con… Tay cầm ly trà của Lưu Lạc Bình đột nhiên khẽ rung, nước trà lăn tăn, suýt nữa tràn ra khỏi chén, mà nàng vẫn rũ mắt, lông mi dài che phủ đôi con ngươi xinh đẹp. Nàng nhàn nhạt lên tiếng:
- Lui ra cả đi.
Hoàng Ly và Tố Ngưng hành lễ, rồi chậm rãi lui ra.
Con… Nàng bẩm sinh thể chất âm hàn, khó lòng có con. Điều đó không chỉ đồng nghĩa rằng nàng không có chỗ dựa lúc tuổi già, mà còn buồn bã rằng, bản thân nàng không thể sinh con cho nam nhân nàng yêu. Ít ra, tin tức này không phải tin tức bí mật, người có lòng đều sẽ biết, nàng không cần lo lắng có người muốn rat ay ở chỗ nàng, hạ Tuyệt dục dược. Chỉ trừ…
Chén trà trong tay Lưu Lạc Bình được đặt xuống bàn, vang lên một tiếng “cạch” nho nhỏ, tóc mai nàng khẽ lay, trâm ngọc trên đầu hơi rung động.
Chỉ trừ…Hoàng hậu. Hoàng hậu và nàng trước kia là bạn khuê phòng, hiểu rõ nhau, nên mới trở thành kẻ thù lớn nhất của nhau. Trước đó, Hoàng hậu từng hạ Tuyệt dục dược với nàng, chỉ vì nàng ta không tin vào hai chữ “khó lòng”. Vì là “khó lòng” chứ không phải chắc chắn không thể có. Mà tình nghĩa bằng hữu mấy năm thanh xuân cũng tiêu tán theo lần hãm hại này của nàng ta. Chỉ tiếc, Tuyệt dục dược này của nàng ta đã bị tiêu hủy sạch sẽ ở Khương Lạc cung trước khi tiến nhập vào cơ thể nàng. Nhưng Hoàng hậu vẫn luôn nghĩ rằng nàng ta đã thành công.
Tình nghĩa tiêu tán, Lưu Lạc Bình không nể tình nàng nữa. Nàng không chủ động xuất thủ hãm hại người khác, không có nghĩa là nàng để mặc kẻ khác hãm hại nàng mà không có nửa điểm phản kháng. Hoàng hậu đã hạ Tuyệt dục dược với nàng, nàng liền không khách khí với nàng ta. Hoàng hậu bị nàng hạ Tuyệt dục dược, mà bản thân nàng ta còn không biết.
Lưu Lạc Bình hơi nâng đầu, cười nhạt. Hai nữ nhân địa vị cao nhất Hậu cung đều chẳng thể có con, không biết nên nhận xét như thế nào, nên cảm thán cho số phận của nàng hay vui mừng cho những phi tần khác. Nàng vẫn luôn chậm rãi điều dưỡng cơ thể, chỉ là không biết đến năm nào tháng nào thân thể mới được điều dưỡng tốt, thoát khỏi cảnh ngày ngày đều phải uống thuốc, ngày ngày băn khoăn chuyện điều dưỡng thân thể.
Tối đó, Hoàng thượng như đã hứa, bãi giá Khương Lạc cung. Lưu Lạc Bình ngồi trước gương để Tố Ngưng búi tóc. Trong gương đồng là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nét mặt yêu mị quyến rũ, lại có một đôi mắt buồn khiến người ta sa vào mê man. Vì phải hầu hạ Hoàng thượng, nên Tố Ngưng chỉ búi cho nàng một kiểu tóc đơn giản, cài một cây trâm ngọc, trên mặt cũng không trang điểm, y phục thanh nhã. Nhìn nàng đơn giản như vậy, ngược lại vẻ yêu mị lại có điểm thu liễm bớt, lại có phong thái của một thiếu nữ.
Lưu Lạc Bình nhìn thiếu nữ trong gương, trong mắt đều là ý cười, khóe môi hơi cong. Cũng chỉ có lúc đối diện với nam nhân mình yêu, nàng mới tìm lại được cảm giác tràn đầy sức sống của một tiểu nữ tử, mà không phải nhàn nhạt, mọi thứ đều không bận tâm.
Nghe tiếng thái giám ở bên ngoài báo cáo, và bóng dáng mặc long bào chậm rãi xuất hiện, nụ cười của Lưu Lạc Bình càng rạng rỡ, hai mắt cong cong.
Trải qua một trận mây mưa, Lưu Lạc Bình cả người dựa vào lòng Hoàng thượng, đầu chôn trong ngực hắn, tóc dài tán loạn phía sau. Bên tai nàng vang lên giọng nói trầm thấp của hắn:
- Ái phi biết không, Lệ tuyển thị đó rất thú vị.
Lưu Lạc Bình hơi nâng đầu nhìn hắn, hai mắt như nước hồ thu, hỏi ngược lại, giọng nói nhu hòa mềm mại:
- Hoàng thượng gặp nàng rồi à?
Lưu Lạc Bình hỏi vậy, nhưng bản thân nàng cũng biết rõ, Thục phi nàng được xem như lão nhân trong Hậu cung, mạng lưới còn nhỏ sao, chút tin tức ấy nàng vẫn biết được.
Lưu Lạc Bình thấy Hoàng thượng gật đầu, lại nở nụ cười, cả người càng dựa sát vào người hắn, đầu chôn trong ngực hắn, hai con ngươi xinh đẹp long lanh đầy ý cười, tản mát như một dòng suối nhu hòa lay động, giọng nói có phần nũng nịu như tiểu nữ tử:
- Hoàng thượng không bỏ được tật xấu này gì cả. Ở bên thần thiếp, còn vừa cùng thần thiếp chung giường chung gối, quay đầu liền nói về nữ tử khác, còn nói trước mặt thần thiếp nữa, lại còn là lời nói khen ngợi nàng. Hoàng thượng không sợ thần thiếp ghen sao?
Lưu Lạc Bình ở trong ngực hắn cười khúc khích, Hoàng thượng ở bên tai nàng cũng nở nụ cười trầm thấp, ôm nàng càng chặt, thản nhiên đáp lời:
- Ái phi sẽ không như vậy, trẫm biết.
Lưu Lạc Bình lập tức đáp lời, cố tỏ ra thật chua ngoa:
- Nào có, thần thiếp sẽ như vậy, thần thiếp không hề rộng lượng, thần thiếp rất hẹp hòi, thần thiếp sẽ ghen.
Hoàng thượng lại cười, tiếng cười trầm thấp hùng hậu, hắn hơi nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai nàng, nhưng giọng điệu có vẻ không cho là đúng:
- Ừm, ái phi là người hẹp hòi.
Lưu Lạc Bình hơi bĩu môi, nhăn mày, cường điệu nhấn mạnh:
- Là rất hẹp hòi đó!
Hắn thuận theo nàng, chỉ “ừm” nhẹ một tiếng, hơi cúi đầu, hôn lên trán nàng, sau đó dịu dàng nói:
- Ngủ đi.
Lưu Lạc Bình luôn biết điểm dừng, không cùng hắn tiếp tục nói về vấn đề kia nữa, nhu thuận nhắm mắt dựa vào lòng hắn. Chỉ là trong lòng khẽ động.
Hoàng thượng luôn che chở nàng, bao dung nàng, một phần vì tình cảm thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ, một phần vì tính cách của nàng, nàng sẽ không bao giờ chủ động xuất thủ hãm hại ai trong Hậu cung. Vì thế, có thể nói, hắn thích nàng “rộng lượng”. Nhưng nàng nào có rộng lượng, nàng không hề rộng lượng, nàng rộng lượng với những nữ nhân Hậu cung đó, chỉ bởi vì các nàng không chạm đến lòng của Hoàng thượng, Hoàng thượng không đặt các nàng trong tim. Nếu một ngày nữ tử mà Hoàng thượng yêu thương xuất hiện, toàn bộ sự rộng lượng của nàng đều sẽ tiêu tan. Nữ tử trời sinh đều không rộng lượng, đặc biệt là nữ nhân khi yêu, nữ nhân khi yêu nếu rộng lượng, hoặc là nàng không thực sự yêu, hoặc là nàng không tin tình yêu của chính mình. Đến lúc có một nữ tử khiến Hoàng thượng rung động, khiến Hoàng thượng đặt nàng ta vào tim, bao dung che chở, vĩnh viễn muốn ở bên cạnh, thì nàng sẽ không dung nổi nàng ta, mà Hoàng thượng, cũng sẽ không dung nổi nàng nữa.
Hoàng thượng và nàng là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Thuở nhỏ, mẫu phi của Hoàng thượng mất sớm, bản thân hắn rất cô độc, mà nương của nàng trước kia lại là bạn khuê phòng của mẫu phi Hoàng thượng, liền đặc biệt thương tiếc hắn. Hoàng thượng thuở nhỏ liền hay chạy đến Lưu phủ, cùng nàng và huynh trưởng của nàng chơi đùa, nhưng hắn luôn yêu quý nàng nhất, luôn che chở nàng nhiều nhất. Hắn có chuyện gì đều sẽ chia sẻ với nàng, nàng có chuyện gì, cũng sẽ đều kể với hắn, gần như là một thói quen, có chuyện gì xảy đến trong cuộc sống, cả hai đều kể cho nhau nghe, nàng giúp hắn thoát khỏi sự cô độc.
Nhưng thời gian dần qua, dần dần xa cách, hắn lớn lên, bắt đầu trưởng thành, khi hắn là một thiếu niên, hắn đã không còn chuyện gì cũng kể cho nàng nghe nữa, mặc dù một số chuyện nhỏ trong cuộc sống hắn đều kể cho nàng. Mà đến hiện tại, chuyện hắn có thể kể cho nàng, thực sự rất ít ỏi, nhưng ít ra, nàng nên cảm thấy may mắn, hắn vẫn giữ thói quen này, vẫn luôn cùng nàng chia sẻ, dù chỉ là ít ỏi.
Nhưng, cho dù vậy, hắn chưa bao giờ cùng nàng nói về bất cứ nữ nhân nào, khi hắn ở bên nàng, không bao giờ nhắc đến nữ nhân nào hết. Nhưng hôm nay, hắn lại nhắc đến Lệ tuyển thị, Lệ Tâm Như. Gần như một bản năng, trong lòng nàng nổi lên đề phòng, chỉ hy vọng, người đồng hương duy nhất của nàng ở thế giới xa lạ này, sẽ không trở thành người nàng không thể dung.
Lưu Lạc Bình hơi nghiêng người về phía Hoàng thượng, cả người lọt thỏm trong lòng hắn, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...