Số Phận Mỗi Người
Chương 6:…CHẤP NHẬN.
Thức dậy với thể trang mệt mỏi vì ngủ không đủ giấc và ngon giấc. Nguyên nặng nề bước ra khỏi giường. Tâm trạng chán nản. 10′ để làm xong mọi nghĩa vụ với bản thân vào buổi sáng, cô gái nhỏ vớ lấy cái túi xách để lăn lóc trên sofa và đi làm.
Khóa cửa, bước ra khỏi nhà. Đập ngay vào mắt Nguyên là chiếc Lexus IS mui trần màu xám bạc đậu ngay ở cổng. Chủ nhân của chiếc xe mặc bộ vest đen, ko thắt calavat, đeo kính đen bước xuống xe và cúi chào cô.
- Chào tiểu thư của tôi. Hôm nay tôi có hân hạnh đưa tiểu thư đi làm ko? – Anh chàng cất tiếng hỏi trong khi Nguyên vẫn mở tròn mắt ngạc nhiên.
- Sao anh lại ở đây? – Nguyên ú ớ.
- Ủa? Sao lại ko nhỉ? Tôi hoàn toàn có thể ở đây chứ. – Kiên mỉm cười tinh nghịch. – vậy tôi có diễm phúc được đưa tiểu thư đi làm ko?
- Không cần. Tôi tự đi được.- Nguyên từ chối 1 cách lịch sự nhất có thể.
- Tôi đến để đưa em đi làm. Đi thôi. – Kiên cầm tay Nguyên và kéo lên xe. Nhưng bằng 1 hành động cương quyết, Nguyên vung mạnh tay ra.
- Đón tôi? Xin lỗi. Tôi không phait trẻ con. Tôi có chân và tôi có thể tự đi được. Còn bây giờ, làm ơn tránh ra và để cho tôi đi. – Nguyên thét ra 1 tràng dài.
Không nói gì. Kiên nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang đứng cạnh m`. Rồi nhanh như cắt, anh(đành phải) “lôi” mạnh Nguyên lên xe. Và trước khi Nguyên kịp có bất kỳ phản ứng gì thì dây an toàn đã đuwocj thắt vào rất cận thận.
- Anh làm cái quái j vậy? – Nguyên gắt lên và loay hoay mở chốt dây an toàn. – Chết tiệt. – Cô lại gắt lên kkhi không thể nào mở được. Cái chốt chết tiệt. Cứ như nó bị kẹt ở đâu vậy. – Cho tôi ra. Tôi có thể tự đi được. Anh làm cái quái j với cái dây này vậy.
từ nãy đến giờ, Kiên không nói gì, chỉ tủm tỉm cười. Khi nhìn thấy vẻ mặt tức tối và bất lực của Nguyên thì anh lại muốn phá ra cười nhưng ngay lập tức, anh kìm lại được, quay sang phía bên trái, anh nói:
- Ừm…Em nghĩ rằng xe của con trai trùm mafia lại dễ mở đến vậy sao? Đây là loại khóa đặc biệt và chiếc xe cũng đặc biệt luôn. Nếu ai có ý định ăn cắp chiếc xe này hì em bảo họ coi chừng đấy nhé. Còn nếu cem có ý định tháo dây an toàn ra thì đừng làm vậy. Vì phải có chìa khóa. – Kiên phá ra cười khi nói xong câu cuối cùng và anh còn cầm chiếc chìa khóa lủng lẳng trên tay như để trọc ai đó đang tức giận, mặt đỏ phừng phừng.
- Khi nào tôi ra được khỏi đây thì anh hãy cẩn thận. Không bao giờ tôi tha thứ cho anh chuyện ngày hôm nay đâu.
- Vậy hả? – Kiên vẫn cười mặc dù anh đang cố kiềm chế. Khóe môi của anh vẫn đang động đậy khiến Nguyên càng tức thêm.
- Bây giờ thì đi được chưa. Tôi không muốn bị muộn làm.
- OK. – Kiên đáp ngắn gọn và nhấn ga. Chiếc xe mới đầu còn đi từ từ để qua khúc quanh. Khi ra đến đường quốc lộ, nó lao vút đi như một mũi tên.
***
- Đi đâu vậy? – Nguyên hét lên để Kiên có thể nghe thấy tiếng m` – Đây đâu phải là đường đến công ty.
Không cso tiếng đáp lại từ người ngồi bên cạnh. Chỉ có tiếng gió ù ù như tiếng cối say ở bên tai.
- Anh định đưa tôi đi đâu? – Nguyên lại cố gắng hỏi tiếp.
- Trật tự đi. Rồi em sẽ biết. Chắc chắn em sẽ thích nơi đó thôi. Im lặng nhé. Chỉ một chút thôi. OK?
- OK. – Nguyên trầm giọng đáp trả.
***
Chừng hơn 1h sau, xe dừng lại ở bên cạnh dòng sông đang chảy xiết vào mùa lũ. Quay người qua mở dây an toàn cho người đồng hành, Kiên nói gần như ra lệnh:
- Đi.
Sau đó, anh đột nhiên quay lại và nói thêm:
- Đừng nói gì cho đến khi tôi bảo em nói. OK?ật đầu.
Bất giác, Nguyên gật đầu.
Lấy 2 còn diều khá to ở ghế sau xe mà Nguyên không hề để ý trong suốt chặng đường, Kiên cầm lấy tay cô gái nhỏ kéo đi về phái bãi cát. Cái nắng cuối tháng 7 có phần dịu dàng hơn, không gay gắt. Đặc biệt là hôm nay. Hôm nay là một ngày có gió. Bầu trời hơi âm u. Có lẽ đó là tín hiệu của một cơn mưa. Hai người cùng thả những con diều bay lên trời. 2 cánh diều lượn đi lượn lại trong gió. NHiều lúc tưởng chừng sắp rơi thì nó lại bay cao lên. Chúng bay độc lập, tách rời nhau. Thỉnh thoảng, như trêu ngươi, gió cố tình đẩy chúng vào gần nhau. Nhưng khi gần chạm vào nhau thì chúng lại tách ra. Lại lượn lờ, lại chao chao đảo trên bầu trời.
- Em thấy sao? – Kiên bất ngờ lên tiếng trong khaongr không gian im lặng và nhạt nhòa.
- Sao là sao? – Mắt vẫn hướng theo nhưng con diều, Nguyên hỏi lại.
- 27 năm sống trên đời này, tôi phát hiện ra một điều rằng sống khổng là dễ. – Rồi lại rơi vào sự im lặng đến kỳ lạ. Nguyên khong nói gì. Im lặng. Hơi nheo mày lại, mắt vẫn tập trung vào cánh diều đang bay trên cao. Rôi cô đột ngột nói một câu cso vẻ hơi hài:
- Giờ anh mới biết hả? Tôi chỉ mất có 20 năm để nhận ra điều đó thôi.
- Cuộc đời giống như con diều vậy. – Kiên nói, phá tan sự hài hước mà Nguyên vừa gây dựng. – Lúc thăng lúc trầm. Khi mới bắt đầu tung m` lên bầu trời thì cso cố gắng tung m` lên thật cao. Khi gặp trở ngại thì nó cố gắng đối đầu nhưng khi không thể chống cự được nữa thì nó từ từ rơi xuống. Nhưng đến nửa chừng, bằng tất cả những gì nó có và sự ủng hộ của gió, nó lại bay lên cao, phá tan những trở ngại nó gặp.Nhiều lúc tưởng chừng rơi mà lại không rơi. Bay lên à lại không bay được lên cao. Rất trái ngược và khó đoán. Vì vậy ta phải biết cách điều chỉnh sao cho con diều luôn ở vị trí cao nhất có thể.Biến những trở ngại để thành những thuận lợi cho diều lên cao hơn. Cuộc đời tôi và em cũng vậy. Bây giờ em đang gặp khó khăn cũng giống như con diều đang rơi xuống. Để thoát khỏi những khó khăn đó thì em phải biến những khó khăn mà em đang gặp thành thuận lợi. Phải biết chấp nhận và hy sinh. Con diều bay cao nhờ sự điều chỉnh của con người. Em muốn bay cao hơn thì phải dựa vào ýc hí và nghị lực của chính mình. Em phải hiểu đuwocj em sai ở đâu khiến em gặp khó khăn và thất bại. Để từ đó điều chỉnh cho phù hợp với những gì đang và cần có. Em hiểu không?
Rồi Kiên lại im lặng. Hai người không nói gì. Mắt đang hướng theo những con diều đang chấp chới trên không. Nguyện chợt nhận ra mình rất cố chấp và ương bướng. Tại sao cô không mở lòng ra để mọi người cùng bước vào và chia sẻ những khó khăn với cô. Tại sao cứ phải giữ tất cả trong lòng để rồi một ngày chợt thấy mình bất lực và vô dụng.
Kiên nói đúng. Cô đang gặp khó khăn. Nhưng cô lại không chấp nhận nó. Cô cố gắng chốn tránh vì cô không muốn mất đi những gì mình có dù là vô hình hay hữu hình để vượt qua những rào cản ở phái trước. Đến bay giờ cô hiểu rằng mình phải chấp nhận những khó khăn, chấp nhận sự thật và chấp nhận hy sinh một phần của mình, trong đó có cả những ký ức để sống với niểm vui và cuộc sống mới. Cũng tràn đầy hạnh phúc nhưng với những con người khác và với một cuộc sống khác. Hạnh phúc theo một cách khác. Có lẽ, ở trên cao, bố mẹ nuôi của cô cũng mong cô như vậy.
Trời đã lác đác những giọt mưa nhỏ. Gió mạnh hơn. 2 con diều bay cao hơn, xa hơn. Nhắm mắt lại và cảm nhận những giọt mưa chạm nhẹ vào má mình. Cô mỉm cười hạnh phúc. Miệng khẽ hát theo một điệu nhạc.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 7
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...