Số Phận Mỗi Người

Chương 37: Thoát.
Cũng hơn một tháng kể từ ngày đưa bà Doãn lên núi. Tâm tình của Nguyên đã có vẻ khá hơn nhưng có lẽ vẫn sock. Cô tự cho rằng tại mình mà bà nội mới trúng đạn. Cô không tha thứ cho bản thân mình được, lúc nào cũng tâm trạng dày vò.
Nhật bước vào phòng, anh mới ở công ty về. Dạo này, vì lo cho cô mà anh đã bỏ bê nhiều việc, bây giờ phải làm bù nên tối nào anh cũng về muộn. Thường thì những lúc anh về cô vẫn thức nhưng lại giả là đã ngủ rồi. Anh cũng biết nhưng chưa bao giờ anh nói gì. Anh đi tắm, rồi nằm lên giường. Đôi lúc, cô gặp ác mộng, miệng lẩm bẩm không ngớt, mồ hôi túa ra, anh lại lo lắng, ôm lấy cô, vỗ về như một đứa trẻ cho đến khi cô trở về với giấc ngủ.
Anh luôn có những hành động yêu thương, tuy không thể hiện rõ nhưng cô biết anh yêu cô rất nhiều.
***
Sáng sớm tỉnh dậy, Nguyên thấy cả người đau ê ẩm. Tối qua cô ngủ không ngon. Tuy không gặp ác mộng nhưng cô lại ngủ không sâu. Nhật đã dậy từ bao giờ. Có lẽ, giờ này anh đang ở công ty rồi cũng nên. Ngoài dự đoán, anh từ phòng tắm đi ra:
- Dậy rồi hả? – Anh lên tiếng.
- Anh dậy lúc nào? – Thay vì trả lời, cô hỏi ngược lại.
- Trước em. Em muốn đi chơi không?
- Đi đâu?

- Em thích đi đâu cũng được.
- Nếu em nói muốn lên mặt trăng thì sao? – Cô hỏi lại, miệng khẽ động tạo thành một nụ cười.
- Lên mặt trăng không phải là vấn đề. Có nhiều người được lên trên đó. Nếu em thích thì anh sẽ sắp xếp.
- Em đùa thôi. Để sau đi. Việc ở công ty còn nhiều. Dạo này chắc là cả núi công việc. Ít lâu nữa, khi nào giải quyết xong thì đi cũng được. – Cô ôm lấy cánh tay anh rồi nói tiếp. – Dạo này anh gầy, nên bồi bổ nhiều hơn. Chắc tại anh phải lo cho em nhiều quá. Xin lối.
- Nếu biết xin lỗi thì xuống giường, đi ăn sáng. Chị giúp việc nói mấy hôm nay em bỏ bữa.
- Được. Hôm nay em đến công ty với anh.
- Làm gì? – Anh nheo mày lại ngạc nhiên.
- Em sẽ làm quen với công việc, sau này còn phải điều hành Sky nữa. Phải bắt đầu từ bây giờ.
- Được rồi. 7h30′ bắt đầu làm việc. Nhân viên mới cần phải gương mẫu một chút.
- Yes, sir!
***
Cô chưa bao giờ đến công ty của Nhật. Nó lớn hơn cô tưởng. Tuy chỉ là một nhánh của tập đoàn chính nhưng quy mô cũng không hề nhỏ, hoạt động chủ yếu trên lĩnh vực bất động sản.
- Hôm nay em chỉ đến xem thôi chứ không làm việc. – Nhật nói với Nguyên khi hai người vào bãi để xe.
- Tại sao? – Cô ngạc nhiên hỏi lại.
- Em sẽ phải thi tuyển như các nhân viên khác nếu muốn làm việc ở đây. Hơn nữa, chuyên ngành chính của em là thiết kế thời trang, nên em phải sử dụng đến bằng hai của mình. Em có một bằng quản trị kinh doanh đúng không?
- Vâng.

- Hôm nay, em sẽ xem cách làm việc mọi người, mọi hoạt động. Tất cả không được ề à, chậm trễ, đây không phải là cơ quan hành chính thuộc quyền quản lý hoàn toàn của nhà nước nên cung cách làm việc phải nhanh gọn thêo kiểu tư bản. Làm tốt được thưởng, làm không tốt bị phạt. Dù em có là đi chăng nữa thì cũng phải chấp hành theo nguyên tắc đó. Hiểu không?
- Hiểu. – Cô mỉm cười đáp lại. – Chỗ làm việc của em ở đâu?
- Hôm nay ngồi tạm phòng anh xem các loại tài liệu. Mấy ngày nữa sẽ có đợt xét tuyển trợ lý tổng giám đốc. Em có thể tham gia. Đỗ hay không tùy thuộc vào khả năng của em. Vậy thôi.
- Vâng. – Cô mỉm cười.
***
Cả công ty ngạc nhiên khi thấy tổng giám đốc hôm nay đi cùng vợ đến công ty. Nguyên hơi ngượng khi thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình. Hôm nay cô chủ quan nên đã không trang điểm cũng không ăn mặc cho ra dáng một thiếu phu nhân tổng giám đốc. Điều này sẽ khiến mọi người có cách nhìn khác về cô, về Nhật và về cả công ty.
Vừa vào đến văn phòng, Nhật đã tìm và đưa cho cô một xấp giấy khá dày:
- Em xem hết chỗ hồ sơ này, tìm ra những sai sót và làm tổng kết đưa cho anh.
Không có nhiều kinh nghiệm, cô mất khá nhiều thời gian trong việc tìm các sai sót của bản báo cáo dày cộp. Đôi khi chỉ là những lỗi nhỏ trong việc trình bày hay là những lỗi to đùng như quyết toán sai ngân sách.
Đến khi đi ăn chưa, cô mới nói những khó khăn mình gặp phải rồi chốt lại một câu:
- Em mới làm được một nửa công việc anh giao.

- Một nửa? – Anh nhướng mày. – Hơi ít so với những gì anh kỳ vọng về em.
- Anh kỳ vọng nhiều lắm hả?
- Không nhiều.
- Anh đã đánh giá quá cao năng lực của em rồi. – Cô thở dài, xúc nốt thìa kem còn lại trong ly.
***
Ngồi một mình trong phòng làm việc, Nhật suy nghĩ rất nhiều về cô vợ trẻ. Nguyên Anh mất hơn một tháng để dần thoát khỏi những chấn động tâm lý. Theo như những gì vị bác sĩ tâm lý đó nói thì cô đang học cách chấp nhận sự thật, chấp nhận tất cả những gì đã xảy ra trong một tháng qua.
Hơn một tháng nay, anh luôn tìm mọi cách để cô vui hơn, bây giờ cũng đã thu được kết quả. Tuy không như mong đợi nhưng việc cô muốn đi làm chứng tỏ rằng cô đang cần những người bạn để cùng nói chuyện, cùng giải tỏa những khúc mắc. Quan trọng là cô đang muốn mình hòa nhập trở lại. Đây sẽ là một bước thay đổi lớn.
Bây giờ, cô đã dần thoát khỏi sự khủng hoảng tinh thần. Anh sẽ đưa cô trở lại làm Nguyên Anh ngày xưa, một con người kiên cường, vủi vẻ. Và anh sẽ làm cho cô hạnh phúc mãi mãi.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 38


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui