Số Phận Mỗi Người

Chương 31: Khủng hoảng.
Gần sáng, Nguyên tỉnh dậy. Mùi cháo thơm phức xộc vào mũi. Cô không thích ăn cháo. Nhưng cô lại thích mùi thơm của cháo. Đặc biệt món cháo hành. Cái mùi thơm hăng hắc nhưng lại ngọt ngào khiến cô cảm thấy dễ chịu.
- Tỉnh rồi hả? – Một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Chị vào lúc nào vậy? – Nguyên nhăn mặt, nhìn sang dàng người đứng bên cạnh.
- Khoảng 15′ thôi. – Tâm xem đồng hồ rồi nói.
- Mấy giờ rồi? Em ngủ hơi nhiều.
- 5h giờ. Nhật nói nửa êm qua cậu tỉnh, mãi gần 3h sáng mới ngủ lại được. Cậu nên ngủ thêm lúc nữa.
- Anh ấy đâu?
- Về nhà thay đồ. Lát nữa sẽ qua. – Tâm đổ cháo ra bát. – Đợi mình chút.

Nói rồi, cô nhanh chóng lấy khăn, lau mặt giúp Nguyên.
- Súc miệng đi. Không nên cử động nhiều. Không tốt cho sức khỏe.
- Còn gì đâu mà giũ. Mất hết rồi. – Hai hàng nước mắt tự nhiên rơi xuống.
- Nguyên, điên vừa thôi. Cậu còn trẻ, còn nhiều cơ hội khác. Đâu chỉ mỗi lần này. – Tâm cố gắng an ủi.
- Chị biết tối qua em nhìn thấy gì không? Nhìn thấy cái cảnh mà cả đời em không nên thấy và có lẽ cả đời em cũng không quên được. Chị không tưởng tượng được đâu. Vì chị đến với anh Minh bằng tình yêu. Đứa bé của chị còn chưa ra đời đã được bố chăm sóc từng chút một. Còn con em? Thậm chí, em còn mới biết nó có mặt trên đời này chưa đầy 4h đồng hồ thì đã phải chia tay. Chị nghĩ sao? – Nguyên nói một hơi dài rồi thở hổn hển. Tâm đưa tay ôm lấy cô em chồng và cũng là bạn thân của mình. Chơi với nhau đã lâu, cô biết Nguyên là một người mạnh mẽ nhưng lại rất giàu tình cảm. Với một người đi đường nghèo khổ Nguyên cũng cảm thấy thương xót. Huống hồ đây lại là con của mình. Niềm vui chưa được lâu thì phải dừng lại. Cô không biết sự việc ra sao nhưng cô biết, Nguyên tức giận như vậy thì chắc chắn phần sai thuộc về Nhật nhiều hơn nếu không muốn nói là toàn bộ.
- Được rồi. Nguyên. Ăn chút cháo nhé. Sẽ thấy khá hơn. – Tâm vỗ về. – Nhật nấu nhờ ở nhà ăn của bệnh viện. Cậu ăn đi.
- Không. – Nguyên kiên quyết. – Em không thích ăn cháo. Mà chị cũng nên đổi cách xưng hô đi. Cách đây nhiều tiếng đồng hồ, chị đã là chị dâu của em rồi.
- Được rồi. Ăn cháo tốt hơn, dễ tiêu hóa nữa.
- Em không thích. Lấy cho em ít cơm. – Nguyên vẫn nhất định không nghe.
Thấy bộ mặt của Nguyên, Tâm đành chịu. Cô biết, khi Nguyên đã sử dụng đến bộ mặt đó thì có trời sập cũng không thể thay đổi. Để bát chao còn đang bốc hơi trên tay xuống bàn, Tâm đi ra khỏi phòng. Mới đi được một chút thì Nhật xuất hiện. Nhìn thấy chào vẫn còn thì anh cón vẻ không hài lòng, khẽ nhăn mặt.
- Em chưa ăn hả? Để nguội mất chứ. Chị Tâm đâu?
Nguyên không đáp lại, mắt chăm chú nhìn tờ báo để trên tay.
- Nguyên Anh.
- Đi lấy cơm.

- Sao em không ăn cháo?
- Không thích.
- Ăn cơm sẽ không tốt. Em nên ăn cháo thì hơn. – Nhật vẫn nhẹ giọng.
- Đi mà nói câu đó với Hiên Trần. Em không phải một con lừa ngu ngốc dễ bị vào tròng vì mấy lời nói như vậy. – Nguyên vẫn dửng dưng nhưng trong giọng nói có chút tức giận và những hình ảnh hôm qua lại lướt qua trong đầu.
- Nguyên Anh, em đã đi hơi quá rồi đầy. – Anh vẫn giữ tông giọng nhẹ nhàng, nhắc nhở cô.
- Không hề. Em nói sự thật.
- Những lời anh nói tối hôm qua em không nghe thấy hả? – Không giữ được tính kiên nhẫn như thường ngày nữa, Nhật bắt đầu cáu.
- Ai biết được đâu là thật, đâu là giả. – Nguyên càng già họng. Cô cố gắng nói to để giảm bớt bực bội trong lòng và át bỏ những hình ảnh đang xuất hiện trong đầu. – Em nói cho anh hay, anh và Hiên Trần có quan hệ gì, em không cần biết. Nhưng làm ơn hai người đừng có làm chuyện bẩn thỉu đó ở nhà của em. Em không muốn bố mẹ em nhìn thấy những cảnh đó.
- Nguyên Anh. – Giọng Nhật gần như gào lên. – Anh phải nói bao nhiêu lần nữa thì em mới hiểu. Anh không nghĩ rằng em lại là một con người như vậy. Sự ích kỷ đã làm em mờ mắt rồi.
- Giữ chồng mình cùng là một sự ích kỳ sao? Vậy có lẽ em phỉa chia sẽ chồng mình cho người khác đấy mới được gọi là không ích kỷ? – Nguyên mỉa mai, dứt bỏ tất cả các ống truyền nước trên người mình. – Có lẽ, phải vài lần sẩy thai nữa thì em mới không ích kỷ? Quả là một ý kiến tuyệt vời. Nếu em chết đi, chia chồng mình cho người khác thì có lẽ em sẽ được coi là người hào phóng đấy nhỉ.

- Anh không có ý đó. – Nhật biết mình đã hơi quá nên anh dừng lại, giọng dịu bớt. – Anh không có ý đó. Anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi. Nằm nghỉ đi và ăn hết chỗ cháo này thì mới nhanh lành bệnh.
- Anh không có ý đó? – Đôi mày của cô gái chau lại tỏ vẻ khó hiểu. – Vậy ý anh là gì? Anh hối hận vì đã đưa em đi cấp cứu hả?
- Không. Nguyên Anh. Nghe anh nói này. Em là một người quan trọng đối với anh. Hiểu không? Hãy bình tĩnh đã. Anh biết anh đã sai khi làm như vậy. Nhưng quả thực anh cũng không biết vì sao lúc đó mình lại làm như thế. Anh không tự chủ được. Anh rất xin lỗi. Em hãy tha thứ cho anh một lần được không? Chỉ một lần này thôi. – Giọng anh đầy van nài. Ngồi bên rìa giường, đôi tay nắm chặt lấy tay của Nguyên. Mắt của cô nhìn anh một hồi lâu rồi nói:
- Anh không tự chủ được? Trước khi đi du học, em đã hứa em sẽ trở về và anh đã hứa sẽ đợi em. Anh đã đợi em 3 năm. Em cũng đã thực hiện lời hứa của mình. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao anh nói yêu em để em hy vọng. Tại sao anh lại làm cái trò đó vào đúng ngày em hạnh phúc nhất. Nếu không có anh thì bây giờ em đã tận hưởng sự hạnh phúc đó rất vui vẻ rồi. Em không cần gì cả. Anh cũng không cần phải đối tốt với em làm gì. Em… – Nguyên bỏ lửng câu nói. Cô cảm thấy khó thở. Và dần dần lịm đi.
***
- Không có vấn đề gì. Xúc động mạnh cộng thêm sức khỏe còn yếu nên mới ngất. Chịu khó bồi bổ thì sẽ nhanh chống hồi phục. Tuy nhiên… – Vị bác sĩ ngập ngừng rồi nói tiếp. – Về tinh thần cũng cần được bồi đắp. Bây giờ tinh thần cô chủ rất hỗn loạn. Không được để cô ấy xúc động mạnh. Phải ở bên cô ấy nhiều, trò chuyện nhiều nếu không sau này dễ dẫn đến hội chứng trầm cảm. Phải để cô ấy có tâm lý thật thoải mái. Giảm các street trong người, thậm chí nhiều lúc cô ấy sẽ quát măng hay nổi giận vô cớ. Những lúc như vậy tốt nhất nên kìm *** các hành động lại. Xử lý bằng lời nhẹ nhàng. Còn lại thì không có vấn đề gì đề. Cậu yên tâm.
- Cảm ơn. – Nhật mỉm cười đáp lại. Nhìn vào trong phòng, Nguyên vẫn đang ngủ. Anh biết, mới về nước đã gặp phải chuyện như vậy thì quả là một cú sock lớn. Anh cần nhiều thời gian bên cô, chăm sóc cô. Chỉ cần có người chăm sóc, chắc chắn cô sẽ trở lại như xưa. Anh biết giữa hai người còn nhiều cơ hội.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 32


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui