CHƯƠNG III: SẾP MỚI.
Chuyến đi chơi khiến cho nguôi ngoai bớt phần nào nỗi buồn mất ng` thân. Tuy nhiên cái đêm hôm đó thì cô không thể nào quên được. Nếu kẻ vô lại – Hoàng Minh Kiên mà ko xuất hiện thì có lẽ chuyến đi của cô sẽ vui hơn nhiều. Cứ nghĩ đến là Nguyên lại tức ko chịu được. Nụ hôn đầu của cô mà lại bị cái kẻ mà cô cho là vô lại đó cướp mất chứ. Hơn nữa, anh ta lại còn là con của ông trùm mafia nổi tiếng khắp thế giới ngầm. Cô muốn trả thù anh ta, muốn báo cho những đồng nghiệp cũ của cha mẹ cô về thân thế của anh ta. Thế nhưng:
- Anh ta có làm j m` đâu nhỉ. Chỉ là một nụ hôn thôi mà. Lỡ anh ta ko bị bắt mà còn quay lại trả thù m` thì làm sao? – Nguyên tự lẩm bẩm. – Thôi được rồi. Tha cho anh ta lần này. Nếu hắn mà còn giám động đến m` 1 lần nữa thì sẽ biết tay. Thế còn chuyện nụ hôn đó thì… Trời ạ. Đang đâu lại tự nhắc đến nó. Assss. Được rồi. Chuyện này ko thể bỏ qua. Mình phải trẻ thù.
***
Vừa bước lên xe buýt, Nguyên gặp ngay “kẻ vô lại”. Làm lơ như ko thấy anh, cô đi thẳng xuống cuối xe và chọn 1 chỗ ngồi ở gần cửa sổ. Ai dè, Kiên cũng đi theo và ngồi ngay cạnh cô. Anh bắt đầu nói:
- Nguyên Anh này.
Nguyên không trả lời. Cố gắng tập trung vào bản Kiss the rain đang phát trên Ipod, mắt nhắm lại, coi như ko có sự xuất hiện của ng` bên cạnh.
- Nguyên Anh.
Vẫn không đáp lại, Nguyên ngồi im, ko nhúc nhích. Có vẻ hơi bực m` trước thái độ của Nguyên, Kiên khẽ chau mày và gọi lần nữa:
- Nguyên Anh.
Không thấy tiếng đáp lại. Lần này thì Kiên bực m` thật sự, anh nói to:
- Này. Phép lịch sự tối thiểu mà em cũng ko có sao?
Nguyên ko đáp lại. Vẫn gan lì, cô ngồi im và chỉ khẽ nhếch mép 1 cái.
- Nguyên Anh. – Kiên gầm lên và giựt tai nghe ra. – Chẳng lẽ em ko có 1 chút lịch sự nào hả? Ng` khác hỏi sao ko trả lời?
Lần này thì Nguyên nói:
- Tại sao tôi phải nói chuyện với ng` dưng chứ?
- Kể cả ng` dưng thì khi hỏi, em cũng phải trả lời. Đó là phép lịch sự tối thiểu của ng` Việt Nam. – Kiên vặc lại
- Ng` Việt Nam lịch sự. Nhưng cũng lịch sự với tuỳ ng`. Không ai dỗi hơi đi lịch sự với 1 kẻ vô lại như anh cả. Hiểu chưa?
- Em nói gì? – Kiên tức giận hỏi lại.
- Ng` Việt Nam lịch sự nhưng ko ai dỗi hơi đi lịch sự với 1 kẻ như anh. – Cô nhắc lại. Vừa lúc đó, xe đến bến, và Nguyên xuống luôn. Chỉ còn lại Kiên trên xe, rất nhiều ng` đang nhìn anh và cười. Trời ơi. Nếu có 1 cái lỗ thì anh sẽ chui xuống ngay mất. Đời nào con trai của ông chủ tập đoàn đá quý lại bị 1 cô gái mắng ngay giữa đường thế này. Còn gì là danh dự nữa.
***
Vừa vào đến văn phòng, anh chạm ngay mặt Nguyên. Thật là tức. Cô còn quay ra lè lưỡi trêu anh nữa anh. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, anh muốn đi xe buýt để xin lỗi Nguyên chuyện hôm ở Sing, mong cho 2 ng` cùng hợp tác tốt đẹp. Và còn 1 điều quan trọng nữa, anh muốn mời Nguyên làm…GF của m`. Ừ thì đúng là ngượng thật. Đại thiếu gia nhà họ VŨ chưa bào giờ phỉa đi mơi ai làm GF cả. Chỉ có các cô gái chạy theo xếp hàng dài mà thôi. Nhưng nụ hôn đầu voiwsNguyên hôm đó khiến anh ko thể quên được. Cứ nghĩ đến cảm giác ngọt ngào khi môi anh chạm vôi môi cô thì lòng anh lại cảm thấy lâng lâng, dễ chịu và nhớ cái bờ môi ấy vô cùng. Anh muốn có lại crm giác ấy, dù chỉ 1 lần mà thôi. Đó là lý do anh muốn Nguyên làm GF của m`. Nhưng hôm nay gặp chuyện đó trên xe buýt, anh vô cùng tức giận. Nếu là anh em trong hội thì thể nào anh cũng cho họ 1 trận. Không phỉa vì anh là con của chủ tịch nên họ nể mà là anh có năng lực thật sự. Nếu anh mắc lỗi thì cũng bị phạt như mọi ng`, ko có hình thức giảm nhẹ mà thậm chí còn phạt năng hơn. Tuy chỉ là con trai của Vũ Tùng, nhưng anh được ông rất mực yêu thương và còn coi như con đẻ nữa. Anh cũng rất kính trọng ng` cha nuôi của m`. Nếu ngày xưa ông ko xuất hiện và cứu anh khỏi bọn lâm tặc thì ko có Hoàng Minh Kiên ngày hôm nay. Anh biết rõ hội Tam Anh là 1 tổ chức mafia lớn, rất có uy trong thế giới ngầm, nhưng cũng biết rất rõ rằng hội Tam Anh ko làm điều gì sai, trái với luân thường đại lý. Các vụ giết ng` xảy ra được nghi ngờ là do hội Tam Anh làm đều là các vụ thanh trừng cảu các tổ chức khác mà nhờ hội Tam Anh đứng ra dàn xếp bằng lời nói nhưng bên kia ko nghe. Và kết quả tất yếu là có ng` chết. Nhưng ko phỉa do hội Tam Anh làm. Những vụ giết ng` mà do hội làm từ ngày thành lập đến giờ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên đó toàn là những vụ lớn, phải có chừng hơn 10 ng` trở lên, có dính dáng đến những tổ chức ngầm lớn ở nước ngoài và có ảnh hưởng đến lợi ích của quốc gia và các tổ chức trong nước khác. Vì vậy, ngay cả những tổ chức có uy ở châu Âu cũng rất ngại khi động đến hội Tam Anh. Nói trắng ra thì hội Tam Anh là ăn trong sạch, ko có điểm yếu gì để cho những hội khác nắm thóp đe doạ. Và điều tất nhiên là hội Tam Anh ko vướng vào những phi vụ làm ăn dơ bẩn như: buốn bán vũ khí, cocain, hay giết ng` thuê nhưng những hội khác. Vậy mà, hội Tam Anh lại luôn nằm trong tầm ngắm của Interrpol vì bọn họ ko tin 1 tổ chức xã hội đen lại làm ăn trong sạch đến vậy. Họ tìm mọi cách để moi ra được những sơ hở cảu hội nhưng khổ nỗi, có sơ hở j đâu mà moi cơ chứ.
Lại nói đến Nguyên, anh tự nhủ rằng:
- Thua keo này ta bày keo khác. Em vừa mằng tôi khi nãy thì tỗi sẽ để cho em phải chịu hình phạt gấp đôi. Em sẽ là của tôi. Sẽ ko thoát khỏi tay tôi đâu đâu Nguyên Anh.
***
Hôm nay bác Hoàng chính thức về hưu và trưởng phòng mới lên thay. Một cuộc họp được mở ra để giúp sếp nắm được tình hình của phòng trong thời gian gần đây. Kiên là trưởng phòng mới, đó là đièu mọi ng` đều biết trước và ai cũng thích anh, chỉ trừ 1 ng` ra. Là Nguyên. Cô rất ác cảm với chàng trai này. Và thật bực m` hơn nữa, trong cuộc họp, anh ta đưa luôn ra chủ đề trong tháng và buộc Nguyên thực hiện chủ đề này. Sẽ chẳng có chuyện gì cả vì Nguyên rất cso năng lực. Nhưng vấn đề ở chỗ là Kiên bắt Nguyên giao phần phác thảo cảu bản mẫu vào chiều nay, khi hết giờ làm. Trời đất ơi, nếu là 1 chủ đề dễ thì còn được. Đằng này lại là chủ đề Dạ hội. Thôi rồi. Chủ đề này thì Nguyên chưa làm bao giờ. Nhưng đành chịu. Sếp giao chẳng lẽ lại chối đây đẩy. Thế thì khác nào nói rằng m` ko có năng lực.
Ngồi cắn bút cả buổi sáng, Nguyên ko tìm được ý tường nào hay cả. Toàn những cái cũ rích. Nguyên biết đã là váy dạ hội thì phải nhẹ nhàng, nhưng cô lại muốn cho bộ thiết kế của m` phá cách 1 chút. Tức là có pha trộn những nét nghịch ngợm, hài hước, lại có sự đứng đắn và mềm mại của một chiếc váy dành cho phái nữ. Trưa nya, Nguyên cũng bỏ bữa trưa luôn. Ngồi trong văn phòng mà thấy rất bực m`.
- Tại sao m` ko nghĩ ra được ý tưởng nào nhỉ?
- Tại sao thiết kế váy dạ hội lại khó như vậy?
- Tại sao…?
Hàng loạt câu hỏi lại sao được đặt ra. Nguyên ko oán trách ai cả. Mà cô chỉ tự mắng m` bất tà, ko nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho. Nhìn qua cửa sổ, thấy học sinh trường cấp III bên cạnh đã tan. Đúng thôi. 11h45’ rồi còn gì. Những chiếc áo sơ mi trắng của nam, tà áo dài bay phấp phới cảu nữ, nhìn từ trên cao xuống đã tạo nên một bức tranh thật đẹp
- AAAAAAAA. – Nguyên kêu lên (vì mọi ng` đi ăn hết rùi, chỉ còn lại m` cô ở trong phòng mà thôi) – Tai jsao m` ko nghĩ ra nhỉ. Đồng phục học sinh.
Lục trong túi xách chiếc máyảnh kỹ thuật số, Nguyên mở đến những tấm ảnh chụp hồi cấp III. Đồng phục của trường cô ngày đó rất đẹp. Váy màu xanh dương nhã nhặn, áo trắng, viền xanh dương, thắt caravat, lại có phù hiệu hình bông hoa nữa chứ. Nhìn vừa cá tính lại dịu dàng. Xem xong 1 lượt những bức ảnh, cô bắt tay vào vẽ.
***
Đã 5h rồi. Đến h tan làm. Nguyên cũng vẽ xong. Nhìn lại những bộ thiết kế của m`, phải nói rằng cô khá hài lòng. Nhưng khi xem kỹ thì vẫn thấy nó thiếu thiếu 1 cái j đó.
- Ừm. Có vẻ như chưa được ổn lắm. – Cô tự nhận xét và bắt đầu xem lại từng mẫu một. Phát hiện ra những sai sót cảu m`, cô bắt đầu sửa lại. Khi xong việc thì mọi ng` trong phòng đã về hết. Nhưng cô tự khen m` ngày hôm nay đã hoàn thành bộ thiết kế gồm 15 tác phẩm mà cô cho là khá thành công. – Ủa. Anh ta kêu m` nộp mà về mất tiêu rồi thì làm sao. Thế mà cũng… – Nguyên bỏ dở câu nói khi thấy phòng của sếp vẫn sáng đèn. – À, thì ra anh ta vẫn chưa về.
Gõ cửa phòng, Nguyên bước vào:
- Tôi làm xong rồi.
- Chậm 1 tiếng so với yêu cầu. – Kiên cầm lấy bản vẽ và nói.
- Anh có vẽ được ko mà chê ng` khác.
- Đây chỉ là 1 thử thách với em thôi. Tôi muốn xem năng lực của em như thế nào mà có nhiều ng` khen như vậy. – Lật lật, xem xét mấy mẫu thiết kế mà Nguyên vừa đưa, anh nói tiếp – Cũng được. Đưa ý tưởng đồng phục học sinh vào đây. Mới lạ. Nhưng những bộ này chỉ hợp để đi dự prom cho hcoj sinh cấp III hay sinh viên thôi. Làm sao có thể mặc những bộ như vậy để đi dự những buổi tiệc quan trọng cấp cao được.
- Khi yêu cầu tôi vẽ, anh đâu có nói dành cho dịp như thế nào. Đây là tôi thiết kế theo xu hướng trẻ trung, năng động. Chứ ko phải theo phong cách cổ điển. – Nguyên nạt lại.
- Cãi được lắm. Em vẽ cũng được. Luyện thêm ít lâu nữa thì sẽ khá hơn.
- Hừ. Giờ tôi về được chưa.
- Chưa. Bao giờ tôi xem xong thì em mới được về.
Nguyên đành ngồi xuống chiếc ghế để ở bên cạnh bàn làm việc cảu Kiên(vì cả phòng có mỗi 1 cái thôi). Liếc mắt quanh căn phòng, Nguyên chợt nhìn thấy 1 tập giấy quen quen ở trên bàn làm việc Kiên. Cầm lấy tập giấy, cô ngạc nhiên:
- Anh lấy đâu vậy?
- Nhặt được.
- Ở đâu?
- Xem nào. Hôm đó tôi vào công ty gặp chủ tịch thì va phải 1 cô gái ở chỗ thang máy, hình như là cảu cô ta làm roi. Em thấy sao?
- Thì ra anh là cái gã chết tiệt đội mũ le hôm đó. Làm tôi về nhà tìm muốn chết mà ko thấy.
- Của em sao? – Kiên ngẩng mặt lên, ngạc nhiên hỏi.
- Không của tôi thì của ai. Bộ anh ko nhìn thấy chữ Pooh N.A to đùng ở đây hả. Xong chưa để tôi còn về. Đồ vô lại.
Kiên nhìn chằm chằm vào Nguyên. Anh cso làm j cô đâu mà cô lại mắng anh là đồ vô lại vậy nhỉ? Bất giác, anh kéo Nguyên lại gần và hôn cô. Mắt nguyên mở tròn xoe. Cô thụ động đón nhận nụ hôn ngọt ngào của anh. Cô tức giận nhưng len lỏi trong sự tức giận là hạnh phúc mà chính cô ko hề hay biết. Một lúc lâu sau, Kiên mới buông cô ra, mỉm cười với cô và khẽ nói vào tai cô rằng:
- Nhất định tôi sẽ dành trọn 3 nụ hôn đầu tiên của em. – Kiên cười lần nữa. Nhìn anh giống hệt 1 thiên thần.
***
Vừa bước ra khỏi công ty, điện thoại reo. Kiên xem số điện thoại của ng` gọi đến. Là ông Tùng, bố của anh. Vội vàng bắt máy, anh lễ phép:
- Dạ, con nghe.
- Có tung tích của Nguyên Anh rồi. Con về ngay nhà. Nhanh lên.
- Dạ vâng. – Kiên đáp và dập máy ngay. Bắt vội vàng một chiếc taxi, anh đi về ngôi biệt thự ở ngoại ô thành phố, nơi mà bố của anh đang đợi ở đó.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 4
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...