Chương 23: Về miền cực lạc.
Hôm nay Nguyên cho phép mình lười biếng một hôm. Đã hơn 6h sáng, cô vẫn chưa muốn chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp. Cô muốn thưởng thức hương vị lạnh buốt của mùa đông nên không dùng điều hòa hay lò sưởi. Tiếng chuông điện thoại reo lên. Với tay lên trên chiếc đệm, cô lấy chiếc điện thoại:
- Alo?
- Nguyên Anh hả? Nhanh đến bệnh viện đi. Bố tỉnh rồi. – Giong Minh gấp gáp ở đầu dây bên kia.
- Dạ? – Cô bật dậy như lò xo? – Em tới ngay. Tới ngay.
Cuống cuồng thay đồ, đánh răng, trải đầu trong vòng 5′ cô vội vàng tới bệnh viện.
- Em đi đâu vậy? – Nhật đang ngồi dưới lầu dùng bữa sáng cùng bố mẹ. Thấy cô vội vàng bàn gọi giật lại hỏi.
- Bố em tỉnh rồi. Em đến bệnh viện.
- Anh đưa em đi. – Nhanh không kém, anh xin phép bố mẹ rồi đi ra gara.
Chiếc xe đến bệnh viện vào lúc 6h30′ sáng. Phòng chăm sóc đặc biệt của ông Bình đang nằm khá đông người. Y tá và bác sĩ đứng ngoài cửa. Nguyên vội bước vào, chỉ nghe loáng thoáng được mấy cô y tá và các vị bác sĩ trẻ nói với nhau. Bố cô tỉnh là một trường hợp kỳ lạ. Thường thường, những trường hợp như ông cùng lắm cũng chỉ tỉnh lại một lần rồi rơi và trạng thái thực vật cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Nhưng ông tỉnh lại những hai lần và đang có dấu hiệu hồi phục. Các vị bác sĩ đang hội chuẩn.
- Bố sao rồi ạ? – Nguyên hỏi Tú khi vừa bước vào cửa phòng.
- Đã tỉnh. Các bác sĩ đang hội chuẩn. Chú Chính cũng bên đó.
- Bố. Con đến rồi. – Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. – Bố thấy thế nào?
Ông Bình quay sang nhìn con một hồi lâu rồi lại quay ra phía cửa sổ. Ông không nói gì cả.
- Bố. Bố sao vậy. Con Nguyên Anh đây mà.
- Bố không sao. Con có vui không?
- Dạ? – Cô nheo mày ngạc nhiên trước câu hỏi của ông rồi gật đầu. – Con vui.
- Con hạnh phúc không?
- Dạ có. – Cô lại gật đầu.
- Vậy quyết định của ta là đúng phải không? – Ông thều thào, hơi thở của ông yếu hơn.
- Dạ?
- Ta rất yên tâm về Minh, Tú và Linh. Chỉ duy có con khiến ta không yên tâm nhất. Ta chỉ yên tâm khi con nói con hạnh phúc mà thôi.
- Bố? – Giọng của Nguyên bắt đầu có vẻ hốt hoảng.
- Ta muốn nghỉ ngơi rồi Nguyên Anh. Ta mệt mỏi. Vì con bố cố gắng được đến tận bây giờ. Ta muốn nhìn thấy con gái của ta hạnh phúc. Con đã hạnh phúc rồi. Ta không còn gì để nuối tiếc nữa.
- Bố. Bố đừng có đùa con. Bác sĩ nói bố đag có dấu hiệu hồi phục. – Giọng cô lạc đi.
- Ta hiểu cơ thể của ta như thế nào. Con nghe đến hiện tượng đèn tàn chợt sáng chưa*? Không phải ta đang hồi phục mà chỉ đơn giản là cơ thể của ta đang đánh lừa các loại máy móc mà thôi. Con hiểu không?
- Bố. Bố chưa nhìn thấy con hạnh phúc mà. Bố cần nhìn thấy con hạnh phúc. Bố. Bố nghe con nói không? – Cô hét lên, nước mắt dàn giụa khi thấy ông Bình bắt đầu lịm đi. – Anh Minh. Anh Minh. bố sao vậy anh. Anh gọi bố dậy giúp em. Bố không thể vừa nhận con giờ bố lại bỏ con đi thế được. Bố. Bố….
Chiếc máy đo nhịp tim, huyết áp chạy một vạch thẳng cùng những tiếng tít tít vô nghĩa. Cả người Nguyên như một cái cây yếu trước gió. Đổ về phía trước. nhật vội vàng chạy đến đỡ cô.
Ông Bình đã đi vào một sáng mùa đông lạnh lẽo. Ông đã tìm được con gái. Ông thấy con nói hạnh phúc. Ông khong có gì phải nuối tiếc nữa. Dù sao thì ai cũng phải chết và ông cũng vậy. Chỉ có điều ông chưa thể bù đắp cho Nguyên Anh những tháng ngày đã qua mà thôi.
***
Nguyên tỉnh dậy. Đôi mắt mở tròn ngơ ngác. Rồi ngay sau đó nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, cô cứ ngỡ đó là một giấc mơ. Đưa mắt nhìn xung quanh, Nhật đang ngồi bên giường cô. Anh dựa lưng vào ghế, đôi mắt vẫn mở và đang nhìn cô.
- Bố em sao rồi?
- Nguyên Anh. Em bình tĩnh lại. Được không? – Nhật giật mình khi thấy phản ứng của Nguyên. Anh vội vàng cúi xuống trấn an cô.
- Em mơ thấy bố… – Cô bỏ lửng câu nói khi thấy ánh mắt khác thường của anh. Rồi đôi mắt mở tròn ra, miệng há hốc. – Đừng nói với em… Nhật. Đừng có nói với em câu đó. Em đang mơ đúng không? Bố dã tỉnh lại và có dấu hiệu tiến triển cơ mà. Nhật.
- Nguyên Anh. – Nhật gìm cô xuống giường. – Thôi nào. Bình tĩnh được không. Đừng làm mọi chuyện dối tung lên.
- Bố em… Em cần đi gặp bố. Anh buông em ra. – Cô dùng hết sức giãy thật mạnh. Kim truyền nước bung ra khỏi tay. Nhưng nhật mạnh hơn, giữu chặt cô xuống giường, khẽ nói:
- Em nằm im ở đây. Mất bình tĩnh không phải là tính cách của em. Anh đi lấy chút cháo cho em. Được không? Hãy nghe lời anh. Một lần thôi. Sau khi ăn xong, anh sẽ đưa em qua chỗ bố. Được không? – Anh nhướng mày cao lên hỏi cô. Nhận được cái gật đầu, anh mới từ từ buông tay ra. Một nụ hôn phớt qua môi rồi anh đi ra ngoài.
Nguyên nằm im trên giường như lời hứa. Đôi mắt thẫn thờ nhìn quà cửa sổ.
Ăn xong bát cháo gà mà bà Mary vừa mới mang vào, Nguyên vội vàng thay đồ tang rồi đi đến chỗ bố cô.
Ông được chuyển ngay về nhà. Mọi thứ đã sắp xếp xong. Cả khu biệt thự nhuốm một màu tang tóc. Những hàng cây đều được cột khăn trắng Trên các tòa nhà đã treo cờ tang. Khu nhà chính chuyển thành nhà viếng. Ông Bình được đặt trong chiếc quan bằng gỗ màu đen, nắp trên bằng kính. Nhìn ông như đang ngủ mặc dù màu da có phần tái đi. Nguyên chỉ được nhìn qua. Cô biết dưới làn da ấy, những giọt máu không còn chuyển động nữa. Bên trong những mạch máu bây giờ chỉ là một khối đông tụ một thứ chất sền sệt sắp chuyển sang màu đen. Hai hàng nước mắt cứ chảy dài không ngừng. Gương mặt của cô tái nhợt. Nhật đưa cô đến chỗ bà Doãn đang ngồi.
- Em ngồi đây cùng bà. Anh đi làm một vài việc. Hãy giữ bình tĩnh. Anh biết em sẽ nghe. Đúng không? Anh không muốn để một vệ sĩ trông chừng em đâu. Nguyên Anh. Em nghe lời. Được không?
- Được. Em sẽ ngồi cùng bà. Anh cứ đi đi.
Nhật đi rồi. Nguyên ngồi im lặng. Bà Doãn cũng không nói gì. Gương mặt bà không chút biểu cảm. Chỉ có đôi mắt cứ nhìn về một phía. Nếu người nào tinh ý có nhận thấy phía sau vẻ bình lặng của đôi mắt là một vùng biển đang nổi sấm chớp dữ dội. Nhưng hiện tại, Nguyên không đủ bình tĩnh để nhận ra điều đó. Rồi đột nhiên, cô quay sang hỏi bà:
- Tại sao bà không khóc?
- Khóc? – Bà Doãn chầm chậm quay lại. – Khóc không giải quyết được vấn đề gì.
- Bà có đau lòng không?
- Khi mẹ cháu mất, bố cháu cũng không khóc. Nhưng ta biết bố cháu là người đau lòng nhất. Nỗi đau không nói được thì đó mới là nỗi đau lớn nhất.
Hai người không nói gì nữa. Nguyên im lặng nhìn về phía bố cô đang nằm rồi lại nhìn sang bà Doãn. Như vừa nghĩ tới điều gì, bà Doãn quay sang nói:
- Con người ai cũng phải chết. Bố cháu chỉ đi trước ta một bước mà thôi. – Nói rồi, bà đứng lên, vịn tay vào chiếc gậy batoong và bước đi về phía cầu thang.
Nhìn thấy bóng bà nội đã khuất sau cánh cửa thang máy, Nguyên mới hiểu được những điều mà bà vừa nói. Bà không khóc. Những bà là người đau lòng nhất.
***
Những người bảo vệ mặc đồ đen đứng từ phía ngoài cổng. Từng đoàn người đi vào. Họ đều mặc vest đen hoặc váy màu đen. Họ đứng và cúi chào kính cẩn trước bài vị ông Bình. Họ đi quanh chiếc vòng hoa kết bằng hoa hồng trắng lớn. Ở giữa là ông Bình. Ông nằm yên. Đôi mắt nhắm nghiền. Bộ vest đen có đinh một chiếc kẹp áo bằng vàng in hình chim ưng. Chiếc kẹp áo là vật để tỏ rõ uy quyền của ông dù có chết cũng không phai mờ.
Nguyên, Minh, Nhật, Linh đứng gần bài vị để bắt tay các vị khách.
Còn việc tiếp họ phía sau thì đã có Kiên, Tú, ông Bách và ông Tùng lo việc này. Đến gần 3h chiều, khi khách đã vãn Nguyên mới ngồi xuống một chút. Từ buoir sáng cô mới ăn một bát cháo nhỏ nhưng không thấy đói. Nước mắt của cô có lẽ cũng đã cạn nhiều rồi. Cô không khóc nữa. Bà Doãn nói đúng, khóc không thể giải quyết được vấn đề gì cả. Thay vì khóc, tại sao ta không mạnh mẽ lên để đón nhận nó. Như vậy sẽ tốt hơn.
***
Ông Bình hỏa táng. Tro cốt của ông được đưa lên một ngôi chùa không lớn lắm ở vùng cao phía Bắc. Đó là nơi ông cùng với mẹ Nguyên đã gặp nhau. Nguyện vọng cuối cùng của ông là sau khi chết, ông sẽ được đưa lên đó để ở cùng vợ. Ngày xưa, sau khi hỏa táng, mẹ Nguyên cũng được mang lên đó**. Bây giờ, bố cô cũng vậy. Nguyên ngồi trên ô tô gần 3h đồng hồ. Đường mấp mô. Nhật ngồi bên cạnh ông lấy vai cô để giúp cô khỏi ngã. Bình tro Minh cầm ngồi ở hàng ghế phía trước cũng mấy lần suýt rơi. Cả một đoàn xe phía sau cũng từ từ đi lên.
Cuối cùng cũng tới được ngôi chùa nằm chót vót trên đỉnh núi. Nó không lớn. Có lẽ cả khuân viên cũng chỉ bằng một phần 3 khuân viên của Vũ gia mà thôi. Nhưng ngôi chùa này rất đẹp. Cách hình rồng được chạm trổ một cách tinh vi. Các bức tượng bằng đồng to lớn xếp theo hàng dài ở lối đi vào. Khung cảnh yên bình đến kỳ lạ. Đột nhiên trong đầu Nguyên nảy ra một ý nghĩ được ở lại đây thì hay biết mấy. Được gần bố, gần mẹ. Nhưng nếu cô ở đây còn Nhật thì sao? Cô không thể bỏ anh lại được. Anh là chồng của cô. Rồi cô lấy lại tinh thần, trở về trạng thái bình thường. Đặt lọ tro lên bàn thờ gần lọ tro của mẹ, Nguyên lần bẩm vài câu rồi xin ra ngoài trước. Cô không muốn ở trong này quá lâu. Không khí trầm mặc đó khiến cô sợ hãi.
Sau khi xong xuôi mọi việc, ngồi nói chuyện vài câu với sư thầy, cả đoàn người xuống núi. Nguyên ngủ gật trong lòng Nhật. Anh ôm cô và lòng, khoác lên người chiếc áo và vỗ về giúp cô ngủ ngon giấc hơn. 2 ngày nay, cô đã thức trắng rồi.
* Đèn tàn chợt sáng là hiện tượng xuất hiện chủ yếu ở người già bị mất trí nhớ. Trước khi chết, họ thường nhớ lại toàn bộ sự việc trước đây, rất minh mẫn. Thỉnh thoảng, có xuất hiện ở một số bệnh nhân không mắc bệnh đãng trí. Chẳng hạn trường hợp của ông Bình.
**: Phần trước, mình có nói mẹ Nguyên đuýocj mai táng trong khuân viên của Vũ gia. Nhưng bây giờ, khi viết đến đoạn này, cảm xúc dồi dào quá, mình lại đa cảm, không nỡ để cho 2 ông bà xa nhau nên đã chỉnh sửa. Vì vậy mất tính logic, phần trước và phần sau không thống nhất. Mọi người thông cảm ình nha.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 24
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...