Số Phận Mỗi Người

Chương 18: Chàng trai tóc vàng.
Vừa lái xe, Nguyên vừa hát khe khẽ theo một điệu nhạc nào đó mà cô không nhớ rõ để tự trấn an mình. Chưa bao giờ Nguyên rơi vào tình trạng này. Khi đã quyết định xong việc gì thì cô gái nhỏ sẽ không bao giờ nghĩ về điều đó nữa cho dù là đúng hay sai. Trong từ điển của cô, “giá như ngày xưa mình…” hay “Nếu như lúc trước mình…” không bao giờ xuất hiện. Cô không bao giờ nuối tiếc về những gì đã qua. Cô luôn nghĩ tới tương lai và những việc tiếp theo mình nên làm. Đối với cô, nghĩ về quá khứ và nuối tiếc về một điều gì đó trong quá khứ là một việc vô ích. Thay vì ngồi nhĩ về nó để rồi đau khổ, tại sao ta không làm một hành đọng nào khác thiết thực hơn, có ích cho tương lai hay vạch sẵn ình một con đường đi sắp tới. Nhưng đó là quá khứ cách đây 1h đồng hồ. Còn bây giờ là hiện tại. Nguyên đang phân vân không biết mình đã làm đúng hay sai. Bỏ đi, không tới cuộc hẹn có là là một điều đúng đắn khi mà cách đây một giờ đồng hồ, cô vẫn khao khát muốn biết ai là kẻ bắt cóc mình. Nguyên bắt đầu hoảng loạn. Bây giờ. Chính cô. Đang phá vỡ những nguyên tắc do mình đặt ra. Cô đang suy nghĩ về những gì mình đã quyết định. Cô đang nuối tiếc. Và cô tự hỏi mình rằng có phải mình đang dần thay đổi? Mình không còn là một người sống theo những nguyên tắc của chính mình nữa.
Điện thoại rung nhẹ. Một số lạ gọi đến. Nguyên thầm cảm ơn người này. Cuộc điện thoại giúp cô trở về thực tại, thoát khỏi dòng suy nghĩ tiêu cực đang chiếm lĩnh đầu óc cô gái nhỏ.
- Nguyên nghe.
- Trời đất. Cái giọng của mày vẫn cứng ngắc như ngày nào. Tao đây. Nhớ tao không?
- Ai vậy? – Nguyên khẽ nhíu mày.
- Tao mới không gọi ày có một năm mà quên tao rồi hả? – Giọng nói đầu bên dây bên kia tỏ vẻ trách móc.
- Tâm hả? Trời đất ơi. Bặt vô âm tín cả năm trời. Ai mà nhớ cho nổi. Khỏe không? Bao giờ về? – Biết rõ là người bạn thân, mắt Nguyên sáng lên.
- Khỏe. mai ra sân bay đón tao nha. Tao đang ở sân bay rồi. 3 tiếng nữa tao bay và 12 tiếng sau sẽ có mặt ở Việt Nam.
- Sao không gọi cho tao mấy hôm trước. Tao còn chuẩn bị chứ.
- Bât ngờ. Đó là phương châm của tao. Rõ chưa?
- Rồi. Thần đang lái xe. 6h sáng mai thần sẽ có mặt để đón công chúa. Tao với Quân sẽ ra đón mày. Yên tâm nha.
- Bye.
- Bye.
Tắt điện thoại rồi mà Nguyên vẫn mỉm cười. Tâm. Cô bạn thân từ hồi học cấp II, là trẻ mồ côi. Sống ở trại trẻ mồ côi từ khi mới lọt lòng. Tâm có bộ óc cực nhạy bén và cực thông minh. Sau khi học xong cấp III, cô vẫn thi đại học nhưng chỉ là phụ, cô tìm học bổng đi du học nhưng không được. Đỗ Bách Khoa ở khoa tin học với số điểm cao. Qua nhiều bài test gắt gao, Tâm nhận được học bổng toàn phần của một công ty liên doanh Pháp – Việt, học 4 năm và sau khi ra trường, cô phải đi làm ở công ty họ trong vòng 2 năm. Kết thúc hợp đồng thì có thể đi làm ở đâu tùy ý. Nhận lời. Tâm đi học. Năm đầu tiên thì còn email, thư từ, điện thoại. Gần kết thúc năm thứ nhất thì hết hẳn. Bặt vô âm tín. Bây giờ lại xuất hiện khiến Nguyên vừa vui, vừa ngạc nhiên, vừa giận. Tâm trạng đã đỡ hơn, Nguyên vội vàng phóng xe về nhà.
Cánh cổng lớn với những người mặc áo vest đen đứng ngoài đã hiện ra. Chiếc Lexus đi thằng vào nhưng bị chặn lại.
- À. Cô Nguyên Anh mới mua xe sao? – Người bảo vệ hỏi khi thấy người ngồi trong xe là cô hai của mình.
- Dạ không. Xe cũ của cháu. Hôm nay cháu mới đi đến đây nên có lẽ chú không biết. Cháu vào đây ạ. – Nói rồi, Nguyên nhấn ga, đi thẳng vào trong. Không vào nhà chính nữa, Nguyên lên thẳng phòng mình. Cô vội vàng thu dọn đồ đạc. Chỉ có mấy bộ quần áo, cô nhét vào vali, dọn tất cả vũ khí luyện tập cho vào bao và cả vali súng nữa. Vội vàng mang mấy thứ vào xe. Chợt nhớ ra, cô lấy túi thịt mua hồi chiều cho Rex. Mang vội ra cho nó. Chú hổ nhỏ nhìn thấy Nguyên thì nó mừng rơn, duổi ngoáy tít, hai mắt sáng lên.
- Tao xin lỗi nha. Phần của mày đây. Ăn đi. – Để mấy miếng thịt to đùng vào bát nó, Nguyên vừa xoa đầu. – Chiều nay tao đưa mày về nhà nha. Chúng ta sẽ không ở đây nữa.
Con hổ nhỏ vừa ăn miếng thịt, vừa ngóc đầu lên nhìn vào mắt cô chủ. Không biết nó có hiểu gì không mà nó ngúc ngoắc cái đầu xinh xinh như hiểu mọi chuyện. Nguyên phì cười.
*

Thấy chiếc xe lạ nằm ở sân, Minh thắc mắc không biết xe của ai. Chợt thấy Nguyên từ phía chỗ con hổ đi ra. Anh hỏi:
- Em đi đâu từ tối qua vậy?
- Em về nhà bên kia một chút. Tối qua em ngủ ở đó.
- Sao không nói với anh câu nào?
- Em nói với bố rồi. Mà nói với anh để làm gì nhỉ? Anh cũng đâu có biết nhà em đâu. Em có mất tích chừng nửa tháng thì may ra anh mới biết. Bố đâu ạ?
- Bố ở công ty rồi. Chiều mới về.
- Vâng. Em có việc. Em đi trước.
Nguyên mở cửa xe bước vào.
- Xe em mới mua hả? Em có bằng chưa?
- Rồi. Xe cũ của em.
Không đợi cho anh trai nói thêm câu nào nữa, Nguyên đóng cửa xe lại, khởi động và đi luôn.
Còn lại mình Minh đứng ở đó. Anh nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Anh chợt nhận ra rằng, mình chưa bao giờ nói chuyện được với cô em gái ruột quá 2′ cả. Hôm nay anh định tặng cho em gái một món quà nhưng chưa kịp đưa đến tay người nhận thì anh đã làm cho Nguyên Anh giận mà đi mất. Nguyên Anh nói đúng. Anh chưa bao giờ hỏi thăm cô lấy một câu. Chưa bao giờ đến nơi mà ngày xưa cô từng ở. Có lẽ khi cô biến mất cả tháng thì anh mới nhận ra. Thậm chí ở chung nhà 4 tháng mà anh còn quên mất ngày sinh nhật của cô. Không biết cô có bằng lái xe ôtô. Không biết em mình thích gì. Anh không biết nhiều thứ lắm. Nhưng bây giờ nhận ra thì có lẽ đã muộn. Anh không còn nhiều cơ hội để tìm hiểu cô em gái khi ngày mai cô sẽ đi. Bây giờ anh mới thấy hối hận. Bây giờ anh mới biết em gái anh luôn luôn cô độc trong ngôi nhà có hàng ngàn người này.
***
Nguyên đến công ty Sky. Tự nhiên cô muốn đến phòng thiết kế nơi cô từng làm việc, muốn gặp những người mà cô luôn coi là người thân. Muốn cười nói với họ. Nhưng cô đã không đến. Việc chính của cô bây giờ quan trọng hơn. Cô cần nói với bố một vài chuyện. Bước đến cửa phòng chủ tịch hội đồng quản trị, cô bị thư ký chặn lại.
- Cô có hẹn trước không? – Người thư ý lịch sự hỏi.
- Không.
- Vậy thì tôi rát tiếc. Hiện giờ chủ tịch rất bận.
- Tôi là con gái của ông ấy.
- Rất tiếc. Dù là ai cũng phải có hẹn trước.
- Cảm ơn. – Nguyên khẽ mỉm cười.
Cô gọi điện thoại cho ông Bình. 5s sau, cô thư ký đành phải mời Nguyên vào.

- Có chuyện gì không con gái? – Ông Bình ngồi ở bàn làm việc ngẩng đầu lên.
- Con muốn mời bố đi ăn tối. – Vừa đưa tách trà cho bố, Nguyên vừa nói.
- Ăn tối hả? Bây giờ là 5h chiều. Đợi ta một tiếng nữa nhé. Có sao không?
- Dạ không. Con có thể giúp gì không? – Vừa cầm mấy tập hồ sơ trên bàn, Nguyên hỏi.
Không có tiếng đáp lại. Xem xét, lật lật mấy tờ giấy toàn những con số khổng lồ, Nguyên khẽ nheo mày. Có điều gì đó không ổn. Hình như những số liệu ở đây bị chênh lệch. Tuy ngày trước làm ở phòng thiết kế nhưng cô cũng đã từng làm qua mấy loại biểu bảng như thế này mỗi khi đến kỳ lĩnh lương. Những con số trong tập này lớn hơn biểu lương rất nhiều nhưng về cơ bản, chúng vẫn giống nhau. Photo lấy 1 bản, Nguyên ngồi khoanh tròn những chỗ không khớp và sửa lại.
- Bố. Những biểu này bố đã xem qua chưa? – Đưa tập giấy ra, Nguyên hỏi.
- Rồi. Nhưng sao?
- Bố không xem mà ký luôn đúng không ạ?
- Ừ.
- Con không biết đúng hay sai nhưng có nhiều chỗ không đúng. Chỉ cho ông Bình thấy những chỗ bất hợp lý, Nguyên lại vừa nói cách sửa của mình. Nếu không xem xét kỹ thì công ty có thể bị thâm hụt hơn 300 triệu đồng. Tuy đây là số tiền không lớn so với mỗi vụ làm ăn của Sky hay mỗi lần nhập các loại vũ khí về của hội Tam Anh nhưng điều này chứng tỏ trong công ty có kẻ gian. Cần phải chừng trị gấp nếu không công ty không chỉ thất thoát 300 triệu mà lên đến 300 nghìn USD thì quả là không nhỏ chút nào.
- Được rồi. Chuyện này ta sẽ điều tra. Bây giờ thì chúng ta đi ăn thôi. – Ông Bình cầm lấy chiếc áo khoác lên người. Đột nhiên. Điện thoại reo.
- Chủ tịch. Đã đến giờ hẹn ăn cơm với tối với chủ tịch của VinaMoon rồi.
- Vậy hả? Sao ta lại quên nhỉ? Được rồi. Nguyên Anh. – Ông Bình quay sang chỗ con gái. Con đi cùng ta nhé. Chúng ta sẽ đi ăn cùng với đối tác.
- Khôg cần đâu bố. Để hôm khác được mà.
- Ta nghĩ bọn họ cũng rất muốn gặp con đó.
- Gặp con? Ai vậy bố?
- Cứ đi sẽ biết. Họ hỏi về con rất nhiều.
- Vâng. – Nguyên miễn cưỡng đồng ý. Cô thắc mắc không hiểu tại sao bố cô lại muốn cô đi gặp đối tác của ông. Cô không làm ăn gì, không có bất kỳ mối quan hệ nào. Vậy tại sao…?
***
Chiếc Limo dừng lại trước một cánh cổng gỗ lớn. Từ bên ngoài không thể nhìn được vào trong. Có lẽ ai cũng tò mò muốn biết bên trong cảnh cổng này ẩn chứa điều gì. Và Nguyên cũng vậy. Cô cũng muốn biết bên trong cánh cổng gỗ này có gì mà tại sao bố cô lại muốn cô đi cùng ông gặp đối tác.

Người lái xe bước xuống, đưa một số giấy tờ cho gác cổng. Cánh cổng gỗ nặng nề mở ra. Để lộ khoảng không gian bên trong. Chẳng có gì đặc biệt cả. Một con đường đất phẳng lì, dài tít tắp, không nhìn thấy đích đến. Hai bên có hàng cây xà cừ chắc có chừng ít nhất vài chục năm tuổi. Giống hệt như con đường dẫn vào một làng quê yên bình nào đó. Nhưng thực chất là gì thì ai biết.
- Chúng ta đi dâu vậy bố? Con tưởng đi gặp đối tác làm ăn của bố mà. – Nguyên thắc mắc.
- Đúng vậy. Một cuộc gặp tại gia chứ không phải tại nhà hàng khách sạn.
Chiếc xe cứ đi mãi vào phía trong. Mất 15′ nó mới dừng lại.
Thay vì khung cảnh yên bình ban nãy, bây giờ là một tòa nhà cổ giữa một khu rừng. Tòa nhà to, được xây dựng bằng đá đen khối vững chắc. Những cánh cửa bằng đồng đen đóng chặt không thể nhìn thấy gì bên trong. Bí hiểm đến mức kinh ngạc. Loại cửa kính đặc biệt chỉ có thể nhìn từ trong ra mà không thể nhìn từ ngoài khiến Nguyên càng thêm tò mò về nơi này.
Gót giày đế crep của cô gái nhỏ bước đi nhẹ nhàng trong không khí ảm đạm, lặng yên đến đáng sợ của tòa nhà. Từng bước một đi theo người dẫn đường vững chãi. Đi thật nhẹ nhàng trên nền đá hoa cương màu xanh rêu cùng với màu chiếc túi xách khiến cô gái nhỏ như hòa mình vào bóng tối trầm mặc ở nơi đây. Mặt trời đã xuống núi. Nhìn qua những tán lá chỉ còn thấy một chấm đỏ rực bé nhỏ ở cuối đường chân trời. Mặt trời giống như bị nuốt chửng bởi màu xanh đậm của các tán lá chuẩn bị khô chết đi. Khi mặt trời biến mất thì trên trái đất sẽ không tồn tại sự sống nữa.
Ông Bình vẫn nhẹ nhàng bước phía sau con gái. Ông đã nhiều làn bước vào đây nhưng ông vẫn cảm thấy sợ mùi vị không khí nơi này. Nó ảm đạm và mang màu sắc của sự chết chóc.
Bạch Nguyệt là một gia tộc lớn và cũng là một băng đảng lớn, có sức ảnh hưởng không thua gì Tam Anh hội.
Hôm nay, Hoàng Dương Minh muốn hẹn gặp ông Bình và Nguyên Anh. Tuy nhiên vì không biết ý con gái thế nào thế nào nên ông Bình chưa dám nhận lời. Ông chỉ nói rằng sẽ đến chứ không dám chắc sẽ có Nguyên Anh đi cùng. Tối nay, tự nhiên Nguyên Anh lại đến mời ông đi ăn tối. Đây quả là một cơ hội. Cũng may là con bé thương bố nên rất nghe lời ông.
- Mời vào. – Giọng nói của người dẫn đường cắt ngang dòng suy nghĩ hồn độn trong đầu ông.
Cánh cửa đồng đen mở ra. Không khí bên trong trái ngược hẳn so với bên ngoài. Rực rõ. Sa hoa. Tráng lệ. Thể liện đúng phong cách của lối sống thượng lưu.
Căn phòng chạy dài. Nhiều chiếc đèn chùm xếp san sát tạo thành một đường ánh sáng nằm giữa khung trần hình vòm chật hẹp. Bộ ghế gỗ bọc nệm trắng xếp xung quanh chiếc bàn hình chữ nhật, nằm đối diện với cánh cửa cuối căn phòng và song song với hàng đèn phía trên. Xung quanh, bức tường đá được trang trí bằng những bức tranh quý hiếm, có giá lên tới cả triệu đô.
Nhưng điều làm cô gái nhỏ chú ý nhất chính là chiếc violon treo ngay đầu chiếc bàn.Nó có lẽ là một thứ đồ vật cũ. Màu đã ngả sang rêu rêu nâu nâu gần như trùng với màu bức tường. Nhưng nó vẫn nổi bật một cách kỳ lạ. Chiếc đàn kiêu hãnh đứng một mình.. Chiếm cả khoảng tường rộng lớn.
Tiếng kẹt cửa nhẹ khiến Nguyên thoát khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ. Người đàn ông đến muộn trong sinh nhật của Linh xuất hiện. Tên ông ta là Minh. Bước gần như song song với ông, chàng trai tóc vàng hướng mắt về phía Nguyên rồi lại nhìn về cây đàn ngay bên trái cô. Đôi mày sẫm màu nhíu lại tỏ rõ vẻ khó chịu. Nhưng nhanh chóng, anh ta đã lấy lại được vẻ ôn hòa và lạnh lùng bình thường.
Cùng bố bước tới. Khi cả hai bên chạm mặt nhau, Nguyên khẽ gật đầu. Người đàn ông tên Minh tỏ thiện ý, đưa bàn tay ra phía trước. Nguyên cũng đáp lại. Bắt tay ông ta. Cái bắt tay ấm áp. Tràn đầy yêu thương.
Như một phép lịch sự tối thiểu. Chàng trai cũng làm như vậy. Các ngón tay dài dài, xương xương của anh ta đưa ra. Lạnh mà ấm. Ấm mà lạnh. Đó là những gì Nguyên cảm nhận được khi chạm vào tay con người ấy.
Sau vài câu xã giao cơ bản nhất, mọi người bắt đầu bữa ăn tối. Ông Bình giới thiệu cho con gái:
- Nguyên Anh. Đây là chú Minh. Chủ tịch của tập đoàn thương mại VinaMoon. Con đây là Dany. Tổng giám đốc công ty bất động sản VinaMoon 1.
- Chào chú. Chào… anh. – Nguyên đứng lên, gật đầu lần nữa.
- Công chúa của họ Vũ xinh đẹp như tiên vậy. – Ông Minh lên tiếng trước.
- Cảm ơn chú. – Nguyên khẽ nói.
- Được rồi. 7h rồi. Chúng ta nên ăn thôi.
Bữa ăn chỉ có4 người trong căn phòng rộng lớn. Trong bữa ăn, Nguyên không thấy 2 ông bố nói chuyện gì về làm ăn. Mà chỉ đơn giản là mấy chuyện lặt vặt như đánh golt, quần vợt, câu cá. Toàn các thú chơi của giới thượng lưu mà thôi. Kết thúc, ông Minh đưa ra một lời mời kỳ lạ:
- Nguyên Anh. Con có thể chơi một bản nhạc được không?

- Dạ? – Cô gái nhỏ nheo mày đầy ngạc nhiên.
- Chơi một bản nhạc với cây đàn đó. – Ông hất đầu về phía chiếc violon treo trên tường. – Đừng nói với ta con không biết chơi. Nhìn xem. Các đầu ngón tay của con chai hết rồi kìa.
- Dạ… – Bây giờ thì không thể chối được nữa. Cô gái nhỏ lúng túng thấy rõ.
- Con nghĩ không nên. – Dany. Im lặng trong suốt bữa ăn. Bây giờ anh mới lên tiếng.
- Dany. Thôi nòa. – Ông Minh mềm giọng nhìn con trai.
Anh đành ngồi xuống. lặng lẽ uống chút vang đỏ trong ly.
- Ta nghĩ con sẽ không từ chối yêu cầu của 2 ông già này. Phải không anh Bình? – Ông Minh cười khà khà.
- Nhưng con không chắc con sẽ chơi hay. – Nguyên lại ngập ngừng. – Hơn 4 năm nay, con không còn chơi đàn nữa.
- Không sao.
- Con sẽ chơi cùng cô ấy. 4 năm không chơi đàn sẽ làm mất đi sự thanh cao của tiếng đàn đó. – Dany lại lên tiếng sau vài phút giây im lặng. – Cô Tám. Mang giúp cháu chiếc đàn xuống đây.
Hơn 2′ sau, một người phụ nữ đứn tuổi mang một chiếc violon đựng trong chiếc áo đàn bằng gỗ đã cũ kỹ. Bạc hết màu vecni.
- Chúng ta có thể băt đầu chưa? – Lấy cây đàn ra, chuẩn bị sẵn tư thế. Dany hỏi.
- Được rồi. Anh dạo khúc đầu một bản tùy ý muốn.
- Ok.
Tiếng violon cất lên. Mới đầu còn hơi dè dặt ngượng ngập của Nguyên. Nhưng ngay sau đó, cả hai như hòa vào một. Trầm mặc. Dịu dàng. Êm. Nhẹ. Lúc như gió. Lúc lại như bão. Tất cả hòa vào. Tạo nên một thứ âm thanh quện vào nhau. Cô đặc lại trong không khí. Tiếng đàn có lẽ chưa ai được nghe. Một thứ âm thanh lạ lùng. Riêng biệt.
Bản nhạc kết thúc. Không có tiếng vỗ tay nhưng có ánh mắt hài lòng từ 2 bố già lão làng.
Nguyên không thể ngờ rằng, sau 4 năm không chơi, cô vẫn có thể đàn được như vậy. Và cô cũng không thể ngờ, hôm nay, cô được đàn cùng một người có tay nghề điêu kuyện.
Cuộc nói chuyện kết thúc vào lúc 8h30′. Bố con ông Minh tiễn Nguyên cùng ông Bình ra tận xe.
Trong hành lang chỉ có ánh sáng đèn mờ ảo. Đôi bạn trẻ đi đằng sau. Khẽ nghiêng người, vòng tay qua eo Nguyên đồng thời đặt vào tay cô giá nhỏ một gói giấy màu nâu, Dany thì thầm qua mái tóc đen dài, buồng trùm qua tai của Nguyên:
- Tôi biết em đang thắc mắc về tôi. Đó là những gì em cần biết. Đừng cố công tìm hiểu những gì mà em không nên và không thể biết. Sẽ tốt hơn. Hiểu không?
Nguyên cứng đờ người thì mùi hương bạc hà từ hơi thở của chàng trai phả vào tai cô. Những lời nói nhẹ nhàng, êm mượt. Nhưng có phảng phất mùi vị của sự nguy hiểm? Cô không biết. Cô chri biết rằng, trên trục hành lang đó, cô không nhìn thấy bóng dáng 2 người bố đâu nữa. Và Dany lại siết chặt vòng tay nơi eo cô, khẽ thì thầm:
- Đi thôi nào. Bố em đang đợi ngoài xe.
Dany là chàng trai kỳ lạ nhất mà cô từng gặp.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 19


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận