Chương 11: Mất tích.
Quân lười biếng đi ra mở cửa. Ngạc nhiên khi thấy Nguyên đứng ở cổng nhà mình. Đã lâu lắm rồi cậu không gặp cô. Mặt Nguyên tái nhợt.
- Giúp mình. – Nguyên thì thào.
- Vào đi. – Kiên mở cửa và dắt xe giúp cô bạn.
Bước đi chậm chạp. Cánh cổng sắt vừa khép lại thì Nguyên gục xuống.
- Nguyên. – Quân hét lên. – Sao vậy?
- Giúp mình. Cậu phải giúp mình.
- Rồi. – Quân hấp tấp.
- Đưa mình vào nhà.
Bế xốc cô bạn lên. Chiếc áo vest đen khi nay Nguyên thấy trên xe bị tuột cúc rơi ra. Toàn bộ chiếc áo chemis bên trong loang lổ màu máu tươi. Đặt vội cô lên sofa, Quân hét lên:
- Cậu bị sao vậy? Phải đi bệnh viện.
- Rồi. – Nguyên thều thào. – Mình sẽ đi sau khi cậu gắp hết đầu đạn trong người mình ra.
- Không được. – Quân phản đối. – Cậu phải đi ngay bây giờ. Cậu mất máu quá nhiều.
- Hãy gắp hết đầu đạn trong người mình ra. Làm ơn. Cậu làm được.
- Nhưng sẽ đau. Hơn nữa, cậu mất máu quá nhiều rồi.
- Nhanh lên nếu cậu không muốn mình chết. Làm ơn. Cậu làm được. – Nguyên nói giọng như sắp chết, yếu ớt, thều thào.
- Nhưng… – Quân bỏ dở câu nói khi thấy ánh mắt của Nguyên. – Được rồi. – Cậu gật đầu lưỡng lự.
Giường của Quân trải ga trắng tinh giờ biến thành bàn mổ, đeo bao tay, khử trùng bộ đồ mổ bằng cồn, chuẩn bị bông băng. Tất cả chưa đến 3 phút vì nhà Quân có sẵn. Xịt cồn khắp phòng. Quân bắt tay vào công việc đầy nguy hiểm. Xé toạc chiếc áo áo chemis đầy máu, cậu tiêm thuốc tê vào chỗ đau, cẩn thận rạch và gắp đầu đạn ra. Một vết sau lưng, một vết ở bụng và một vết ở cánh tay. Nguyên nằm im, không kêu ca, không gì cả cứ như cô chỉ là một thi thể vậy. 30’ để gắp hết đầu đạn và băng bó, Quân vội vàng gọi điện đến ẹ mình nhờ chuẩn bị một phỏng mổ, bác sĩ và cả máu nhóm B RH âm tính nữa vì đó là loại máu hiếm.
Bệnh viên nơi bố mẹ cậu làm viêc cách đó chừng 10’ ôtô. Xe cấp cứu đến và vội vàng đưa Nguyên đi. Mặt mày cô nhợt nhạt không có chút sức sống nào, cánh mũi chỉ phập phồng khe khẽ mà nếu như không để ý kỹ thì sẽ không thấy. Nguyên rơi vào trạng thái hôn mê.
Cô gái nhỏ được đưa vào phòng mổ ngay. Viện trưởng là bố của Quân đích thân tiến hành nên không có việc gì phải lo lắng quá. May mắn là số máu thuốc nhóm của Nguyên trong bệnh viện vẫn còn đủ dùng. Hơn 1h sau, cánh cửa phòng mổ bật mở, ông Bắc, bố Quân nhìn cậu con trai nghiêm khắc:
- Tại sao cô bé lại bị như thế?
- Con cũng không biết. – Quân thành thực. – Khi đến thì cô ấy đã như thế rồi. Và cô ấy nằng nặc đòi con gắp hết đầu đạn ra rồi mới chịu đi bệnh viện.
- Rất nguy hiểm. Khi gắp đầu đạn con có sát trùng không?
- Có ạ. Tình hình Nguyên thế nào rồi?
- Mất máu quá nhiều. Trong quá trình cấp cứu thì tim ngừng đập 2 lần. Chút nữa thì chết. Mà không hiểu con bé đi từ đâu về. Mất nhiều máu và đau như vậy mà vẫn chịu được.
- Con chịu thôi. Cô ấy tỉnh chưa bố?
- Đang hôn mê. Chắc phải đợi mấy tiếng nữa. Con nên về nấu ít cháo thật loãng, sau đó vắt lấy nước mang đến cho con bé ăn. Nấu thì nhớ cho thêm xương với rau vào cho đủ chất. Mang thêm ít nước hoa quả nữa. Vết thương trúng dạ dày. Mà con nấu nhạt thôi nhé.
- Vâng.
- Về nhà lấy thêm cho con bé ít đồ nữa.
- Vâng.
Ông Bắc từ lâu đã coi Nguyên như con gái. Thậm chí ông còn “chấm” cô làm con dâu luôn rồi. Nguyên với Quân chơi với nhau từ hồi tiểu học, bố mẹ hai bên lại là bạn nên ông Bắc rất quý Nguyên. Từ ngày bố mẹ mất thì cô ít sang nhà ông hơn. Lâu không gặp. Khi gặp thì trong tình trạng khẩn cấp. Không biết cô gặp chuyện gì nữa.
***
Kiên bước vào nhà. Mọi người chạy xô lại hỏi cậu. Linh đi theo sau, nhẹ nhàng, mặt cúi ngằm xuống như mắc tội lỗi rất lớn. Ai ai cũng rối rít hỏi thăm Linh xem có bị sao không? Ông Bình thì hỏi Linh một cậu con không sao chứ rồi vội vã nhìn quanh. Không thấy bóng dáng Nguyên Anh – con gái của ông đâu cả.
- Nguyên Anh đâu? – ông Bình hỏi Kiên.
Lúc đó, mọi người mới chợt nhớ ra rằng còn một người nữa, còn một vị tiểu thư nữa đi cùng nhưng không thấy về cùng. Kiên cúi mặt xuống đất:
- Con xin lỗi.
- Xin lỗi là sao? Linh về cơ mà. Tại sao Nguyên Anh không về cùng?
- Bọn chúng cho thả Linh và giữ lại Nguyên Anh. Chúng nói hãy làm cho chúng một việc thì Nguyên Anh sẽ được thả ra.
Hai ông Bình buông thõng xuống, ánh mắt thất vọng. Rồi ông quỳ xuống sụp đất. Ông khóc.
- Con xin lỗi. – Linh tiến lại gần ông.
- Con không có lỗi gì cả. – ông lắc đầu. – Sai lầm lớn nhất của cuộc đời ta là mang con bé về đây. Nếu như ta chỉ âm thầm bảo vệ nó, không nhận nó thì sẽ không có chuyện gì. Hai bố con ta mới nhận lại nhau được 2 ngày. Con bé mà có mệnh hệ gì thì ta biết làm sao?
- Khi đi. Cậu Kiên chỉ nói sẽ mang cô cả trở về nguyên vẹn chứ không hề nói sẽ mang cả cô Hai cùng về. Vì vậy việc này không khiến tôi ngạc nhiên lắm đâu.
Chú Chính đã đến gần ông Bình từ bao giờ, nói lạnh lùng, không chút âm bậc cảm xúc nào cả.
- Chú Chính. – Bà Doãn lên tiếng. – Chú nên cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình đó.
- Chủ tịch. – Chú Chính bình tĩnh đáp lại. – Đó là sự thật. Trước khi đi, cậu ấy chỉ nói nhất định sẽ mang cô cả trở về nguyên vẹn và không hề nhắc đến cô hai. Khi cả hai người bị bắt cóc thì mọi người chỉ nói đến cô cả chứ cô hai không hề được nhắc tên. Có lẽ trong mắt mọi người, cô hai không hề tồn tại. Bởi vì sao? Vì cô ấy rất giống mợ cả. Người đã đánh bại tất cả các cao thủ trong Tam Anh hội của chúng ta.
- Đúng vậy. – ông Bình thừa nhận. – Nguyên Anh rất giống mẹ của nó. Về cả tính cách lẫn ngoại hình. Nhưng không nên vì vậy mà bỏ rơi nó chứ. Dù sao thì nó cũng là con gái của tôi cơ mà. Nó là đứa con gái duy nhất của tôi, từ nhỏ đã không được sống trong vòng tay của người thân. Tại sao lại không cứu nó. – Đến đây thì ông Bình gần như gào lên.
- Con xin lỗi. – Kiên nói. – Bọn chúng hứa sẽ đảm bào an toàn cho Nguyên Anh. Chúng hẹn 4h sáng mai gặp chúng ta để bàn bạc công việc mà chúng nói. Đây là việc đó. – Kiên đưa tờ giấy ra.
- Bố yên tâm. – Linh trấn an. – Nguyên Anh võ công rất khá. Em ấy sẽ không sao đâu. Hơn nữa, khi việc mà chúng cần chưa hoàn thành thì chúng sẽ không dám động đến Nguyên Anh đâu.
- Việc gì? – Từ đầu cuộc nói chuyện, bây giờ ông Tùng mới hỏi.
- Dẹp…
***
Mở mắt dậy sau một chấn động lớn. Đập vào mắt Nguyên là màu trắng. Màu trắng ở khắp nơi. Cố gắng di chuyển con ngươi lướt một vòng, một điểm nhấn xuất hiện. Một cái gì đó màu đen ở trên bàn. Mất vài giây, Nguyên mới nhận ra đây là bệnh viện và vật màu đen là một con người. Định bước xuống giường nhưng người Nguyên nặng trịch, không thể đi được. Toàn thân đau nhức. Trên tay thì dây dợ lằng nhằng và cô đang phải thở bình oxi. Sau vài phút thì Nguyên mới nhớ lại những gì đã diễn ra và nếu cô đoán không nhầm thì người ngồi kia là Quân. Cậu bạn dễ thương và thân thiết nhất của mình. Mấy giờ rồi nhỉ? Nguyên tự hỏi và cô không có câu trả lời.
Cái đầu khẽ động đậy và Quân tỉnh giấc. Ngái ngủ ngước mắt lên, Quân vội vàng bật dậy khi thấy Nguyên đã tỉnh.
- Cậu không sao chứ? Cậu làm cái quái gì mà ra nông nỗi này?
- Không…không sao. – Nguyên thều thào yếu ớt, giọng khàn đặc. – Mình sẽ kể sau. Mấy giờ rồi?
- 10h sáng. Cậu hôn mê hơn 4 tiếng liền làm mình lo muốn chết. Cậu ăn gì nhé. Bố bảo bây giờ cậu có thể ăn được cháo loãng.
- Cảm ơn. Cho mình ít nước. Hơn một ngày mình không có gì vào bụng rồi.
- Đợi chút. – Quân lại hấp tấp rót cho Nguyên một chút nước ấm. – Cậu ăn cháo nhé. Có thể ăn một chút đấy.
- Cảm ơn.
***
3h sáng, Kiên lại chuẩn bị lên đường. Lần này có cả Minh và Tú đi cùng. Ông Bình cũng muồn đi nhưng ai cũng ngăn ông lại. Chú Chính tiêm cho ông một mũi an thần để ông ngủ. Hai đêm vừa qua ông và cả nhà đã thức trắng rồi.
Khu nhà đổ nát lại hiện ra. Vắng hoe và lạnh lẽo. Lần này không có tiếng nói nào cả. Không có bất kỳ một cái gì chỉ dẫn. Cho người đi lục soát xung quanh. Chỉ thấy những vệt mãu đã khô thành màu nẫu đỏ sẫm lại và những vỏ đạn rơi ở gần phía trước khu cửa ra vào. Lục soát một hồi, mọi người tìm thấy một con dao díp màu đỏ có dính một vài vệt máu đông cứng và trên đó khắc hai chữ cái “N.A” và một khẩu súng ngắn.
- Nguyên Anh ư? – Tú đưa ra giả thiết.
- Có thể. – Minh nói và anh ra lệnh. – Mang tất cả mẫu máu ở đây về xét nghiệm. Dọn dẹp mọi thứ thật sạch sẽ, từ những vỏ đạn nhỏ nhất. Xét nghiệm dấu vân tay trên khẩu súng đó.
Mọi người tìm kiếm tất cả những khu vực xung quanh nhưng không hề tìm thấy bất kỳ thứ gì khả nghi cả. Lần này về thì biết nói làm sao với ông Bình đây?
Kiên, Minh, Tú cùng một số anh em về trước. Số còn lại thì tiếp tục tìm kiếm manh mối và dò la tin tức.
Chiếc xe đen tiến thẳng vào sân khu biệt thự. Bây giờ mới 7h sáng. Mọi người đều đang ngóng chờ tin tức từ 3 anh em. Một tin khiến ông Bình suy sụp. Lại còn mẫu máu lấy được trên con dao, ở xung quanh hiện trường, dấu vân tay ở trên khẩu súng làm ọi người biết đã có một cuộc đọ súng sảy ra. Lại có thêm tin tức từ một người: Vào sáng sớm hôm qua, ở chỗ nhà máy có nhiều tiếng nổ, sau đó thì có một cô gái mặc quần ngố, trên người khoác áo vest đen, đi chiếc xe môtô phân khối lớn, chân bị thương dính máu đi ra từ phía đó. Chừng 5’ sau thì có một đoàn người mặc áo đen đuổi theo đằng sau.
Khi nghe được tin này thì ông Bình không còn một chút hy vọng nào nữa, dù là mong manh nhất. Cả người ông như một khối thịt ngã xuống đất. Vội vàng, ông được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
***
Nguyên húp một chút nước cháo mà Quân bón cho. Giờ thì cô vẫn không thể đi được. Ngoài 3 vết đạn thì cô còn bị trầy xước nhiều chỗ trên cơ thể. Mặt mày vẫn tái nhợt tuy nhiên cũng có phần đỡ hơn hôm trước.
- Bây giờ thì hãy kể ình nghe mọi chuyện đã xảy ra. Không được giấu diếm đâu đấy. – Quân lên giọng.
Nguyên lưỡng lự một hồi rồi kể cho cậu bạn thân nghe tất cả mọi chuyện. Trừ việc Kiên lựa chọn ai. Rồi cả chuyện mọi người lạnh lùng với cô như thế nào nữa. Nguyên kể hết toàn bộ. Đến việc cô không phải con đẻ của bố mẹ. Hơn nữa lại là con đẻ của chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn thời trang Sky. Quân hơi sock. Nhưng lấy lại bình tĩnh, cậu hỏi:
- Thật hả?
- Thật. Chủ tịch của Sky, VXP và chủ tịch của tập đoàn đá quý lớn nhất Đông Nam Á Gold là 3 anh em ruột. Còn nhiều điều nữa cậu không thể ngờ tới đâu. Sau này mình sẽ kể tiếp cho.
Im lặng. Quân đăm chiêu nhìn cô bạn.
- Cậu ăn đi.
- Bao giờ mình có thể ra viện.
- Sớm nhất cũng phải 1 tuần nữa.
- Lâu vậy sao? Sắp vào năm học rồi.
- Cậu không phải lo về viện phí.
- Không. Tiền thì mình không thiếu. Số tiền bố mẹ để lại ình đủ để chi trả cho vài chục lần như thế này.
- Cậu nghỉ đi. Hơn 3 tuần nữa mới nhập học. Mọi chuyện để mình lo. OK?
- Cảm ơn.
***
Mọi người đứng ngồi không yên ngoài phòng cấp cứu. Ông Bình đã vào đó hơn một tiếng rồi mà vẫn chưa thấy ra.
- Bác sĩ. Bố tôi sao rồi? – Cửa phòng mổ vừa bật mở, ai cũng chạy đến hỏi viện trưởng.
- Chủ tịch không sao. Chiều có thể xuất viện.
- Cảm ơn.
Vị bác sĩ gật đầu rồi bước nhanh về khoa đối diện.
***
Phòng hậu phẫu đối diện với khoa cấp cứu. Ông Bắc, viện trưởng vừa cấp cứu cho ông Bình xong thì vội vã chạy qua phòng hậu phẫu để xem xét tình hình của Nguyên ra sao.
- Con sao rồi? – Vừa đo huyết áp và nhịp tim cho Nguyên, ông vừa hỏi.
- Không sao đâu ạ. Mai con có thể đi được không chú?
- Ít thôi. Vết thương vẫn chưa liền miệng. Nếu đi lại sẽ rất nguy hiểm. Tốt nhất là chỉ tập đi trong phòng thôi. Nghe chưa?
- Nhưng con có việc gấp cần đi ra ngoài. – Nguyên cố gắng nài nỉ.
- Không được. Con chỉ tập đi trong phòng thôi. Chú sẽ bảo Quân canh chừng con. Không cho con đi đâu cả. Nguy hiểm lắm đó. Khi cấp cứu, mấy lần con suýt chết đó. Con phải biết quý tính mạng của mình chứ. Mà con đi đâu để ra nông nỗi này vậy? – ông Bắc đổi chủ đề.
- Không có gì đâu ạ. – Nguyên lấp liếm.
- Ờ…ờ… 3 phát đạn mà không có gì hả? Lại còn thương tích đầy mình nữa chứ. Khắp người toàn máu với trầy sước. Bố mẹ con mà biết thì đau lòng lắm đó. Nói đi. Con đi đâu. Dính tới vũ khí thì chắc chắn không phải chuyện đơn giản rồi. – Ông Bắc nghiêm khắc nhìn Nguyên. Cô quay sang Quân cầu cứu.
- Bố. Bố để cho cô ấy nghỉ chứ. Mà ban nãy bố làm ca nào vậy. Con thấy bố đi từ khoa cấp cứu ra?
- Chúng mày đi lạc đề đấy. Thôi được rồi. Con nghỉ đi. – Rồi ông quay sang Quân – Chủ tịch hội đồng quản trị Sky cấp cứu vì tăng huyết áp với đau tim. May mà không sao. Nhưng nhà đó cũng lạ thật. Luôn luôn chỉ ở bệnh viện có một ngày rồi về nhà tự chăm sóc, thuê bác sĩ riêng.
Nghe đến đây Nguyên tái mặt. Bố cô phải cấp cứu ư?
- Có bị nặng không chú?
- Không nghiêm trọng lắm. Chiều ra viện thôi mà. Con nhớ canh chừng con bé cẩn thận. Đừng có cho nó đi lại nhiều. – Ông quay sang dặn Quân. – Vết thương chưa lành mà đi là rất nguy hiểm đó. Nhớ chưa?
- Vâng. – Quân đáp lại răm rắp.
Bố vừa đi khỏi, Quân vội vàng đến cạnh Nguyên:
- Cậu không sao chứ?
- Không. – Nguyên đáp hững hờ.
- Cậu nghỉ đi nha. Mình đi hâm lại cháo. Lúc nãy cậu mới ăn có một chút.
- Này. – Nguyên gọi. – Mai đưa mình ra ngoài nhé.
- Cái gì? – Quân giật mình.
- Đưa mình ra ngoài. Chỉ một lúc thôi. Làm ơn đó.
- Không được. – Quân quả quyết.
- Làm ơn đi mà. – Nguyên cố gắng nài nỉ. – Chỉ mất khoảng 2 tiếng thôi. Cậu bế mình ra taxi. Sau đó chúng ta lại ngồi trên ôtô suốt. Không sao đâu.
- Không được. Cậu đi đâu?
- Thăm bố mình.
- Sang thăm luôn đi.
- Không. Họ sẽ phát hiện ra mình đó.
- Không được. Cậu nằm yên đó. Mình đi hâm cháo. 2’ chút nữa mình sẽ quay lại ngay.
***
Quân đẩy chiếc xe lăn trên hành lang. Trời bắt đầu tối. Đứng nép sát một góc ở trong khoa cấp cứu, Nguyên nhìn thấy Linh, ông Tùng, ông Bách, Tú, Minh đang đi theo chiếc băng ca đang trở ông Bình trên đó. Không thể nhìn rõ mặt ông. Cô chỉ thấy có cả máy điện tim rồi ống truyền nước, máy đo huyết áp đi theo cùng. Các bác sĩ và y tá cũng vội vã đi theo. Chỉ khi tất cả khuất bóng rồi thì Nguyên và Quân mới ra khỏi cái khe hẹp đó.
- Rồi. Mai chúng ta sẽ ở lại bệnh viện Nguyên nhé. – Quân nói nhỏ với cô bạn.
- Xem đã. – Nguyên đáp lại.
Rồi cậu tiếp tục đẩy chiếc xe lăn trở lại phòng hậu phẫu. Cả hai người đều không chú ý rằng có một người đứng sau và đang nhìn họ. Người đó nheo mắt khi nghe thấy giọng nói của cô gái. Giọng nói rất quen thuộc mặc dù có phần hơi nhỏ và bị khàn. Là Kiên.
***
Sau khi khám sau cho Nguyên, viện trưởng dặn dò con trai:
- Nhớ trông chừng con bé cẩn thận đó. Nó mà mất một sợi tóc nào là ta sẽ hỏi tội con. Biết chưa? Đến chiều tối ta mới vào được. Hôm nay phải đi dự hội nghị trên trung tâm.
- Vâng. Con biết rồi. – Quân cấm cẳn. – Bố còn thương cô ấy hơn cả con ý. Bố thiên vị à.
- Thôi. Nhớ chưa. – Rồi ông quay sang Nguyên. – Có gì khó chịu thì con bảo nó nhé. Chú đi đây.
- Vâng.
Ông Bắc rời khỏi đó thì đã là 8h sáng. Nguyên lại nài nỉ:
- Quân. Cho mình đi đi.
- Không. – Cậu kiên quyết. – Cậu không nghe bố mình nói gì à? Không đi đâu hết. Ăn sáng nào. – Cậu đưa thìa cháo vào miệng cô bạn.
- Không ăn. Nếu không ình đi thì mình sẽ không ăn.
- Ăn nào. Há miệng ra. – Giờ thì Quân nài nỉ. – Khi nào cậu khá hơn thì mình sẽ đưa cậu đi.
- Làm ơn đấy. Mình chỉ đi 2 tiếng thôi. Ăn hết bát cháo này thì cậu ình đi. Xin cậu đấy. – Mắt Nguyên rưng rưng sắp khóc.
- Cậu nhìn thấy ông ấy rồi mà. – Quân bắt đầu bị lung lay bởi nước mắt cá sấu của cô bạn.
- Nhưng mình chưa hỏi thăm được câu nào. Làm ơn đi Quân.
Hết nhìn vào cô bạn rồi nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn ra cửa sổ. Mất một hồi lâu. Quân đành phải gật đầu.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 12
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...