Số Phận Mỗi Người

Chương I: Thân thế bí ẩn.
Nguyên chạy vội vào khoa cấp cứu của bệnh viện K. Mẹ cô vẫn đang ở trong phòng cấp cứu. Chừng 20’ sau, vị bác sĩ già bước ra, vỗ vai nó nhè nhẹ, ánh mắt đầy thường cảm:
- Ta xin lỗi. – Ông lắc đầu và bước đi.
Tất cả xung quanh nó như sụp đổ. Mắt cô nhoè đi. Chạy vội vào chỗ mẹ, bà vẫn ở đó, mắt khép hờ. Hơi thở rất yếu. Nắm lấy tay cô con gái yêu, bà nói:
- Đừng khóc. Nguyên. Lâu nay ta và bố con đã giữ 1 bí mật. Bây giờ, khi ta sắp đi thì ta muốn con biết được bí mật này để con không phải cô đơn trên đời. Thực ra, con không phải là con đẻ của chúng ta. 20 năm trước, ta và bố con đã nhặt được con trong một vụ tai nạn giao thông. Vì không có con nên đã mang con về nuôi. Chúng ta cũng không biết thân thế thực sự của con, chỉ biết con mang họ Vũmà thôi. Đó là lý do tên con là Vũ Nguyên Anh chứ không phải là Dương Nguyên Anh. Con phải đi tìm gia đình của mình. Có lẽ bây giờ họ vẫn đang đi tìm con đấy con giá. Hãy về tìm chiếc lắc chân trong phòng tủ của ta. Nó là chìa khóa. Yêu con nhiều.
Bà nhắm mắt lại. Bà đã đi rồi. Thế là hết. Trong phút chốc, cô không ocnfgì nữa. Tất cả những gì quý giá nhất của cô đã bị tước đoạt đi. Lại còn việc cô không phải con gái của bố mẹ. Vậy, cô là ai???????
***
Đã 2 tháng trôi qua, Nguyên vẫn thế. Hình như cú sốc đó vẫn còn. Thỉnh thoảng trong bữa cơm, cô dọn 3 cái bắt, nấu thức ăn cho ba người. Đến khi ngồi xuống bàn ăn rồi thì cô mới chợt nhận ra chỉ còn lại một m` trong ngooi nhà này. Thân cô thế cô.
Quân – thằng bạn thân nhất của Nguyên đến đưa cô đi học mỗi ngày, mang 3 bữa cơm đến để Nguyên ăn. Nhưng chỉ được một ít lại bỏ dở. Rồi lại khóc. Chỉ trong vòng 2 tháng mà cô gầy đi trông thấy. Từ một cô gái năng động, trẻ trung, khoẻ mạnh, Nguyên bây giờ chỉ như một cái xác không hồn. Mọi người trong phòng đều rất lo cho cô, nịnh nọt, mắng mỏ rồi đến doạ dẫm. Tất cả chỉ mong cô ăn được 1 bát cơm nhỏ thôi. Vậy mà vẫn không có kết quả gì. Bác Hoàng – trưởng phòng rất thương Nguyên, coi cô bé như con gái, nhìn cô như vậy ông cũng đau lòng lắm chứ. Thế là ông quyết định cho Nguyên nghỉ một tháng lĩnh 75% lương.

Mùa hè đến. Lại được nghỉ hè. Vì vậy mà Nguyên suốt ngày ở trong nhà. Hàng ngày Quân vẫn mang cơm đến cho cô nhưng cô có ăn được mấy đâu. Căn nhà ngày xưa sạch sẽ gọn gàng là thế, giờ thì bừa bộn như một bãi rác mini. Quân đến vẫn thường xuyên lau dọn nhưng ko đỡ hơn được là bao.
Còn 1 tuần nữa là hết thời gian nghỉ phép, bác Hoàng đến tìm Nguyên. Bấm chuông hồi lâu mới thấy cô ra mở cửa.
- Bác. – Nguyên lí nhí.
- Ta tưởng bị sao trong đó rồi chứ?
- Bác vào nhà. – Nguyên mở cửa mời ông Hoàng vào.
Ngồi xuống chiếc ghế sofa, ông nhìn quanh căn nhà 1 lượt. Câu duy nhất ông có thế nhận xét hiện tại là: Bừa bộn. Hết sức bừa bộn.
tạp chí khắp nhà. Bụi bặm, mạng nhện bám đầy cử sổ, gốc tường.
- Bác uống nước. – Nguyên nói và đặt cốc nước xuống bàn rồi dọn dẹp mấy tờ tạp chí vương *** lung tùng trên bàn, ghế và dưới sàn nhà.
- Con sống sao? – Bác Hoàng hỏi.
- Bình thường ạ. – Nó đáp lại.
- Nói thật đi. – Ông nhìn nó bằng một ánh mắt nghiêm khắc. – Với ta, con đừng bao giờ nói dối. Ta hiểu cảm nhận của con bây giờ.
- Bác không hiểu. Bác chẳng hiểu gì cả. – Nguyên hét lên.
- Ta hiểu. – Ông vẫn nói với nó nhẹ nhàng nhưng giọng nói chứa một cái gì đó cay đắng. – Khi con gái ta mất, ta cũng rơi vào trạng thái hoảng loạn như con bây giờ vậy. Nói cho ta nghe. – Ông ai ủi.
- Con không ổn. Không ổn một chút nào hết. – Cô thừa nhận và bật khóc. Cô kể tất cả cho ông nghe. Tất cả. Kể cả chuyện nó không phải là con đẻ của bố mẹ nó.
- Con tìm được chiếc lắc chân đó chưa? – Bác Hoàng hỏi sau khi cô kể xong tất cả mọi chuyện.
- Rồi ạ.

- Ta có thể xem không?
- Đợi con một chút. – Nguyên nói và chạy nhanh lên lầu. Chừng 2 phút sau, cô xuất hiện với một chiếc túi vải nhỏ. Mở chiếc túi vải, nó lấy ra một chiếc lắc chân bằng vàng bé xíu dánh cho trẻ sơ sinh.
Cầm lấy chiếc vòn, ông Hoàng xem xét cẩn nhận, dừng mắt lại ở hình khắc trên chiếc lắc, ông nheo mày rồi lấy từ trong cặp của mình ra 1 tấm séc, đưa cho Nguyên, ông nói:
- Con nhìn ở phần logo ấy. So sánh 2 hình xem.
Nguyên nhìn kỹ phần hình khắc ở chiếc vòng và logo ở tấm séc. Chúng rất giống nhau đến từng hoạ tiết một. Nhưng điểm khác biệt duy nhất là một bên chữ V còn bên kia chữ M.
- Là sao vậy bác. –Nguyên ngẩng mặt lên hỏi.
- Chắc con biết công ty thời trang MoonLight. Đó là logo của họ.
- Cái này con biết. Nhưng bác đưa cho con làm gì?
- Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty đó là Vũ Chấn Tùng. Theo ta được biết thì biểu tượng gia tộc họ Vũ của bộ họ giống với hình khắc trên chiếc lắc mà con đang giữ. Ta cũng nghe nói 20 năm trước, trong một vụ tai nạn giao thông, họ đã để thất lạc mất bé gái mới 6 tháng tuổi. Bao nhiêu năm nay họ vẫn đi tìm nhưng chưa đạt được kết quả gì. Khi nhì thấy chiếc lắc này thì theo ta nghĩ, khả năng con là đứa bé năm đó rất cao.
- Bác… – Nguyên tròn mắt nhìn ông Hoàng. Nhưng ngay sau đó, lấy lại phong thái bình tĩnh, nó nói tiếp nhưng giọng hơi run – Tạm thời bác hãy giữ kín chuyện này hộ con.
- Ừ. – Ông Hoàng đồng ý luôn mà không thắc mắc gì. Bởi vì ông biết nếu con bé muốn nói thì sẽ nói ngay. Còn nếu không thì có hỏi nó cũng không nói.

- Cảm ơn bác.
- À. Hôm nay ta đến là có chuyện nữa. Sang tuần, công ty sẽ tổ chức cho chúng ta một chuyến đi Sing một tuần vì lợi nhuận trong vòn 6 tháng đầu năm cao gấp 2 so với dự kiến và công lớn thuộc về phòng ta. Hơn nữa mọi người trong phòng cũng định làm party để chia tay ta và mừng sếp mới luôn. Còn 1 tháng nữa là ta về hưu rôi. Vì vậy con phải đi. hiểu không?
- Nhưng… – Nguyên vội im bặt khi nhìn thấy ánh mắt của ông Hoàng nên cô đành gật đầu và nói nhỏ – Vâng.
- Nêu thích thì con có thể mời thêm bạn con đi.
- Vâng. Cảm ơn bác.
- Ta về đây.
- Dạ vâng.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui