Nó bắt đầu, nhìn xung quanh, đề phòng, thằng cha này có vẻ nguy hiểm hơn mình nghĩ. NÊn nhìn lên trần rồi nhìn 4 bức tường, nó đã thấy cái camera, định lấy trong túi quần con dao để phi về phía đó, nhưng thôi. Nghĩ lãi,chắc còn thử thách, nên để cha xem cho rồi. Rồi nó bước thêm một bước, liền có một cuốn sách dày cộm từ trên trần rơi xuống. Với sự luyện tập của chị Bam, nó đã có khả năng phản xạ rất tốt. Nó liền dịch sang bên cạnh, tránh cuốn sách. Văn cười nữa miệng, tưởng nó sắp dính cuốn sách, nhưng cậu lại được nó đưa sang môt5 ngạc nhiên khác, nó lại không dính. Tần suất nó tránh cuốn sách rất nhanh, kiểu như nó đã đoán được vậy. LÚc này, cái đầu nó đang hoạt động hết công suất, phân tích tình hình và nó thử nhảy một bước nữa cách một ô gạch lớn, quả nhiên, lại có cuốn sách rơi xuống. nó lại tránh. Búng tay, nó đã tìm ra mấu chốt, vậy là chỉ cần bước lên một bước là không dính. Quả nhiên thằng cho đểu giả này rất là đểu giả. Nhưng làm sao qua mặt nó được, lão luyện rồi, chỉ thua mấy anh chị trong hội thôi. Chứ hơn đầy người. Thế là nó bước qua thử thách thứ 2 ngon lành, Văn thì rất tức, cậu đập bàn đập ghế. Tại sao nó lai không dính cơ chứ, cậu định lợi dung cơ hội này, giết chết nó luôn đi. Vậy là giờ nó đã đi được 2/3 chặng đường, chỉ còn 1 thử thách, cậu mong có thể giết chết nó ở thử thách cuối này. KHông giết được thì cũng phải khiến nó bị thương. Nó bước lên cầu thang, cầu thang thì lại đen thui, đúng là cái nhà kì lạ. Nhà này đêm đêm mà chơi trốn tìm đã lắm, không chừng đang tìm thì mọc ra con ma thì chết
Nó nghĩ chắc là còn thử thách, tự thầm với bản thân, thằng này, muốn chơi bà à!? đâu có dễ đâu cưng, bà sẽ vượt qua hết thử thách à trố mắt nha con. Ông già quản gia, bảo là gặp ở ban công nhỉ, chắc đường đi ra ban công sẽ có cái gì đó. Hiện giờ nó đã đi hết cái cầu thang đen thui kia, và giờ nó đang ở trên con đường đi thẳng ra ban công, nó đã thấy cái thằng đếu giả nó. Văn cười nữa miệng, nó vượt qua 2 thử thách đó cũng không phải dạng vừa. NÓ thấy thế, cười nửa miệng lại, khiến Văn sững người. Cậu nghĩ, con bé này cao tay, được rồi, phát cuối, phải làm cho nó chết. Nó nhìn, thật sự thì thằng đểu giả này định làm gì nó nữa, không lẽ bắn nó à. LẬp tức nó nhìn qua 2 bên tường, thấy có 3 lỗ màu đen. Ha hà, định bắn nó à, phải phải, thằng này quả là xã hội đen chính gốc. Nó liền móc trong túi ra 2 quả bóng bay, rồi thổi. Văn ở bên đầu bên này không hiểu nó định làm gì, chẳng lẽ nó lại đoán ra ý định của cậu. Nó thổi xong 2 quả bóng bay, rồi cẩm đi tới chỗ Văn. VĂn cười thầm trong đầu, không biết nhóc này định làm gì nữa đây. Nó vừa đi đến chỗ 3 lỗ đen, liền đứng khựng lại. Ông chú đứng ngoài thì đang lo chết đi được, vì thấy nó đi vào trong nhà mà cứ ầm ầm, như có vật gì nặng rơi xuống, không biết nó có sao không. Còn ông quản gia thì không biểu lộ cảm xúc gì, nghĩ chặc lại dính trưởng của cậu chủ rồi.
Quay lại với nó, nó ném một quả bóng bay ra trước, lập tức 2 viên đạn ở điểm 1 và điểm 3 bay ra, ngang tầm mắt vs chân nó. Quả này thằng này chơi ác rồi
Nó cười khểnh, nghĩ là thằng này lại cao siêu đến thế sao, nhưng sao bằng bà được. Luyện mấy tháng trời chứ có phải chơi. Đang định cầm quả bóng thứ 2 ném qua coi thế nào thì điện thoại rung. DÒng chữ mama to đùng hiện trên màn hình điện thoại của nó, hốt hoảng liền bốc máy:
_Alo, dạ bé nghe nak` mẹ!!! - JEn nũng
VĂn hết hồn, vì trông mặt nó bậy giờ không đăm chiêu, không tập trung và nguy hiểm như lúc nãy mà thay vào bộ mặt rất dễ thương và giọng thì đang ra sức năn nỉ, đúng là cái con bé này chắc có cả ngàn bộ mặt quá. BẤt giác, cậu phì cười, và đột nhiên giật mình, tự hỏi, Bao lâu mình không cười rồi nhỉ
_MẸ à, con đang luyện tập cho giải tỉnh mà mẹ, về hơi muộn tí - Jen
_Dạ dạ, vâng vâng baba mama cứ ăn cơm trước đi nhé!!
Cúp máy, và thở dài, không biết là tên VĂn kia trong lúc mình nghe dt thì có gài thêm cái bẫy nào không? Ai thì không chứ Tên đểu kia thì dễ có lắm. haizzz, thôi kệ dù gì cũng bước vào hang cọp rồi. Nó lại ném quả bóng bay qua, nhưng lạ là lỗ thứ 2 không có viên đạn nào bắn ra, nó lại suy nghĩ, VĂn cười thầm, sắp dính trưởng rồi. Nó đánh liều, liền lấy tay đập vào lỗ thứ 2 đó, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra, lại đăm chiêu suy nghĩ. Cái đầu lại được hoạt động hết công suất, liệu cái bẫy này thuộc loại nào. KHông phải loại cảm ứng, chắc chỉ là loại khối lượng. nó ném cái balo nó xuống ngay giữa ban công, vẫn không có động tĩnh gì xảy ra. Chẳng lẽ lại không có đạn. Lạ quá
Chắc là vậy thôi và nó đánh liều bước qua, và bất ngờ, khi nó vừa bước qua, thì viên đạn từ lỗ 2 đó bắn qua, nhằm đúng vào thái dương nó. HOảng quá, nó bèn ngồi xuống, lấy 2 tay che đầu. Phản xạ nó rất tốt, nhưng mà vẫn bị viên đạn sượt qua vai và chảy máu. NÓ lấy tay bịt vết thương lại, Văn thấy thế cũng rất muốn chạy lại xem nó thế nào nhưng chân cậu đang bó bột, làm sao mà ra. Đi lại rất khó khăn và cả thệ diện của cậu nữa. NÓ ngước nhìn cậu bằng con mắt căm phẫn. Thật sự bây giờ nó rất nỗi giận, nhưng phải kìm nén vì còn chuyện để hỏi. Nhưng vai nó đau quá, nó bèn cắn răng chịu nỗi đau. Nó bước lại trong vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng đang nén nỗi đau lại. CỐ gắng ngồi xuống để hỏi nốt chuyện rồi tính sau.
Văn thì quả khâm phục người con gái này. Có thể nói, nó đã chinh phục trái tim cậu. Xưa nay cậu chỉ thấy rất nhiều gái xung quanh cậu, ai ai cũng nịnh và không một ai có thể thoát khỏi những trò tiêu khiển để giết người mà cậu đặt ra. Nhưng bé này đã vượt ngoài sức tưởng tượng, tuy là có bị xây xát nhưng không bị giết là điều rất khâm phục. Vì vậy sau này, cậu muốn thôn tính cả thành phố Vũng Tàu thì phải đề phòng F7, mới là người yếu kém nhất torng 7 người mà đã thế này thì không ngờ đấy. Cậu rất muốn hỏi xem thế nào rồi, có làm sao không, nhưng giọng của nó đã kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ đó
_Tên đầy đủ của anh là gì? - Jen hỏi
_Nguyễn Nguyễn Hoàng Văn - Văn trả lời lạnh lùng
_Ồ, tên khá giống với chị Bam, có quan hệ gì à? - Jen lại hỏi
_KHông biết, không quan tâm
_Tôi đã từng gặp anh chưa? - Jen hỏi
_có??? - Văn nhíu mày, hỏi lại
_9 năm trước, anh có tham gia vào vụ tai nạn nào không? -Jen
_Có lẽ là có, lúc đó tôi thấy có tai nạn ven đường, đó là một bé rất đáng yêu - Văn vừa nói vừa tưởng tượng lại
_Vậy à - Jen nói mặt càng lúc càng sa sầm
_Ừ, mà tại sao cô lại biết chuyện này. Chẳng lẽ....cô chính là con bé đó - Văn nghi ngờ
_Có lẽ vậy - Jen trả lời thản nhiên
_hả? - Văn hỏi
_Là vậy đó, hả hả gì. Thôi tạm biệt anh, tôi chỉ cần biết vậy - Jen đứng dậy bỏ đi
_KHoan đã - Văn gọi với theo
Nó chạy, chạy vì vết thương quá nặng, cả tâm hồn lẫn thể xác. Người nó mong muốn tìm thấy cuối cùng đã tìm ra, nó vui lắm chứ. Nhưng nó cũng lo, vì nó nhận ra người con trai không đơn giản. Văn đuổi theo vì cậu thấy những giọt máu trên vai nó chảy rất nhiều máu. Cậu cũng vui mừng vì đã tìm thấy nó, người cậu bao lâu tìm kiếm nhưng chỉ là con số 0. Cậu chạy xuống tới nơi thì nó đã vào xe, định vào xem nó thế nào. Nhưng đạ bị ông chú cản lại,
_Cậu không có quyền đụng đến người của chị Bam - Ông chú nói giọng đanh thép
Nói xong ông chú mặt mày tức giận, đóng cửa xe cái rầm. NÓ trong xe thì chảy rất nhiều máu, có lẽ vết thương khá sâu, giờ về nhà có thể sẽ bị mẹ la. KHông được không được, nó bèn ráng chút sức cuối cùng nói:
_Chạy tới nhà... chị Bam... nhé...anh - Jen nói đứt quãng
_okie, được rồi, em nghĩ đi. Làm gì mà để đến nông nỗi thế - Ông chú vừa nói vừa cho xe chạy hết công suất
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...