Số Phận An Bài


Người phụ nữ đưa mắt lườm bà ngoại và Bạch Khuê vừa đi vào nhà vừa nói vọng lại :
- Chúng ta đi vào nhà thôi con gái ,ở ngoài này nắng lắm còn hai bà cháu nhà bà thì hãy đi theo giúp việc đến phòng làm việc của chồng tôi vì anh ấy khi nãy nhìn qua camera và đã thấy hai người nên nói cho vào gặp.

Thật là !.

không biết ở đâu ra hai bà cháu nhìn giống như xin ăn vậy không biết ?
Thật ra vợ của Bạch Phát trước khi đi ra gặp hài bà cháu thì đã nghe chồng nói đó là mẹ vợ cũ và con gái sao chổi nên cô ta tò mò muốn gặp để ra mặt phủ đầu với hai bà cháu mà thôi , còn hai bà cháu theo sau người giúp việc đi vào trong nhà thì không khỏi bất ngờ và choáng ngợp vì trong nhà được trang trí giống như cung điện rất sang trọng.

Khi người người giúp việc đưa họ đến phòng của ông chủ thì gõ cửa lễ phép nói :

- Thưa ông chủ khách của ngài đã đến.

Giọng của Bạch Phát đầy hằn học không có một chút thiện ý nào vang lên :
- Để họ vào đi.

Người giúp việc mở cửa phòng ra và hai bà cháu nắm ray nhau đi vào trong nhưng Bạch Phát không rời khỏi bàn làm việc để tiếp đón hai bà cháu mà mắt hắn vẫn chăm chú nhìn màn hình vi tính hỏi :
- Hai người đến đây làm gì chẳng phải cách đây mười năm bà nói sẽ nuôi con nhỏ đáng ghét này sao ? Hay là cần tiền nếu vậy ở đây tôi có một ít hai người hãy lấy rồi rời khỏi đây đi đừng làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của gia đình tôi.

Bà ngoại nghe con rể trước đây mình hết mực yêu thương và quý mến xem hắn như con trai vậy mà giờ hắn nói ra những lời khinh bỉ không nể tình mặc dù rất đau lòng nhưng thời gian của bà chẳng còn bao nhiêu nên bà mong trước khi chết sẽ sắp xếp cho cháu gái ổn thỏa thì bà mới yên lòng mà nhắm mắt :
- Bạch Phát , con hãy nhìn con gái của con đi này con bé đã mười tuổi rất đáng yêu và hiểu chuyện , đây là lần đầu tiên kể từ khi con gái của mẹ mất mẹ mới đưa con của con cho hai ba con gặp và nhận nhau , đúng là trước đây mẹ nói sẽ nuôi Bạch Khuê nhưng thời gian của mẹ không còn nhiều vì !.

mà thôi mẹ muốn đưa Bạch Khuê đến để trao lại cho con làm tròn bổn phận của một người ba đó là chăm sóc và nuôi nấng con gái mình lên người.

Lúc này , Bạch Phát mới gập máy tính lại rời khỏi bàn làm việc đi đến trước mặt Bạch Khuê nghiến răng nghiến lợi nói :
-Bà muốn tôi nhìn con bé thì tôi đã nhìn nhưng tôi sẽ không để nó sống trong nhà này được vì nó sẽ mang lại ta tai họa cho vợ con của tôi , bà cũng biết con bé chính là hung thủ giết chết con gái bà và bà thật cao thượng khi nhận nuôi nó còn tôi
thì không , tôi cho con bé mang họ Bạch đã là nhượng bộ lắm rồi nếu bà không còn việc gì khác thì mạn phép người đâu tiễn khách.


Khi Bạch Phát đứng trước mặt Bạch Khuê thì cô bé rất muốn được gọi ông ấy là ba nhưng cô bé đã mười tuổi nên cũng hiểu được phần nào hàm ý trong câu nói của ba mình , ba không cần cô là sự thật mà mười năm nay cô sống với bà ngoại vẫn vui vẻ hạnh phúc thì việc ba có nhận cô bé hay không nó không quan trọng vì với Bạch Khuê bởi người mà cô bé cần chỉ có bà ngoại mà thôi.

Bà ngoại nghe những lời nói lạnh lùng vô tình phát ra từ miệng của Bạch Phát giống như những nhát dao cứa vào tấm lòng của người làm bà làm mẹ dành cho con cháu của mình bởi Bạch Khuê chính là mạng sống của bà nếu như bà mất thì cháu gái sẽ trở thành mồ côi vì ba nó không có chút gì nghĩ đến tình thân máu mủ khi bà đang không biết có nên tiếp tục nài nỉ Bạch Phát nhận lại con nữa không thì cô bé khi nãy cùng mẹ ra cổng chạy ù vào đẩy mạnh vào người Bạch Khuê khiến cô bé không kịp phản ứng ngã lăn ra đất.

Cô bé kia mếu máo vừa khóc vừa nói :
- Chị hãy cút đi !.

đây là nhà và ba của tôi.

hu! hu!
Thật ra khi nãy vợ mới của Bạch Phát đã nhồi nhét vào đầu con gái rằng :" Con hãy vào phòng làm việc của ba mà đẩy ngã cái con nhỏ kia bởi nó đến nhà chúng ta là để cướp ba của con đấy và như vậy ba sẽ không yêu thương , chiều chuộng con như trước đây nữa.


""
Bạch Phát thấy con gái cưng khóc thì vội bế con bé lên âu yếm ,an ủi :
- Công chúa nhỏ của ba đừng khóc ,ba chỉ là ba của một mình con thôi còn hai người hãy mau rời khỏi đây đi Bạch gia chúng tôi không chào đón hai người ! thật là phiền toái.

Khi nãy bà ngoại còn muốn khom mình để nài nỉ con rể nhận lại Bạch Khuê nhưng bây giờ bà nghĩ lại rồi nên nắm tay cháu gái rời đi không ngoảnh lại hai bà cháu vừa ra khỏi cổng thì giúp việc đóng cửa cái ầm mỉa mai nói :
- Đúng là cái đồ nhà quê thấy sang bắt quàng làm họ mà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận