Người đẹp này ỷ mình đẹp nên muốn làm gì thì làm hà:))Quý Quân có ánh mắt tinh tường, trí nhớ cũng tốt.
Lúc nãy giai nhân dùng cằm tì nhẹ lên vai anh một cách mờ ám, thoạt tiên do cú sốc đột ngột, nên anh không kịp phản ứng lại ngay, nhưng sau khi tỉnh táo lại, bóng dáng ấy mới đột nhiên ùa về trong tâm trí.
Cằm của giai nhân sao trông quen quá vậy ta!
Trong đầu lướt qua từng khuôn mặt, rồi chợt dừng lại ở một hình ảnh, in hệt cái cằm của Lạc Hạ Thạch lộ ra sau khi rớt miếng mặt nạ da.
Lẽ nào, bên dưới lớp mặt nạ đầy sẹo lồi kia, lại là dung nhan như vậy sao?
Thế thì, lối hành xử kì lạ của giai nhân đều có thể giải thích rõ ràng rồi, y chẳng chút e dè, phải chăng là cố ý tới trêu anh?
Khổ nỗi tư thế hiện tại của giai nhân, tay chống lấy cằm, che mất hơn phân nửa, anh cũng không dám chắc có phải Lạc Hạ Thạch hay không nữa.
Cơ mà càng nghĩ lại càng thấy giống, lòng hiếu kỳ ngày một lớn dần, nhộn nhạo như có ai cầm nhành cỏ đuôi chó khều vào tim anh vậy!
Quý Quân đã sốt ruột rồi, lại còn uống quá chén, thành ra năng lực tự chủ kém hơn bình thường, anh liền quay trở lại bàn.
Giai nhân nhướng mày, ánh mắt hấp háy.
Quý Quân cố gom hết can đảm, lại đưa tay tới kéo lấy bàn tay đang đỡ cằm của giai nhân, trong mắt giai nhân vụt loé lên điều gì đó, miệng cười tủm tỉm, mặc cho anh kéo lấy tay.
Tay còn lại của Quý Quân che đi phần trên gương mặt giai nhân, ánh nhìn tập trung về phía cằm y.
Để rồi anh xuýt xoa kinh ngạc, quả nhiên giống y chang.
Giai nhân khẽ phì cười: “Mãi mới chịu nhận ra đấy à? Tôi cứ tưởng anh nghe được giọng tôi, thì kiểu gì cũng phát hiện rồi ấy chứ.”
Quý Quân nói không nên lời, vốn dĩ anh không quá nhạy bén với âm thanh, chưa kể là trong trường hợp đó ai rảnh đâu mà đi để ý coi giọng nói của y ra sao? Hơn nữa anh còn hoàn toàn chưa hề nghĩ theo chiều hướng đó, nên mới gây ra trò cười này đây, anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi đáp: “Thì ra là Lạc Hạ huynh đang đùa cợt tại hạ.”
Lạc Hạ Thạch cười phá lên, vỗ vỗ lên bàn, ý bảo anh ngồi xuống, xong lại rót đầy rượu vào chung cho anh.
Quý Quân ngẫm lại, mới rồi Lạc Hạ Thạch chẳng qua cũng chỉ muốn ghẹo mình chơi thôi nhỉ, nghĩ thế mới thấy yên lòng hơn, mà giờ phút này tương ngộ, nhớ đến tình cảnh ngày ấy, không khỏi thấy bồi hồi khi gặp lại người đã cùng chung hoạn nạn, huống hồ Lạc Hạ Thạch còn là một anh bạn nhậu tuyệt vời, chính anh cũng từng hứa là sẽ mời người ta một chầu xả láng mà.
Quý Quân vươn tay tới, trực tiếp ngăn y lại, rồi gọi với ra ngoài, sai người hầu mang hết số rượu tăm hảo hạng mang từ quê nhà đến ra đây.
Tổng cộng bốn vò, nặng trĩu trên bàn.
Lạc Hạ Thạch ngắm nghía chung rượu đang cầm, rồi thẳng tay ném vào trong góc, nếu đôi bên đã nắm rõ tửu lượng của nhau như lòng bàn tay, thì ba cái chung bé tí này chẳng cần thiết nữa, cứ bê hẳn cả vò lên mà nốc.
Quý Quân xách một vò lên, tuỳ tiện lắc thử vài cái, rồi mở niêm phong ra, đưa tới trước mặt Lạc Hạ Thạch.
Lạc Hạ Thạch nghía thử, bọt nước liên tục sủi tăm nơi miệng vò, hương thơm vấn vít khắp phòng: “Đúng thật là rượu xịn!”*Rượu tăm là rượu thượng hạng, rất hiếm vì cất 10 lít chỉ được có một lít rượu tăm thôi.
Ngoài ra, để thử rượu, người ta sẽ rót vào chai, bịt kín miệng.
Sau đó lắc mạnh chai cho rượu sủi tăm lên dữ dội, mà khi để chai đứng yên, các tăm rượu lặn ngay lập tức, đó là rượu tăm chính hiệu.“Dĩ nhiên phải vậy rồi! Rượu này, không dễ gì được tôi mang ra đãi khách đâu!” Quý Quân cười hềnh hệch, rồi mở tiếp một vò nữa, “Nào nào nào, hôm nay không say không về!” 卂几丂卄丨尺丨乙。山ㄖ尺ᗪ卩尺乇丂丂。匚ㄖ爪
Quý Quân xỉn quắc cần câu, tới khi tỉnh lại thì đầu nhức bưng bưng, anh bực bội xoa đầu, vừa há miệng đã gọi ngay Tam Đồng, song mới kêu được một tiếng, bên cạnh đã có người uể oải ‘ưm’ một tiếng, một cánh tay biếng nhác vắt ngang ngực anh.
Quý Quân giật thót cả mình, vội ngoái lại dòm, thế quái nào lại có một người đẹp nằm chung giường với anh, mà còn ngủ say sưa nữa chứ, trong lúc nhất thời, đầu óc anh rối bời, sau một thoáng ngỡ ngàng mới chợt nhận ra, đây là Lạc Hạ Thạch.
Chuyện hồi tối anh chỉ nhớ được tới khúc hai người xưng huynh gọi đệ rồi cụng vò tới tấp, kế tiếp thì chả nhớ gì nữa hết, đánh mắt nhìn sang bàn nhậu, mấy vò rượu nằm lăn lóc, coi bộ hôm qua họ đã nốc sạch rồi, nên cả hai mới say bí tỉ như vậy.
Quý Quân thận trọng di dời cánh tay Lạc Hạ Thạch đang vắt ngang trước ngực mình ra, vừa mới định nhẹ nhàng xuống giường, Lạc Hạ Thạch lại vòng tay qua trong khi mắt vẫn nhắm nghiền, như thể quyến luyến hơi ấm nơi anh, ôm rịt lấy eo anh, đã thế còn vô duyên vô cớ nằm đè lên người anh.
Quý Quân chưa kịp giãy giụa gì đã nghe thấy tiếng đồ vật rơi loảng xoảng.
Vừa quay sang nhìn, đã thấy Tam Đồng đang trố mắt há hốc mồm đứng ngoài cửa, thứ mới rớt xuống là cái thau rửa mặt, nước đổ lênh láng, thau lăn lông lốc, kêu rổn rảng không dứt.
“Lão- lão- lão- lão gia, cho dù ngài bị hoa khôi bỏ rơi, thì cũng đâu cần phải buông thả bản thân như thế?”
“Ý ý ý gì đấy hả?!”
Lúc bấy giờ Tam Đồng mới sực tỉnh lại, hấp tấp nhặt cái thau dưới đất lên, nhanh nhẹn lui ra khỏi phòng đóng cửa cái rầm, giọng cậu vọng vào từ ngoài hành lang: “Lão gia, Tam Đồng chưa có thấy gì hết nghen!”
Không, Tam Đồng à, mày có thể thấy mà, mày nhìn đại một cái là thấy liền hà, mày thấy cho rõ ràng đi rồi hẵng chạy chớ!!!
Quý Quân chết trân hồi lâu, mãi mới nhớ tới chuyện phải đẩy cái đầu đang dụi tới dụi lui trên ngực mình như muốn điều chỉnh tư thế cho thoải mái ra, rồi tức tốc nhảy bật dậy, đứng vững trên đất.
Bàn tay trắng nõn quờ quạng khắp giường lần lần mò mò cho đã, tới khi chẳng đụng được tới thứ gì, Lạc Hạ Thạch mới nheo mắt dòm qua, bắt gặp Quý Quân thì tỏ ra bất ngờ vô cùng, đôi mắt hút hồn tròn xoe nhìn anh.
Vẻ bàng hoàng trên gương mặt y khiến Quý Quân thấy yên tâm hẳn, thấy chưa, chỉ là say xỉn đến đánh mất hình tượng thôi mà, hơn nữa, anh em bạn bè nằm chung một giường, cũng có phải chuyện gì ghê gớm lắm đâu.
Thế là Quý Quân tươi cười lên tiếng trước: “Tỉnh rồi à? Để tôi cho người nấu ít canh giải rượu mang lên, đầu tôi cũng đau như búa bổ đây này.”
Lạc Hạ Thạch ngồi dậy, trông thấy dấu vết trên giường rõ là có hai người vừa nằm ngủ, bèn tỏ ra sầu não.
Hành động này khiến Quý Quân càng thêm mở cờ trong bụng, cười ngoác cả mồm: “Tụi mình hai thằng đàn ông to xác, xỉn quá nằm bừa trên giường ngủ một đêm có gì to tát đâu ha.”
Quý Quân phải mất cả buổi trời, mới đả thông được tư tưởng cho Tam Đồng với hội chứng rối loạn hoang tưởng mới phát tác lần nữa của nó, đúng lúc Lạc Hạ Thạch cũng xuống lầu, đôi bên tùy tiện hàn huyên vài câu, rồi y bảo có việc nên xin phép cáo từ.
Sao cứ cảm thấy như là, Lạc Hạ Thạch rời đi gấp gáp dữ lắm.
Lòng anh vẫn cảm thấy hơi nuối tiếc, quá trình gặp gỡ và làm quen của anh với Lạc Hạ Thạch kể ra thì cũng khác người thật, song y không những đã cứu mạng mình và Tam Đồng, lại còn là một bạn nhậu trên cả tuyệt vời, lần này chia tay, sợ là khó mà gặp lại được.
Sau khi tiễn biệt Lạc Hạ Thạch, Quý Quân mới bắt đầu thấm mệt, suốt mấy ngày nay đều chẳng được nghỉ ngơi đàng hoàng, còn nhậu một chập quên trời đất nữa, sau khi kiếm tạm món gì bỏ bụng, anh liền quay về phòng đánh một giấc, sang hôm sau vẫn cứ thấy tinh thần bải hoải, vừa định kêu Tam Đồng đến để nói về chuyện ngày hôm ấy, thì chợt thấy Yêu Kê đẩy cửa ra.
“Chuyện gì?” Quý Quân ngáp một cái rõ to.
Yêu Kê ngập ngừng mãi mới thốt nên lời: “Lão gia, có người đến thăm.”
Ai?
Còn ai được nữa chứ, Lạc Hạ Thạch!
Y khoác lên người bộ đồ trắng tinh, mái tóc dài buộc cao gọn gàng, ngồi ngay ngắn trước bàn, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cho đại sảnh nghiêm trang trở nên tươi tắn sinh động hẳn lên.
Như nghe thấy tiếng bước chân Quý Quân từ trên lầu vọng xuống, Lạc Hạ Thạch ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt chạm khẽ, nụ cười chợt hé, y chỉ tay về phía mấy vò rượu bày sẵn trên bàn.
Ô hay?
Lẽ nào trò hề đêm qua sẽ lại tiếp diễn thêm một lần nữa?
Lạ lùng chưa, Lạc Hạ Thạch ba chân bốn cẳng chạy đi như vậy, chả nhẽ chỉ để mua rượu?
Chẳng ai ngờ được có đêm thứ hai, rồi sẽ có đêm thứ ba, riết rồi đêm nào Lạc Hạ Thạch cũng chường cái mặt tới.
Lần nào cũng xách theo mấy vò rượu nguyên chất, chè chén bét nhè xong, có lúc thì mạnh ai nấy chơi, nằm lì ra trên bàn suốt cả đêm, nhưng phần nhiều vẫn là chen chúc với nhau trên một chiếc giường, làm riết mà quen thói, đâm ra chẳng còn chút ngại ngùng gì nữa.
Buổi tối toàn say khướt, sáng ra làm sao mà dậy cho nổi, đâm ra cả ngày mụ mị đầu óc, đến đêm vừa tỉnh táo được một lát, Lạc Hạ Thạch đã lại tìm đến.
Sau vài ngày sống trong vật vờ tuý sinh mộng tử ấy, Quý Quân bắt đầu gắng gượng hết nổi rồi.
Anh vốn đến đây bàn chuyện làm ăn với kiếm người vợ hiền mà, cớ sao lại biến tướng thành ngày ngày ăn nhậu thác loạn thế này?
Rốt cục Quý Quân cũng chịu không thấu, đành phải khước từ: “Tối nay đừng uống nữa.”
Lạc Hạ Thạch chớp chớp đôi mắt lúng liếng: “Đâu có được.”
“Sao lại không được chớ?”
Lạc Hạ Thạch mặt mày chù ụ: “Tôi mà không có rượu vào, là dễ làm bậy lắm đó.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...