Kết thúc buổi phong danh, thái độ của nhiều người khác nhau, kẻ bất mãn, người dửng dưng, kẻ hài lòng, nhưng người vui như phát điên nhất chính là An Lạc.
Tối, trong căn phòng nhỏ.
- Nè, Sở Nhi à! Ngày mai cô tới Hiên Diên cung, nhớ đừng quên cô bạn cùng phòng này nhé! - An Lạc vừa giúp Sở Nhi thu dọn quần áo vừa xị mặt.
- Làm sao tôi quên được chứ! Cô mãi là người tỷ muội tốt của tôi mà! - Sở Nhi nghiêng đầu cười, véo nhẹ cái má bánh bao của An Lạc.
- Ừm, để tôi ra đóng cửa!
- Ế! Khoan!
- Gì thế? - An Lạc nhìn Sở Nhi khó hiểu.
- Ừm, tôi muốn đi dạo một lát!
- Sở Nhi, có phải lúc sáng, cô gặp phải chuyện gì không? - An Lạc bỗng nhỏ giọng.
- Ờ... Không có gì! Thôi, tôi đi nha! - Sở Nhi vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Bỏ lại một mình An Lạc đứng ngây ngốc.
Nàng rảo bước trong đên, trăng sáng đùa cùng gió xuân, thật khiến người ta trút bỏ hết mọi phiền muộn.
Nhưng...trong thâm tâm Sở Nhi vẫn chứa đựng một khối lo âu.
Trước giờ, nàng chưa bao giờ ngờ được rằng Thế Phong đó lại chính là thái tử. Quả thực sự thật ập đến đột ngột như một con sóng, phá tan sự thinh lặng vốn có của mặt biển con người nàng.
Vậy, tại sao hắn không nói cho nàng biết ngay từ đầu mà lại chơi trò ú tim thân thế với nàng? Tại sao hắn lại muốn nàng tới chốn kinh kì này, là muốn gặp lại nàng hay chỉ đơn thuần muốn đùa giỡn với nàng?
Những thắc mắc không mời mà chạy lại, chui sâu vào suy nghĩ của Sở Nhi mỗi lúc một nhiều hơn...
Đột nhiên, con tim lại loạn xạ cả lên khi nhìn thấy một thân ảnh đứng cạnh hồ sen, y phục vẫn thế, vẫn một màu đen tuyền như lúc nàng nhìn thấy hắn ở trước cửa nhà mình chốn Hồ Điệp sơn.
Họ đứng nhìn nhau ở hai phía chân cầu, nhiều cảm xúc khác nhau như nhưng sợi tơ, vây quấn mãi không ngừng. Hai đôi mắt, một đen một nâu lại lần nữa tìm đến nhau, hai tấm ngọc bội lại lần nữa toả sáng.
- Đã lâu không gặp! - Hắn mở miệng rồi tiến đến gần nàng.
Sở Nhi ép mình phải thật bình tĩnh, nở một nụ cười đáp lại.
- Thái tử! Quả thực không ngờ...
- Hôm nay cô múa rất đẹp!
- Ta đã làm được những gì đã nói với ngài ở suối Ngọc Thuỳ rồi.
Thế Phong bất giác cười rồi lại bảo.
- Sao hôm nay chúng ta nói chuyện chẳng ăn nhập gì với nhau cả thế?
- Ta cũng không biết!
Thốt nhiên hắn tiến lại gần nàng, vuốt lại lọn tóc xoã trước ngực cho nàng.
- Ta vẫn luôn là Thế Phong mà cô đã cứu lúc đó thôi!
- Thật sao? - Nàng chăm chăm đôi mắt mình hỏi hắn.
- Ngốc! - Hắn gõ nhẹ lên trán nàng.
Hai má Sở Nhi rộ lên một màu hồng như quả táo chín, ôi trời! Cái thứ tâm tư đen tối ngày trước với hắn sao không gọi mà quay lại thế này?
- Nhưng ta giận đấy! Tại sao không nói cho ta biết ngay từ đầu? Báo hại ta mạo phạm tới huynh nhiều thế?
Nàng nói rồi nghĩ ngợi mông lung về những chuyện mà một nữ tử không danh không phận như nàng lại dám đối với vị thái tử cao cao tại thượng kia. Gánh nước, chẻ củi, xay bột,...
- Vậy thì ta phải trị tội cô rồi!
- Hả?
- Đùa thôi! Sao ta dám làm thế với ân nhân cứu mạng mình chứ! - Hắn cười rộ lên.
- Huynh...
Có lẽ những gúc mắc rối rắm trong lòng nàng đã được tháo bỏ. Quả thực suy nghĩ nhiều thế để làm gì? Cái mà nàng cần nghĩ ngợi bây giờ chính là danh phận quận chúa này, làm sao có thể làm thật tròn đây?
___
- Sở quận chúa, đây là Hiên Diên cung mà hoàng hậu đã chọn cho người, từ cách bài trí cho đến thứ bậc hoàn toàn không thua kém các cung của công chúa. - Từ ma ma dẫn Sở Nhi đi vòng quanh khắp Hiên Diên cung, tất cả đều khiến nàng loá mắt.
- Còn nữa, y phục trắng này của người chỉ mặc lúc tập múa, bình thường thì phải thay ra.
- Thay? - Sở Nhi thắc mắc, còn phải thay y phục nữa sao?
- Vâng, mời quận chúa theo tôi.
Từ ma ma mở tủ ra, bao nhiêu là y phục lụa là gấm vóc lộng lẫy đủ các kiểu hiện ra trước mắt.
- Đều cho ta cả sao?
- Đúng vậy, người thích bộ nào thì cứ mặc, nếu muốn may thêm thì cứ tới Nội Vụ phủ, tuỳ ý lựa một xấp vải bảo họ may.
Sở Nhi sắp sửa hoa mắt chao đảo với cuộc sống nhung lụa kiểu này, chỉ còn biết gật đầu.
- À phải rồi, về y phục khi người múa thì bên Chẩm Quế điện có rất nhiều, còn nếu muốn hợp hơn thì vẫn có thể đi may.
- Đa tạ Từ ma ma chỉ dẫn. - Nàng xoay người lại cười nhẹ.
- Quận chúa đừng khách sáo, những thứ này đều là cơ bản, sau này, người còn phải đối mặt với nhiều sóng gió.
- Ta hiểu...
- Người nhớ, chốn hậu cung thâm sâu khó lường, đôi lúc còn hiểm nguy hơn cả sa trận. Phải biết dùng trí mà đối với đời, đừng nên quá hiền lành rồi chuốc hoạ vào thân. - Từ ma ma kéo tay nàng lại, chỉ bảo.
- Ma ma yên tâm, ta biết cách bảo vệ bản thân mình.
Sở Nhi dẫu rằng xuất thân quê mùa, nhưng vẫn có sự cao ngạo của mình, huống hồ đó đã là quá khứ, bây giờ nàng sẽ không để ai động đến một sợi tóc trên người mình.
- Đan nhi, vào đây! - Từ ma ma cất tiếng gọi, tức thì một cung nữ bước vào.
- Song Đan khấu kiến Sở quận chúa! - Nàng ta khom người cung kính.
- Ài, không cần đa lễ! - Sở Nhi vội đỡ nàng ta dậy.
Trông khuôn mặt nữ tử này cũng rất xinh xắn mặn mà, chỉ tiếc phải làm kẻ hầu người hạ...
- Từ nay về sau, Song Đan sẽ hầu hạ người! - Từ ma ma nói.
- Được. - Sở Nhi gật đầu.
Đoạn rồi Từ ma ma lui xuống. Song Đan tiến lại mở tủ ra.
- Quận chúa, người muốn mặc y phục nào?
- Hả? Y phục sao? Ờ...ngươi cứ tuỳ tiện chọn một bộ đi! - Sở Nhi ngồi trên ghế, phất tay. Phiền phức vậy sao?
- Vậy nô tỳ lấy cho người bộ màu hồng phấn thêu cánh sen này nhé! - Song Đan nói rồi lôi ra một bộ váy hồng, váy trong hồng đậm, thêu sen đài, áo khoác ngoài màu hồng phấn nhẹ nhàng.
- Bộ nào cũng được. À phải rồi, ngươi lại đây!
Song Đan khó hiểu ôm bộ y phục tiến lại chỗ Sở Nhi.
- Từ nay về sau, ngươi đừng xưng hô nô tỳ gì đó với ta, cũng chả cần lễ tiết nhiều như thế, cứ xưng bằng tên đi!
Nàng không thích người khác hạ thấp mình quá trước mặt, bọn họ cũng như nàng, chỉ khác là mệnh khổ hơn thôi. Với lại thấy người khác quỳ trước mình, nàng cảm thấy khó chịu sao ấy, không biết chừng còn tổn thọ nữa.
- Quận chúa, nô tỳ không...
Sở Nhi khẽ nhăn mặt, Song Đan lập tức nhận ra.
- Vâng! Song Đan hiểu rồi!
Nàng vào trong thay bộ y phục ra, ngồi trước gương để Song Đan bới lại tóc và cài trang sức cho mình.
- Quận chúa có khí chất như thế, diện phục y thế này càng thanh tao thoát tục hơn người. - Song Đan nhìn Sở Nhi trong gương rồi khen ngợi.
- Ngươi rất biết ăn nói! Bao nhiêu tuổi rồi?
- Song Đan 16 tuổi!
- Nhỏ hơn ta một tuổi, ngươi cũng như An Lạc, thật là như người tỷ muột tốt của ta.
- An Lạc?
- Cô ấy là vũ ưu của hoàng cung đấy!
- Vâng.
Một lát sau, đầu tóc, trâm ngọc đã được cài xong xuôi. Vẫn một kiểu tóc đơn giản như trước, vấn lên một nửa, nửa còn lại buông tự nhiên, xoã hai lọn trước ngực.
- Thái tử giá đáo! - Tiếng tên thái giám ngoài cổng vang lên.
Thế Phong? Hắn tới tìm nàng làm gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...