Sở Nhi bưng chén thuốc còn nghi ngút khói đến giường của Thế Phong, hỏi đời có ai bưng thuốc mà tay cách người cả một khoảng xa, chỉ đơn giản là nàng sợ mùi thuốc này nhất thôi.
Nhẹ nhàng đút từng muỗng thuốc vào miệng hắn, mặt nàng còn nhăn kinh hơn là mặt của kẻ đang trải nghiệm cái cảm giác gì mà " thuốc đắng dã tật".
- Cô có uống đâu mà đắng? - Hắn cười nhẹ châm chọc.
- Không uống, ngửi mùi thôi đã đủ rồi! - Sở Nhi dẫu môi.
- À phải, vậy cha của cô đâu?
Sở Nhi đặt chén thuốc xuống phản tre, ánh mắt càng rũ buồn.
- Cha mất cách đây hai năm rồi. Phàm ông làm đại phu nên ta cũng biết chút y thuật.
- Cô sống một mình?
- Đã quen rồi, dân cư ở đây đều là những người chất phác nên ta cũng không sợ. À phải, lúc nãy thấy huynh đau quá nên cũng không kịp hỏi, sao huynh lại bị thương nặng đến thế?
- Đánh nhau. - Hắn tỉnh bơ.
Sở Nhi đơ vài giây rồi mới hỏi tiếp.
- Vậy huynh ở đâu?
- Ta ở kinh thành.
- Người kinh thành đa phần đều có cuộc sống sung túc nhưng lại cứng nhắc, ở nơi núi non hẻo lánh này ai cũng đều thẳng thắn tốt bụng dù cuộc sống có chút khó khăn...
- Nhìn cô ta cũng hiểu...
Đêm đó, Sở Nhi đành sắm vai kẻ khoẻ mạnh nhường chiếc giường của mình cho người bệnh khắp cơ thể đầy rẫy những vết thương kia.
- Cô không cần làm thế. - Thế Phong ngồi dậy muốn trả chỗ lại cho nàng.
- Dù không có ai khác nhưng trời biết đất biết, ta không muốn mang tiếng bạc đãi kẻ khác. Chỉ là...
- Chỉ là thế nào? - Thế Phong ngưng động tác hỏi.
- Chỉ là huynh có thể cho ta mượn chăn không? Với lại vết thương của huynh nên để thông thoáng, chắc không cần chăn đâu ha? - Nàng chọc chọc hai ngón tay vào nhau, dùng đôi mắt long lanh của mình dụ hắn.
- Tưởng gì, cô cứ lấy, đồ của cô mà!
- Ờ! - Sở Nhi sáng rỡ mặt kéo tấm chăn ra.
Sở Nhi ôm chăn ngủ trên ghế, hàng mi dài đen nhánh khép hờ đẹp tới rung lòng người. Gió đêm dịu dàng luồn qua khe cửa làm tung bay vài lọn tóc và góc váy chấm đất của nàng, tựa như Hằng Nga chốn Cung Quế.
Thế Phong ngồi tựa vào thanh chắn giường, trong đôi đồng tử đen thăm thẳm ánh lên nét lo âu đè nén. Nữ tử này rốt cục có sức hút gì với hắn, đời này kiếp này, mĩ nhân hắn gặp đã chất đầy một đại điện rồi, nhưng người như Sở Nhi, là lần đầu tiên.
Nàng không váy áo thướt tha lụa là gấm vóc, chỉ có chiếc váy lụa trắng giản đơn. Tóc không cài trâm bạc hoa vàng, mà chỉ là một nhành hoa khô vấn lên làm bật một mái tóc đen tuyền không một lọn rối. Cả người nàng đơn sơ, bình dị, trong bạch nhưng lại hơn tất cả những tiểu thư khuê các nơi lầu son gác tía, rừng tuyết trăm dặm, hoa ban ngàn cây cũng không sánh khiếp nét đẹp toát tục của nàng.
Những ngày sau đó, cuộc sống của tiểu Sở nhiều màu sắc hơn bởi kẻ anh tuấn từ trên trời rơi xuống Thế Phong.
Phải công nhận một điều là hắn rất tài giỏi, những việc chẻ củi hay gánh nước đều do Thế Phong làm. Lúc đầu Sở Nhi còn sợ vết thương hắn không kham nổi, nhưng xem ra chả có gì đáng ngại nên nàng cũng thong thả ngồi chơi xơi nước quản lí hắn làm việc.
Nhưng rồi điều gì thì cũng kết thúc, Thế Phong cư nhiên phải rời đi về nơi thuộc về hắn. Tối trước hôm đó, Sở Nhi dẫn Thế Phong ra suối Ngọc Thuỳ.
- Thế Phong, ta và huynh gặp nhau cũng đã lâu, cũng xem là có duyên, bây giờ chia tay không khỏi có chút luyến tiếc. Quả nhiên là câu" Hữu duyên gặp nhau chia tay tức khắc". - Sở Nhi ngồi trên phiến đá, giọng nói mang nét u sầu.
- Phải, sau này cô có dự định gì? - Hắn hỏi nàng, giọng điệu quan tâm vô cùng.
- Từ nhỏ tới lớn ngoài biết lỏm chỏm chút y thuật ra thì ta chỉ biết múa chứ không làm được gì nữa. Huynh nói xem ta thi tuyển vũ ưu của hoàng cung được không? - Nàng nói rồi tự cười, quá xa vời rồi.
- Không, cô nên tin vào bản thân mình!
Sở Nhi mở tròn đôi mắt, sao hắn chắc chắn thế?
- Vì sao? Huynh chưa biết ta múa hay dở ra sao mà?
Trả lời nàng chỉ là sự im lặng, bỗng dưng thấy hắn trầm tư như vậy, Sở Nhi cũng không muốn quấy rầy.
Chỉ là...trông dáng vẻ hắn bây giờ đúng là một mĩ nam thực thụ, một chính nhân quân tử dễ gặp khó tìm. Sở Nhi nghiêng đầu ngắm, nếu được nàng chỉ muốn được ngồi như vầy chiêm ngưỡng nét đẹp của hắn mãi thôi.
Lắc đầu quầy quậy cố trấn tĩnh lại bản thân, tâm tư của nàng đối với Thế Phong đã đen tối tới mức này rồi sao?
- Sở Nhi, cô biết không? Đôi mắt cô rất đẹp, nhìn vào đó, tựa hồ ta nhìn thấy cả ngân hà, nhưng cũng có một hình ảnh đơn quạnh đến kì lạ. - Đột nhiên hắn quay qua, nhìn thẳng vào đôi ngươi của nàng nói.
Nàng cười nhẹ, nhìn hắn.
- Còn huynh khiến ta rối loạn khi nhìn vào mắt huynh đấy!
Đến lượt Thế Phong ngạc nhiên.
- Đôi mắt huynh không những đen tới nổi tựa hồ hút cả đối phương vào trong mà còn rất sâu, tựa như vực thẳm ngàn nhẫn vậy, hỏi xem có rối loạn không? - Sở Nhi tiếp tục.
- Ta có thứ này tặng cô!
Nói rồi hắn đưa cho nàng một nữa tấm ngọc bội, còn mình thì giữa một nữa.
- Đây là gì?
- Nó là Phỉ Thuý Vân Mây, khi hai nửa đúng gợp lại thì sẽ rất tuyệt.
- Tuyệt?
Sở Nhi ghép hai mảnh lại với nhau, tức thì một luồng sáng xanh lục bảo nhẹ nhàng toả ra.
- Cha! Đẹp quá! - Nàng sung sứớng.
- Coi như là vật cảm ơn vì đã cứu mạng.
....
Họ trò chuyện mãi, về tất cả những thứ mà bản thân chưa từng kể với ai, về những thứ mà ngỡ như mãi là kí ức một mình. Suối chảy róc rách, gió luồn qua khe lá cùng tiếng côn trùng rả rích, hợp thành một mảng thanh âm như bài ca ly biệt dành cho một duyên số ngắn ngủi...
____
Ánh nắng mặt trời chiếu vào chiếc giường tre nhỏ khiến Sở Nhi thức dậy.
Nàng ngồi nhìn quang cảnh xung quanh, không có gì thay đổi, chỉ như tất cả những kí ức về Thế Phong là một giấc mơ mộng mị của riêng nàng.
- Tên ngốc! - Sở Nhi khẽ mắng lên.
Cuộc sống của tiểu Sở lại trở về với quy luật cũ của nó, nhưng lại có một khoảng trống lạ thường. Hầu như tất cả mọi vật dụng trong nhà này đều mang hình bóng của nam tử đó, từ chiếc giường tre, ấm nước, chén thuốc,...đều phảng phất đâu đó hình dáng của quá khứ. Ngọc bội phỉ thuý trở thành vật bất li thân với nàng.
Tiểu Sở đã bắt đầu biết trầm tư rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...