Đối diện Bất Đình khẩu.
Chuyện làm ăn của phường rượu an lành ổn định.
Thuyết thư tiên sinh đã không còn là người lúc trước, kể chuyện cũng
chỉ là tiểu thuyết diễm tục truyền lưu trên phố, tình tiết quỷ dị khúc
chiết, khách nhân nghe kể như mê như say.
Hình Hiểu Hiểu vừa nghe vừa lắc đầu, “May mà thư sinh kia bị hồ ly
tinh giết chết, nếu không cứ cho là hắn có thể lên được kinh thành,
nhưng bằng cái đầu heo của hắn cũng không thể thi đỗ Trạng Nguyên được.
Mà cứ cho rằng có thể đỗ Trạng Nguyên, sớm muộn gì cũng bị đồng hương
hãm hại, nếu may mắn bị hại mà không chết, có giữ lại cũng chỉ lãng phí
lương thực…… Vẫn nên chết sớm siêu thoát sớm mới tốt.”
Bàn tay đang bốc đậu phộng của Phượng Tây Trác bỗng nhiên dừng lại, vỗ vỗ bụng nói: “Mót quá.”
Hình Hiểu Hiểu lườm nàng một cái, “Từ sáng đến giờ đã đi ba lượt rồi.”
Phượng Tây Trác căn bản không rảnh nghe nàng oán giận, vội vàng đi về phía sân sau.
Nhà xí nằm ở góc phía bắc của sân tối, bên ngoài dùng một lớp cỏ khô
thật dày để che khuất, phía trước khoảng một thước có đặt lư hương, lửa
bên trong đã tắt ngấm từ bao giờ. Nhà xí được ngăn thành hai gian, một
gian cửa mở lớn, gian còn lại che kín.
Nàng dùng tay áo che mặt, không chút suy nghĩ nhấc chân đá văng cửa che.
Mộ Tăng Nhất lấy tay che đai lưng, xấu hổ nói: “Sư muội, tuy rằng
chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng thời khắc như thế này vẫn có
chút xấu hổ nha.”
Phượng Tây Trác ngẩng đầu, giọng nói không rõ ràng dưới lớp tay áo,
“Nói ngắn gọn thôi. Chừng nào thì ngươi đến Trương phủ, đoạt Tây Hoang
Kỳ Trân về đây?”
“…… Nghe khẩu khí của sư muội, Trương phủ hình như là khách phòng nhà ta.”
Phượng Tây Trác nhìn hắn thoải mái đứng nơi hôi hám luẩn quẩn, nghi hoặc hỏi: “Ngươi không cảm thấy thối sao?”
Mộ Tăng Nhất gãi gãi mi tâm, “Ta dùng ngân châm phong bế khứu giác lại rồi.”
Phượng Tây Trác ngẩn ngơ, buông tay, chỉ chỉ vào mình, “Cho ta một cái.”
Vẻ mặt Mộ Tăng Nhất thành khẩn áy náy, “Gần đây túng quẫn quá, ngân châm bị ta đem đi gán nợ rồi……”
Sắc mặt Phượng Tây Trác không biến, “Nếu không có việc gì thì ta đi.”
“Kiêu Dương Vương và Hàn Tái Đình đều đang ở trong Trương phủ, hiện
tại Trương phủ có thể so với đầm rồng hang hổ, sư muội chẳng lẽ thật sự
yên tâm để ta một mình mạo hiểm đến đó?”
Phượng Tây Trác vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy bên ngoài vang lên
tiếng bước chân rất nhẹ. Người nọ tiến vào trong vòng ba trượng nàng mới phát hiện ra, khinh công có thể xếp vào hàng đầu hiện nay. Nàng quay
đầu nhìn Mộ Tăng Nhất, hắn vẫn mang bộ dạng chuyện không liên quan đến
mình.
Bước chân dừng lại trước cửa, nhưng không tiến vào.
Ngón trỏ của nàng đã cuốn lấy Tàm Ti chỉ chờ cơ hội là ra tay.
“Tiểu quỷ* đã trừ, mọi chuyện cẩn thận.” Ngoài cửa, một giọng nam
băng lãnh phá vỡ cục diện bế tắc, tổng cộng tám chữ, từng chữ như sắt.
Nói xong, bước chân cũng xa dần.
Phượng Tây Trác do dự một chút, đẩy cửa ra đuổi theo, nhưng chỉ thấy
một bóng lưng đen. Trong lòng lập tức hiểu rõ, quay lại nhà xí, thấy Mộ
Tăng Nhất đang lấy ra một quả chuối ăn ngon lành, vẻ mặt sung sướng nhìn nàng, “Là ai?”
*Tiểu quỷ, ở đây ý chỉ tai mắt theo dõi.
Nàng không nói gì há miệng thở dốc, lập tức dùng tay áo bịt mũi, “Chín phần là Mặc Ngọc công tử.”
“Tung ra lời đồn về bí bảo, hẳn là phủ Lam quận vương.”
Ngửi một biết hai, cùng hắn đàm luận hiển nhiên so với Hình Hiểu Hiểu tiết kiệm sức lực không ít.
“Có điều cũng không phải kẻ tốt đẹp gì.” Phượng Tây Trác mũi hừ một
tiếng, “Hắn loại trừ tiểu quỷ, lại dẫn đại quỷ tới. Chúng ta trai cò
tranh chấp, bọn họ mới là ngư ông đắc lợi. Còn muốn nhất cử lưỡng tiện
để chúng ta biết ơn? Nằm mơ đi.” Nói tới đây, ngữ điệu của nàng lại khẽ
chuyển, “Trong vòng ba trượng ta nghe thấy tiếng, còn ngươi hẳn là năm
trượng đã phát hiện ra, vì sao không nói?”
“Bởi vì, ta không cảm nhận được ác ý.”
Phượng Tây Trác híp mắt lại, “Chỉ như thế thôi sao? Không phải vì để ta ở trong này ngu ngốc thêm một hồi?”
Mộ Tăng Nhất cuối cùng cũng giải quyết xong miếng chuối cuối cùng, vuốt vuốt quai hàm nói: “Lại muốn ta thề sao?”
“Có ích không?”
Mộ Tăng Nhất mở to mắt, con ngươi đảo quanh trái phải, “Có……”
Phượng Tây Trác hiển nhiên không để ý đến đáp án của hắn, “Ngươi chuẩn bị lấy Tây Hoang Kỳ Trân như thế nào?”
“Đại quỷ sắp tới, phải càng nhanh càng tốt.” Hắn vuốt cằm, “Đêm nay, sư muội phải yểm trợ cho ta.”
Phượng Tây Trác vừa đáp ứng vừa nói: “Lần sau không cần biết là tình
thế gì, cũng không được hẹn gặp tại nhà xí.” Lời còn chưa dứt, người đã
lao ra khỏi nhà xí. Ngửi được hương rượu trong không khí ở bên ngoài,
nàng không khỏi thở ra một hơi, nói: “Cuối cùng cũng sống lại.”
Trở lại chỗ ngồi, thuyết thư tiên sinh đã bắt đầu kể lần thứ ba hồ ly tinh hại người.
Hình Hiểu Hiểu nhíu nhíu mày, ánh mắt mang vẻ dò hỏi.
Phượng Tây Trác gật gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng là thở dài.
Chọn gặp tại nhà xí chính là muốn đánh lừa những tai mắt đang theo
dõi các nàng, hiện tại thì tốt rồi, người của Lam quận vương rõ ràng là
cắt đứt tai mắt cho bọn họ, nhưng không phải chính là giấu đầu lòi đuôi
sao? Bọn họ muốn đánh thật hay còn có tính toán gì, một bên dùng truyền
thuyết bí bảo để tạo áp lực với Trương phủ, một bên lại cố gắng khơi mào xung đột của hai bên.
Nhưng hiện tại điều làm nàng hiếu kì hơn chính là, nếu bọn họ đã có
khí lực lớn như vậy, tại sao không trực tiếp đoạt lấy bản đồ từ tay của
nàng, mà còn muốn nàng đem bản đồ trả lại cho Trương phủ? Còn nếu nói
Lam quận vương phủ và Trương phủ đang hợp tác, lại không giống lắm.
“Đau đầu quá.” Phượng Tây Trác ghé vào mặt bàn.
Hình Hiểu Hiểu xì cười ra tiếng, “Mót quá cũng đau, cô cô quả nhiên cao nhân.”
——————
Ấp cũ của Thụy Châu là Tùng Nguyên, sau đó vì Kiều Quận Vương muốn
yên tĩnh, nên chuyển đến ấp mới là Thường Tân. Quan viên địa phương lại
theo hệ thống, nha môn bề bộn mà giữ lại. Đến lúc này, Thụy Châu trở
thành châu huyện duy nhất trong các châu có hai ấp đất phong. May mà
Kiều Quận Vương là chủ của đất phong này, nhưng không nhúng tay vào
nhiều chuyện, mới không tạo ra cục diện xung đột giữa hai ấp.
Trương Văn Đa nắm chức đề đốc đã gần năm năm, trong chốn quan trường
của Thụy Châu danh vọng gần như vượt qua Kiều Quận Vương, ở trong địa
giới Tùng Nguyên càng có sức ảnh hưởng. Bởi vậy từ khi yến tiệc bị làm
loạn, Tây Hoang Kỳ Trân mất trộm tới nay, Trương phủ thủ vệ rất nghiêm
ngặt, hơn bình thường gấp trăm lần.
Phượng Tây Trác một thân trang phục bình thường, ngồi ở trên chạc
cây, không nhúc nhích nhìn Trương phủ trong đêm đen u tĩnh như núi xanh.
Vèo!
Một mũi tên lửa từ phía đông phóng tới, ánh lửa vừa mới đến phạm vi
cách Trương phủ năm sáu trượng, lập tức bị một trận kình phong đánh bay, giống như đến vô ảnh, đi vô tung!
Phượng Tây Trác lặng lẽ ghi nhớ vị trí phát ra kình phong kia.
Vèo vèo, lại liên tiếp hai mũi tên! Tốc độ so với mũi tên thứ nhất càng nhanh hơn, ánh lửa lại lập tức biến mất.
Kình phong hiển nhiên chưa kịp ra tay, mũi tên bay ra hai trượng là do kim loại đánh bật ra.
Trong gió mơ hồ truyền đến hô “thích khách”.
Phượng Tây Trác nghĩ nghĩ, đột nhiên nhảy lên trên không trung, hai
tay chắp ở sau lưng, dáng người nhẹ nhàng như bay, thản nhiên tiến đến
chỗ mũi tên thứ nhất bị đánh rơi.
“Người nào?!” Bốn phía quanh nàng nhanh chóng bị vây kín. Tên đầu
lĩnh thủ vệ mắt như chuông đồng, trừng mắt nhìn, giống như muốn ăn sống
nuốt sống nàng.
Phượng Tây Trác ho nhẹ một tiếng, “Ta rồi đi bộ xung quanh đây, nhìn
thấy có ánh lửa bắn vào Trương phủ, nghĩ có chuyện…… nên vào xem có thể
hỗ trợ gì hay không?”
Đầu lĩnh thủ vệ không thể tin nhìn chằm chằm nữ tử dáng người nhỏ
nhắn vẻ mặt vô tội trước mặt, dường như muốn nhìn ra trên mặt nàng dấu
vết trêu trức. Nhưng bộ dạng của nàng thật sự là chân thành đến không
thể chân thành hơn. “Một cô nương nửa đêm không ngủ, vì sao lại đi bộ
xung quanh Trương phủ?”
“Nếu nói lạc đường…… Ngươi có tin không?”
“Cô nương tốt nhất nên nói thật.” Sắc mặt đầu lĩnh thủ vệ trầm xuống, đao trong tay nhẹ nhàng nâng lên, gió lạnh như nước.
Phượng Tây Trác cắn cắn môi dưới, cười gượng nói: “Kỳ thật, ta đến tìm người.”
Sắc mặt đầu lĩnh thủ vệ càng thêm khó coi, “Nửa đêm cô nương đến Trương phủ tìm người? Nói thế có mấy người tin tưởng?”
Phượng Tây Trác nhìn thủ vệ rục rịch chung quanh, trầm giọng nói:
“Ngươi tin hay không không quan trọng, chỉ cần Kiêu Dương Vương tin là
được rồi.”
Đầu lĩnh thủ vệ nhớn mày, “Ngươi muốn bái kiến Kiêu Dương Vương?”
Hai chữ bái kiến này thật sự là…… Phượng Tây Trác khịt khịt mũi,
trịnh trọng nói: “Đúng vậy. Tại hạ Tự Tại sơn Phượng Tây Trác, có chuyện nghẹn ở cổ họng, trằn trọc khó ngủ, không phun ra không thoải mái, đành phải đêm khuya đến thỉnh giáo Kiêu Dương Vương, làm phiền thông báo.”
Đầu lĩnh thủ vệ nghe được ba chữ Phượng Tây Trác, hai hàng lông mày
nhăn lại thật sâu, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Kiêu Dương Vương đã đi ngủ, mời Phượng cô nương trước đến phòng khách nghỉ tạm, đợi ngày mai
chúng ta sẽ bẩm báo.”
“Nhưng,” Phượng Tây Trác thực thành khẩn nói, “Việc này không kéo dài được.”
Đầu lĩnh thủ vệ không kiên nhẫn, nếu không phải giang hồ đồn đãi
Phượng cô của Tự Tại sơn võ công không tầm thường, hắn đã không kể tốt
xấu mà bắt người. “Khách có quy củ của khách, mời Phượng cô nương không
cần làm khó chúng ta.”
Tàm Ti trong tay Phượng Tây Trác khẽ đong đưa trong gió, “Đêm nay, đúng là muốn làm khó xử một chút.”
Sắc mặt đầu lĩnh thủ vệ đột biến, đao trong tay đã bày ra thế tấn công.
“Đạo tặc muốn gặp quan, chẳng lẽ là tự thú sao?” Giọng nói thanh lãnh của Thượng Tín đột ngột truyền đến, như một chậu nước lạnh, nhất thời
hóa giải chiến thế đang hết sức căng thẳng.
Đứng ở dưới mái hiên, Thượng Tín một thân quần áo trắng hiếm khi nhìn thấy, chậm rãi bước tới, gương mặt tú lệ tuyệt luân hơi tái nhợt, lại
mang một vẻ đẹp khó nói nên lời.
Phượng Tây Trác nở một nụ cười hoàn mỹ, thầm nghĩ trong lòng: Sư
huynh, ta đã vì ngươi mà chế trụ được cao thủ đứng đầu và đại bộ phận
thủ vệ rồi, coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
“Ngươi tìm ta?” Thượng Tín đi đến trước mặt nàng, đầu hơi nghiêng, trong mắt lộ ra một chút nghi hoặc, “Chuyện gì?”
Phượng Tây Trác vừa cười vừa âm thầm sốt ruột: Ngươi tới quá nhanh rồi. Ai, đến tột cùng nên nói chuyện gì mới tốt đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...